Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Bảy giờ tối, Thẩm Sở Sở bụng đói đến kêu vang, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
Là một tiểu minh tinh tuyến 18, Thẩm Sở Sở tự cảm thấy bản thân thật làm mất mặt hai chữ "Minh tinh". Đều nói minh tinh là nghề kiếm tiền nhanh nhất, cô lại chỉ thấy minh tinh là nghề tiêu tiền nhanh nhất.
Vào nghề được ba tháng, tổng cộng cô có hai cái quảng cáo, nhận được mười ba nghìn tệ tiền công. Trong đó, bốn nghìn tệ chi cho đồ trang điểm, sáu nghìn tệ là chi cho thuê phòng, còn thừa ba nghìn tệ thì hai nghìn đã chi mua quần áo, một nghìn tệ chi tiêu ăn uống.
Cúi đầu nhìn vào ví tiền nhăn nhúm, lấy ra đếm lại một lần, tổng cộng có hai mươi ba tệ! Con số may mắn của cô! Tốt lắm, ra ngoài ăn một bát canh cay***, còn ngày mai... thôi thì đợi ngày mai rồi nói!
Cô cầm ví tiền đi ra khỏi căn hộ.
Đi qua hai con đường mới nhìn thấy bóng dáng canh cay. Lúc này, Thẩm Sở Sở đã đói đến mức có chút choáng váng. Nhìn qua đối diện, vẫn còn ba giây đèn xanh, Thẩm Sở Sở nhìn xung quanh không thấy có xe, cô cược trên danh dự của người có thành tích đứng đầu cự ly chạy ngắn 100 mét của nữ sinh ở lớp giáo dục thể chất khi còn đi học mà chạy qua đường.
Mắt nhìn thấy sắp đến tiệm ăn đối diện, canh cay dường như đang hướng cô vẫy tay mời gọi. Kết quả, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới, tiếp theo đó là tiếng phanh xe gấp. Thẩm Sở Sở hoảng sợ đứng tại chỗ, mắt nhìn đến nguồn gốc của luồng sáng. Cô nhìn không rõ người ngồi sau ghế lái, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu vào lông mày của mình, giây tiếp theo, cô chỉ kịp "a" một tiếng rồi cả người đều mất đi tri giác.
Thẩm Sở Sở mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ có một ông lão với bộ râu trắng tự xưng là Nguyệt lão nói với cô là ông có thể giúp đỡ cô thực hiện giấc mơ của mình. Tuy nhiên, đồng thời cũng giao cho cô một nhiệm vụ để cô đi giải cứu thế giới. Thẩm Sở Sở trong lòng nghĩ, tự cô đều sắp chết đói, làm gì còn tâm trí nào đi giải cứu thế giới chứ!
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Sở Sở vẫn còn đang cười thầm, cảm thấy đây là giấc mơ vô lý nhất mình từng mơ. Cái gì mà thanh niên trẻ tuổi đang dư thừa, tỷ lệ li hôn tăng lên, chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Cô năm nay mới vừa tốt nghiệp, mới 22 tuổi, không cần đi lo lắng những chuyện như thế này.
Cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều tiền, sau đó một lần là nổi tiếng, nổi tiếng toàn quốc, nổi tiếng thế giới. Nghĩ nghĩ về điều đó, Thẩm Sở Sở không tự giác cười ra tiếng.
"Cô gái, cô có phải đã tỉnh lại rồi không?"
Thẩm Sở Sở đang trong giấc mơ thì nghe thấy một tiếng nói lạ lẫm. Cô nhíu mày, từ từ mở mắt, muốn xem xem là ai đang quấy rầy giấc mơ đẹp của mình.
Kết quả, sau khi mở mắt ra, trước tiên, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh. Đây không phải phòng ngủ của cô nha! Nhấc tay lên định ấn xuống giường để ngồi dậy, kết quả phát hiện bên trên có treo cái gì đó. Cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra được chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhớ là mình hình như bị xe đâm phải! Sau đó liền ngất đi cái gì cũng không biết nữa.
Nghĩ đến đây, sau lưng cô ra một trận mồ hôi lạnh. Cô liệu có bị hủy dung không, có bị thiếu chân tay không, có khi nào không thể trở thành ngôi sao nữa không. Cô nhanh chóng sờ sờ mặt rồi nhấc nhấc chân.
Thư ký Vương nhìn bộ dáng Thẩm Sở Sở, cười nói: "Cô gái, khi mới đưa cô đến đây đã sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, cơ thể của cô một chút vấn đề cũng không có."
Thẩm Sở Sở bây giờ mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người đang đứng, cô ngẩng đầu nhìn qua. Người này đeo một chiếc kính gọng đen, mặc một bộ tây trang gọn gàng ngay ngắn, tóc chải tỉ mỉ một sợi cũng không loạn, nụ cười trên mặt vô cùng công thức hóa. Vừa nhìn đã biết là nhân tài tinh anh.
"Không có vấn đề vậy tại sao tôi lại bị ngất?" Thẩm Sở Sở cúi đầu, một bên kiểm tra canh tay của mình, một bên nghi hoặc hỏi.
Thư ký Vương vẫn giữ nụ cười không đổi, nói: "Cô là bị dọa sợ quá mới bị ngất, thực ra sếp của chúng tôi không hề đâm vào cô."
Thẩm Sở Sở ngừng lại hành động, mở to mắt nhìn vào thư ký Vương, cô bị dọa đến ngất đi? Nghĩ đến cảm giác vào giây phút khi xe lao đến, cô dường như thực sự không bị đâm trúng, hẳn là do luồng sáng màu đỏ đâm vào mắt mới ngất đi.
Thẩm Sơ Sơ không ý thức được là mình đã nhìn chằm chằm vào Thư ký một lúc lâu, vừa hiểu ra mình đã nói gì, kết quả đột nhiên bị sự thật trước mắt làm cho sốc. Cô đưa tay ra chỉ vào đầu của Thư ký Vương, nói: "Trên đầu anh có một trái tim nhỏ màu hồng."
Thư ký Vương nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, khuôn mặt khẽ thay đổi, nụ cười công thức hóa cũng có dấu hiệu nứt ra. "Xin lỗi, cô gái, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ sử dụng đồ vật nào như vậy."
Thẩm Sở Sở kiên định nói:"Thật sự có mà, không tin anh kiểm tra xem."
Thư ký Vương vốn không muốn làm động tác ngây thơ như vậy, nhưng nhìn thấy ánh nhìn kiên định của Thẩm Sở Sở, anh theo bản năng thuận theo ý của Thẩm Sở Sở. Anh đưa một tay lên đầu nhẹ nhàng phất phất một chút, sau đó nói:"Được rồi cô gái, không đùa nữa. Chúng ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc nào. Tiền thuốc của cô hôm nay chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ, sau này nếu cô cảm thấy cơ thể có gì không khỏe có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ phụ trách tới cùng. Đây là danh thiếp của tôi."
Sau khi nói xong, thư ký Vương đưa qua một tờ danh thiếp. Nhưng Thẩm Sở Sở lại không nhận danh thiếp của thư ký Vương mà cứ tập trung nhìn vào đỉnh đầu của anh ta. Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy tay của thư ký Vương xuyên qua trái tim nhỏ màu hồng đó, cứ như thể trái tim đó là trong suốt vậy.
Nhưng mà, cô thật sự có thể nhìn thấy trái tim nhỏ đó.
Cô nghĩ, chẳng lẽ trái tim này chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào hay sao? Nghĩ đến đây, cô nhìn quanh, không tìm thấy thứ gì như gương, rồi cô nghĩ tới điện thoại di động của mình.
"Di động của tôi ở đâu?"
Thư ký Vương giao cho Thẩm Sở Sở cái túi nhỏ trên bàn. Thẩm Sở Sở mở túi, từ bên trong lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, muốn đưa cho thư ký Vương nhìn một chút trái tim hồng hồng trên đỉnh đầu anh ta. Chỉ là, đang định đưa điện thoại qua, Thẩm Sở Sở bỗng phát hiện trái tim trên đầu thư ký Vương đã biến mất. Cô nhíu mày, kìa, trái tim nhỏ lại xuất hiện rồi.
Thẩm Sở Sở kích động cầm di động, chỉ vào trái tim nhỏ màu hồng đối thư ký Vương nói: "Anh có thể nhìn đến trên đầu anh có cái gì không?"
Thư ký Vương nhìn bộ dáng kích động của Thẩm Sở Sở, cúi đầu nhìn hình ảnh của mình trên điện thoại của cô. Trong lòng anh ta có một chút kinh ngạc, nhưng sau hai giây, sắc mặt anh ta liền khôi phục bình thường, cười nói: "Xin lỗi cô, tôi thật không nhìn thấy, ừm, trái tim nhỏ màu hồng nào trên đầu cả."
Sở Sở liếc qua hình ảnh thư ký Vương, suy nghĩ, vẫn còn đó mà. Rồi sau đó lại nghi ngờ mà nhìn thư ký Vương. Nhưng bộ dáng anh ta không giống như đang nói dối. Thẩm Sở Sở bắt đầu cau mày suy tư, vậy tại sao cô lại nhìn thấy được? Đây rốt cuộc là ý gì?
Nếu người ta đã không nhìn thấy, Thẩm Sở Sở nghĩ tới giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, ho nhẹ một tiếng, lại nhìn thoáng qua thư ký Vương rồi nói: "Ồ, thật sự là không có gì, chắc là do tôi vừa tỉnh lại đầu có chút choáng váng nên nhìn nhầm rồi."
Thư ký Vương nhìn Thẩm Sở Sở, tâm tình có chút phức tạp, không muốn tiếp tục chủ đề này mà nói: "Cô gái, rất xin lỗi, hôm nay sếp của chúng tôi vốn định tự mình qua xin lỗi cô, nhưng ông của sếp đột nhiên bị bệnh, vẫn còn trong tình trạng khẩn cấp. Sếp thấy cô không có gì đáng lo ngại nên đã vội qua với ông của anh ấy rồi. Còn nữa, đây là danh thiếp của tôi, cô cầm lấy. Tôi đã thanh toán hóa đơn tiền thuốc ngày hôm nay rồi. Sau này nếu có việc gì, cô cứ trực tiếp gọi điện liên hệ với tôi. Đây là mười nghìn tệ phí bồi thường. Sự việc hôm nay thật sự là vô cùng đáng tiếc, xin lỗi cô." Nói đến đây, thư ký Vương hướng Thẩm Sở Sở cúi người, đem danh thiếp và tiền đặt trên chiếc bàn cạnh giường bệnh của Thẩm Sở Sở.
Thẩm Sở Sở nhìn số tiền trên bàn, cau mày nói: "Không cần đưa tiền bồi thường cho tôi, việc hôm nay tôi cũng có sai, lúc đi qua đường không nhìn cho rõ ràng. Hơn nữa sếp của các anh cũng không đâm vào tôi, không cần đưa tiền cho tôi đâu." Thẩm Sở Sở cho dù có thiếu tiền đi nữa cũng sẽ không lừa người như vậy.
Thư ký Vương lại nói: "Mặc dù sếp của chúng tôi kịp thời dừng xe trước lối qua đường của người đi bộ, cũng không đâm vào cô. Nhưng cũng dọa đến cô rồi, điều này là không thể chối được. Mong cô vui lòng nhận chút tiền này."
Thẩm Sở Sở vẫn cứ lắc đầu, nói: "Số tiền này tôi không thể nhận được."
Nếu cô thật sự bị xe đâm trúng, nhận số tiền này cũng không nói làm gì, nhưng cô không hề cảm thấy cơ thể có gì không ổn, vì thế số tiền này nhất định không thể nhận được.
Kết quả, thư ký Vương lại nói: "Số tiền này là sếp của chúng tôi giao cho phải bồi thường cho cô, mong cô đừng làm khó tôi nữa."
Thẩm Sở Sở nghe xong lại từ chối vài câu, kết cục vẫn bị thư ký Vương cản lại. Thẩm Sở Sở đang định ngồi dậy đưa tiền đặt vào tay thư ký Vương, kết quả thư ký Vương lại xin lỗi lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Quanh người Thẩm Sở Sở vẫn còn đang treo lơ lửng vài thứ, cơ thể vì đói có chút choáng vì vậy còn chưa kịp xuống giường thư ký Vương đã đi mất rồi.
Thư ký Vương vừa từ phòng bệnh của Thẩm Sở Sở đi ra liền đi đến cửa phòng phẫu thuật, anh ta nhẹ nhàng bước đến đối diện với một người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.
"Sếp."
"Sự tình rất khó xử lý?" Một giọng nói thấp và khàn nhìn vào đèn phòng mổ và hỏi.
"Không phải." Thư ký Vương nói, "Cô gái đó rất thấu tình đạt lý. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Hàn Hành Ngạn vừa thở phào một hơi thì nghe thấy câu này lại liếc nhìn cậu thư ký của mình. Chỉ thấy ánh mắt bình thường vốn sắc bén lại lộ ra mỏi mệt.
"Chính là..." thư ký Vương nghĩ đến trái tim nhỏ màu hồng, nhíu nhíu mày nói, "Cô ấy có thể là bị kinh hãi quá, đầu óc có chút..."
"Cái gì!" Hàn Hành Ngạn không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy, cau mày nói: "Cậu sau này lại theo dõi một chút, nếu thật sự là do sự cố này tạo thành, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Thư ký Vương đáp: "Được thưa sếp."
Hàn Hành Ngạn hướng thư ký vẫy tay, tiếp tục chờ đợi trước cửa phòng mổ.
Còn về người vẫn ngồi tại phòng bệnh Thẩm Sở Sở, nhìn vào tiền và danh thiếp trong tay, thở dài một hơi. Cô cảm thấy chỉ một đêm ngắn ngủi này đem đến cho cô tác động quá lớn rồi, ở lối qua đường bị dọa ngất xỉu, lại còn nhìn thấy vài điều hoang tưởng. Lại còn giấc mơ vừa nãy. Đây rốt cục là chuyện gì?
Chỉ là, không chờ cô tự nghĩ lâu, đã có một y tá đẩy cửa tiến vào.
"Tôi đến giúp cô rút kim. Cô giơ tay lên một chút, rất nhanh là tốt rổi."
Có lẽ vì giọng nói của y tá quá dịu dàng, Thẩm Sở Sở chăm chú nhìn ta một lúc. Lúc này, đồ vật kỳ lạ lại lần nữa xuất hiện. Trên đỉnh đầu của y tá bỗng nhiên có một trái tim nhỏ màu hồng bay ra, giống y hệt cái ở trên đầu anh chàng vừa rồi. Thẩm Sở Sở theo bản năng đưa tay chạm vào một chút, kết quả, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Một trang web hư ảo xuất hiện trước mặt Thẩm Sở Sở.
Trạng thái: Chưa kết hôn
Đối tượng kết hôn: Triệu Hải Phong [ảnh chụp]
Ngày kết hôn: Ngày 09 tháng 01 năm 2018
Chỉ số hôn nhân: Bốn sao (tình đầu ý hợp)
Quá trình tơ hồng: [Có thể mở]
Là một tiểu minh tinh tuyến 18, Thẩm Sở Sở tự cảm thấy bản thân thật làm mất mặt hai chữ "Minh tinh". Đều nói minh tinh là nghề kiếm tiền nhanh nhất, cô lại chỉ thấy minh tinh là nghề tiêu tiền nhanh nhất.
Vào nghề được ba tháng, tổng cộng cô có hai cái quảng cáo, nhận được mười ba nghìn tệ tiền công. Trong đó, bốn nghìn tệ chi cho đồ trang điểm, sáu nghìn tệ là chi cho thuê phòng, còn thừa ba nghìn tệ thì hai nghìn đã chi mua quần áo, một nghìn tệ chi tiêu ăn uống.
Cúi đầu nhìn vào ví tiền nhăn nhúm, lấy ra đếm lại một lần, tổng cộng có hai mươi ba tệ! Con số may mắn của cô! Tốt lắm, ra ngoài ăn một bát canh cay***, còn ngày mai... thôi thì đợi ngày mai rồi nói!
Cô cầm ví tiền đi ra khỏi căn hộ.
Đi qua hai con đường mới nhìn thấy bóng dáng canh cay. Lúc này, Thẩm Sở Sở đã đói đến mức có chút choáng váng. Nhìn qua đối diện, vẫn còn ba giây đèn xanh, Thẩm Sở Sở nhìn xung quanh không thấy có xe, cô cược trên danh dự của người có thành tích đứng đầu cự ly chạy ngắn 100 mét của nữ sinh ở lớp giáo dục thể chất khi còn đi học mà chạy qua đường.
Mắt nhìn thấy sắp đến tiệm ăn đối diện, canh cay dường như đang hướng cô vẫy tay mời gọi. Kết quả, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới, tiếp theo đó là tiếng phanh xe gấp. Thẩm Sở Sở hoảng sợ đứng tại chỗ, mắt nhìn đến nguồn gốc của luồng sáng. Cô nhìn không rõ người ngồi sau ghế lái, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu vào lông mày của mình, giây tiếp theo, cô chỉ kịp "a" một tiếng rồi cả người đều mất đi tri giác.
Thẩm Sở Sở mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ có một ông lão với bộ râu trắng tự xưng là Nguyệt lão nói với cô là ông có thể giúp đỡ cô thực hiện giấc mơ của mình. Tuy nhiên, đồng thời cũng giao cho cô một nhiệm vụ để cô đi giải cứu thế giới. Thẩm Sở Sở trong lòng nghĩ, tự cô đều sắp chết đói, làm gì còn tâm trí nào đi giải cứu thế giới chứ!
Sau khi tỉnh lại, Thẩm Sở Sở vẫn còn đang cười thầm, cảm thấy đây là giấc mơ vô lý nhất mình từng mơ. Cái gì mà thanh niên trẻ tuổi đang dư thừa, tỷ lệ li hôn tăng lên, chuyện này thì có liên quan gì đến cô? Cô năm nay mới vừa tốt nghiệp, mới 22 tuổi, không cần đi lo lắng những chuyện như thế này.
Cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều tiền, sau đó một lần là nổi tiếng, nổi tiếng toàn quốc, nổi tiếng thế giới. Nghĩ nghĩ về điều đó, Thẩm Sở Sở không tự giác cười ra tiếng.
"Cô gái, cô có phải đã tỉnh lại rồi không?"
Thẩm Sở Sở đang trong giấc mơ thì nghe thấy một tiếng nói lạ lẫm. Cô nhíu mày, từ từ mở mắt, muốn xem xem là ai đang quấy rầy giấc mơ đẹp của mình.
Kết quả, sau khi mở mắt ra, trước tiên, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng, sau đó nhanh chóng nhìn xung quanh. Đây không phải phòng ngủ của cô nha! Nhấc tay lên định ấn xuống giường để ngồi dậy, kết quả phát hiện bên trên có treo cái gì đó. Cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra được chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhớ là mình hình như bị xe đâm phải! Sau đó liền ngất đi cái gì cũng không biết nữa.
Nghĩ đến đây, sau lưng cô ra một trận mồ hôi lạnh. Cô liệu có bị hủy dung không, có bị thiếu chân tay không, có khi nào không thể trở thành ngôi sao nữa không. Cô nhanh chóng sờ sờ mặt rồi nhấc nhấc chân.
Thư ký Vương nhìn bộ dáng Thẩm Sở Sở, cười nói: "Cô gái, khi mới đưa cô đến đây đã sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, cơ thể của cô một chút vấn đề cũng không có."
Thẩm Sở Sở bây giờ mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người đang đứng, cô ngẩng đầu nhìn qua. Người này đeo một chiếc kính gọng đen, mặc một bộ tây trang gọn gàng ngay ngắn, tóc chải tỉ mỉ một sợi cũng không loạn, nụ cười trên mặt vô cùng công thức hóa. Vừa nhìn đã biết là nhân tài tinh anh.
"Không có vấn đề vậy tại sao tôi lại bị ngất?" Thẩm Sở Sở cúi đầu, một bên kiểm tra canh tay của mình, một bên nghi hoặc hỏi.
Thư ký Vương vẫn giữ nụ cười không đổi, nói: "Cô là bị dọa sợ quá mới bị ngất, thực ra sếp của chúng tôi không hề đâm vào cô."
Thẩm Sở Sở ngừng lại hành động, mở to mắt nhìn vào thư ký Vương, cô bị dọa đến ngất đi? Nghĩ đến cảm giác vào giây phút khi xe lao đến, cô dường như thực sự không bị đâm trúng, hẳn là do luồng sáng màu đỏ đâm vào mắt mới ngất đi.
Thẩm Sơ Sơ không ý thức được là mình đã nhìn chằm chằm vào Thư ký một lúc lâu, vừa hiểu ra mình đã nói gì, kết quả đột nhiên bị sự thật trước mắt làm cho sốc. Cô đưa tay ra chỉ vào đầu của Thư ký Vương, nói: "Trên đầu anh có một trái tim nhỏ màu hồng."
Thư ký Vương nghe thấy lời của Thẩm Sở Sở, khuôn mặt khẽ thay đổi, nụ cười công thức hóa cũng có dấu hiệu nứt ra. "Xin lỗi, cô gái, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ sử dụng đồ vật nào như vậy."
Thẩm Sở Sở kiên định nói:"Thật sự có mà, không tin anh kiểm tra xem."
Thư ký Vương vốn không muốn làm động tác ngây thơ như vậy, nhưng nhìn thấy ánh nhìn kiên định của Thẩm Sở Sở, anh theo bản năng thuận theo ý của Thẩm Sở Sở. Anh đưa một tay lên đầu nhẹ nhàng phất phất một chút, sau đó nói:"Được rồi cô gái, không đùa nữa. Chúng ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc nào. Tiền thuốc của cô hôm nay chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ, sau này nếu cô cảm thấy cơ thể có gì không khỏe có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ phụ trách tới cùng. Đây là danh thiếp của tôi."
Sau khi nói xong, thư ký Vương đưa qua một tờ danh thiếp. Nhưng Thẩm Sở Sở lại không nhận danh thiếp của thư ký Vương mà cứ tập trung nhìn vào đỉnh đầu của anh ta. Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy tay của thư ký Vương xuyên qua trái tim nhỏ màu hồng đó, cứ như thể trái tim đó là trong suốt vậy.
Nhưng mà, cô thật sự có thể nhìn thấy trái tim nhỏ đó.
Cô nghĩ, chẳng lẽ trái tim này chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào hay sao? Nghĩ đến đây, cô nhìn quanh, không tìm thấy thứ gì như gương, rồi cô nghĩ tới điện thoại di động của mình.
"Di động của tôi ở đâu?"
Thư ký Vương giao cho Thẩm Sở Sở cái túi nhỏ trên bàn. Thẩm Sở Sở mở túi, từ bên trong lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, muốn đưa cho thư ký Vương nhìn một chút trái tim hồng hồng trên đỉnh đầu anh ta. Chỉ là, đang định đưa điện thoại qua, Thẩm Sở Sở bỗng phát hiện trái tim trên đầu thư ký Vương đã biến mất. Cô nhíu mày, kìa, trái tim nhỏ lại xuất hiện rồi.
Thẩm Sở Sở kích động cầm di động, chỉ vào trái tim nhỏ màu hồng đối thư ký Vương nói: "Anh có thể nhìn đến trên đầu anh có cái gì không?"
Thư ký Vương nhìn bộ dáng kích động của Thẩm Sở Sở, cúi đầu nhìn hình ảnh của mình trên điện thoại của cô. Trong lòng anh ta có một chút kinh ngạc, nhưng sau hai giây, sắc mặt anh ta liền khôi phục bình thường, cười nói: "Xin lỗi cô, tôi thật không nhìn thấy, ừm, trái tim nhỏ màu hồng nào trên đầu cả."
Sở Sở liếc qua hình ảnh thư ký Vương, suy nghĩ, vẫn còn đó mà. Rồi sau đó lại nghi ngờ mà nhìn thư ký Vương. Nhưng bộ dáng anh ta không giống như đang nói dối. Thẩm Sở Sở bắt đầu cau mày suy tư, vậy tại sao cô lại nhìn thấy được? Đây rốt cuộc là ý gì?
Nếu người ta đã không nhìn thấy, Thẩm Sở Sở nghĩ tới giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, ho nhẹ một tiếng, lại nhìn thoáng qua thư ký Vương rồi nói: "Ồ, thật sự là không có gì, chắc là do tôi vừa tỉnh lại đầu có chút choáng váng nên nhìn nhầm rồi."
Thư ký Vương nhìn Thẩm Sở Sở, tâm tình có chút phức tạp, không muốn tiếp tục chủ đề này mà nói: "Cô gái, rất xin lỗi, hôm nay sếp của chúng tôi vốn định tự mình qua xin lỗi cô, nhưng ông của sếp đột nhiên bị bệnh, vẫn còn trong tình trạng khẩn cấp. Sếp thấy cô không có gì đáng lo ngại nên đã vội qua với ông của anh ấy rồi. Còn nữa, đây là danh thiếp của tôi, cô cầm lấy. Tôi đã thanh toán hóa đơn tiền thuốc ngày hôm nay rồi. Sau này nếu có việc gì, cô cứ trực tiếp gọi điện liên hệ với tôi. Đây là mười nghìn tệ phí bồi thường. Sự việc hôm nay thật sự là vô cùng đáng tiếc, xin lỗi cô." Nói đến đây, thư ký Vương hướng Thẩm Sở Sở cúi người, đem danh thiếp và tiền đặt trên chiếc bàn cạnh giường bệnh của Thẩm Sở Sở.
Thẩm Sở Sở nhìn số tiền trên bàn, cau mày nói: "Không cần đưa tiền bồi thường cho tôi, việc hôm nay tôi cũng có sai, lúc đi qua đường không nhìn cho rõ ràng. Hơn nữa sếp của các anh cũng không đâm vào tôi, không cần đưa tiền cho tôi đâu." Thẩm Sở Sở cho dù có thiếu tiền đi nữa cũng sẽ không lừa người như vậy.
Thư ký Vương lại nói: "Mặc dù sếp của chúng tôi kịp thời dừng xe trước lối qua đường của người đi bộ, cũng không đâm vào cô. Nhưng cũng dọa đến cô rồi, điều này là không thể chối được. Mong cô vui lòng nhận chút tiền này."
Thẩm Sở Sở vẫn cứ lắc đầu, nói: "Số tiền này tôi không thể nhận được."
Nếu cô thật sự bị xe đâm trúng, nhận số tiền này cũng không nói làm gì, nhưng cô không hề cảm thấy cơ thể có gì không ổn, vì thế số tiền này nhất định không thể nhận được.
Kết quả, thư ký Vương lại nói: "Số tiền này là sếp của chúng tôi giao cho phải bồi thường cho cô, mong cô đừng làm khó tôi nữa."
Thẩm Sở Sở nghe xong lại từ chối vài câu, kết cục vẫn bị thư ký Vương cản lại. Thẩm Sở Sở đang định ngồi dậy đưa tiền đặt vào tay thư ký Vương, kết quả thư ký Vương lại xin lỗi lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Quanh người Thẩm Sở Sở vẫn còn đang treo lơ lửng vài thứ, cơ thể vì đói có chút choáng vì vậy còn chưa kịp xuống giường thư ký Vương đã đi mất rồi.
Thư ký Vương vừa từ phòng bệnh của Thẩm Sở Sở đi ra liền đi đến cửa phòng phẫu thuật, anh ta nhẹ nhàng bước đến đối diện với một người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.
"Sếp."
"Sự tình rất khó xử lý?" Một giọng nói thấp và khàn nhìn vào đèn phòng mổ và hỏi.
"Không phải." Thư ký Vương nói, "Cô gái đó rất thấu tình đạt lý. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Hàn Hành Ngạn vừa thở phào một hơi thì nghe thấy câu này lại liếc nhìn cậu thư ký của mình. Chỉ thấy ánh mắt bình thường vốn sắc bén lại lộ ra mỏi mệt.
"Chính là..." thư ký Vương nghĩ đến trái tim nhỏ màu hồng, nhíu nhíu mày nói, "Cô ấy có thể là bị kinh hãi quá, đầu óc có chút..."
"Cái gì!" Hàn Hành Ngạn không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy, cau mày nói: "Cậu sau này lại theo dõi một chút, nếu thật sự là do sự cố này tạo thành, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Thư ký Vương đáp: "Được thưa sếp."
Hàn Hành Ngạn hướng thư ký vẫy tay, tiếp tục chờ đợi trước cửa phòng mổ.
Còn về người vẫn ngồi tại phòng bệnh Thẩm Sở Sở, nhìn vào tiền và danh thiếp trong tay, thở dài một hơi. Cô cảm thấy chỉ một đêm ngắn ngủi này đem đến cho cô tác động quá lớn rồi, ở lối qua đường bị dọa ngất xỉu, lại còn nhìn thấy vài điều hoang tưởng. Lại còn giấc mơ vừa nãy. Đây rốt cục là chuyện gì?
Chỉ là, không chờ cô tự nghĩ lâu, đã có một y tá đẩy cửa tiến vào.
"Tôi đến giúp cô rút kim. Cô giơ tay lên một chút, rất nhanh là tốt rổi."
Có lẽ vì giọng nói của y tá quá dịu dàng, Thẩm Sở Sở chăm chú nhìn ta một lúc. Lúc này, đồ vật kỳ lạ lại lần nữa xuất hiện. Trên đỉnh đầu của y tá bỗng nhiên có một trái tim nhỏ màu hồng bay ra, giống y hệt cái ở trên đầu anh chàng vừa rồi. Thẩm Sở Sở theo bản năng đưa tay chạm vào một chút, kết quả, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Một trang web hư ảo xuất hiện trước mặt Thẩm Sở Sở.
Trạng thái: Chưa kết hôn
Đối tượng kết hôn: Triệu Hải Phong [ảnh chụp]
Ngày kết hôn: Ngày 09 tháng 01 năm 2018
Chỉ số hôn nhân: Bốn sao (tình đầu ý hợp)
Quá trình tơ hồng: [Có thể mở]
Bình luận facebook