Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Đến lúc đạo diễn nói bắt đầu quay, Thẩm Sở Sở phát hiện ra Tần Dĩnh Nhiên không hề tức giận gì với cô, ngược lại trở nên khách khí hơn nhiều. Điều này khiến cho Thẩm Sở Sở cười lạnh trong lòng mấy tiếng. Quả nhiên là mềm nắn rắn buông sao?
Còn về sự phối hợp của Tần Dĩnh Nhiên sau đó, hai người quay phim đều là bình an vô sự, trừ vài lần trong đó Tần Dĩnh Nhiên bị NG những phần khác đều quay rất thuận lợi.
Tiếp theo đó, tổ kịch liền đóng quân tại đây. Trừ ngày đầu tiên Tần Dĩnh Nhiên cho cô một cái hạ mã uy ra thì những người khác đều đối với cô khá khách khí. Dù sao, cô còn mang thân phận là con gái của Thường đạo diễn. Thường đạo diễn là đạo diễn có địa vị trọng yếu trong giới giải trí, người bình thường cũng không dám coi nhẹ mà đắc tội.
Vì vậy trong nửa tháng này, Thẩm Sở Sở một bên quay phim, một bên xem tiến triển của đôi Giang Ngôn và Hạ Thần, mỗi ngày đều trôi qua rất là phong phú.
Có một hôm, Thẩm Sở Sở đang ngồi nghỉ trong hành lang xem kịch bản của mình, đột nhiên có người vui mừng gọi cô. Cô ngẩng đầu lên xem, là Hạ Thần.
"Sở Sở, mau xem này, bộ phim kia của chúng ta phòng vé đã vượt qua 1 tỷ rồi."
Thẩm Sở Sở vừa nghe lời này, cũng mở ra điện thoại của mình, nhìn thấy số liệu phòng vé thực tế, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nếu nói vậy, em có phải cũng có thể đem ra khoe không, nói là bộ điện ảnh đầu tiên của mình đã hơn một tỷ á?"
Hạ Thần nhíu mày nghĩ ngợi, gật đầu nói: "Tuy là có chút mặt dày, nhưng nói như thế cũng chẳng có gì sai."
Thẩm Sở Sở và Hạ Thần dù sao cũng đã cùng quay hai bộ phim rồi, hai người cũng có phần thân thiết, vì thế lời nói cũng không có gì cố kỵ.
"Đa tạ đánh giá của Hạ ảnh đế. Chẳng qua, đối với loại người mới như em mà nói, vẫn là cần giữ mặt mũi, thôi thì không cần ra ngoài nói xằng nói bậy."
Hai người lại nói thêm một lúc, Hạ Thần liền đi chuẩn bị quay phim. Vừa đúng lúc Giang Ngôn đi tới.
"Thấy các người cười vui vẻ như vậy, vừa mới nói gì thế?" Giang Ngôn nhìn có vẻ không quan tâm lắm tùy tiện hỏi.
Bởi vì có sự tồn tại của hệ thống nên Thẩm Sở Sở là biết được cảm tình giữa hai người Giang Ngôn và Hạ Thần, vì thế đối với câu hỏi của Giang Ngôn cũng có ý coi nhẹ.
"Đang nói phòng vé của "Thiên hạ" đó, vừa vượt 1 tỷ."
Giang Ngôn cảm thán nói: "Chúc mừng nha, có thể vượt 1 tỷ không dễ đâu."
Thẩm Sở Sở nghĩ một chút, cười nói: "Đúng là nên chúc mừng một chút, chỉ là tôi trong đó cũng chỉ là một người qua đường, Hạ ảnh đế của chúng ta mới là nhân vật chính trong điện ảnh, nếu như muốn chúc mừng hẳn là nên chúc mừng anh ấy mới phải."
Nói xong, Thẩm Sở Sở liền cẩn thận nhìn sắc mặt của Giang Ngôn. Quả nhiên, thấy được Giang Ngôn không được tự nhiên lắm mà nói: "Chúc mừng anh ta làm gì, anh ta quay nhiều điện ảnh có phòng vé qua 1 tỷ như vậy, sớm đã không còn quan tâm nữa đi?"
Thẩm Sở Sở cười nói: "Sao lại thế được, nói không chừng người khác chúc mừng anh ấy không quan tâm, nhưng nếu như cô đi chúc mừng thì anh ấy lại vui vẻ đó."
Nghe được lời của Thẩm Sở Sở, Giang Ngôn ngây ra một lát, hỏi: "Sẽ ư? Sao lại nói như vậy?"
Thẩm Sở Sở giả vờ kinh ngạc nói: "Đương nhiên rồi, cô không để ý là bình thường lúc quay phim, Hạ ảnh đế có bao nhiêu để ý tới ý kiến của người sáng tác sao? Mỗi lần đạt được lời tán thưởng của cô, Hạ ảnh đế của chúng ta đều có thể càng thêm nghiêm túc đi quay. Vì thế mà Điền đạo diễn của chúng ta mới khen anh ấy."
"Thật... thật sao?" Giang Ngôn có chút không quá khẳng định mà hỏi lại.
"Tất nhiên là thật rồi." Thẩm Sở Sở vô cùng khẳng định mà nói.
"Ờ, cho dù là vậy, tôi cũng không muốn đi chúc mừng anh ta." Giang Ngôn lẩm bẩm.
Từ trước tới nay Thẩm Sở Sở đều rất tò mò một chuyện, thấy không khí bây giờ có vẻ thích hợp, thời điểm cũng không tồi, cô nhịn không được mà hỏi ra: "Tôi đã sớm muốn hỏi rồi, cô có phải là không hài lòng với Hạ ảnh đế làm nam chính số một, vì sao?"
Giang Ngôn không biết là nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi, nói: "Cũng không phải là không hài lòng, ai bảo anh ta nói tôi như thế chứ."
"Ồ... nói gì thế?"
Giang Ngôn liếc Thẩm Sở Sở một cái, lại nhìn xung quanh có chút sinh khí nói: "Anh ta lúc đó chế giễu bút danh của tôi. Nói cái gì "Ngôn Giang? Chẳng lẽ tác giả này tính khí lớn giống như núi lửa sao?"
Thẩm Sở Sở nghe được chuyện này, có chút buồn cười đây chính là nguyên nhân cho sự bắt đầu của số mệnh sao? Thật là thần kỳ. Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn của Giang Ngôn, Thẩm Sở Sở đành nhịn, cố gắng khắc chế để mình không cười ra tiếng.
Tiếp đó, Thẩm Sở Sở liền nghe được các loại lời mắng mỏ của Giang Ngôn với Hạ Thần. Cứ nghe, trên mặt cô bất giác hiện lên nụ cười.
"Sở Sở, tôi nói với cô là anh ta không tốt mà cô lại cười à?" Giang Ngôn cất giọng khiển trách.
Thẩm Sở Sở ngây ra, sờ sờ lên mặt mình, nói: "Không có a, tôi không có cười."
Giang Ngôn lườm cho tên nói láo Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Cười thì cứ cười, lại còn không thừa nhận."
Thẩm Sở Sở thấy Giang Ngôn không có tức thật, cũng dứt khoát không giải thích nữa, cười nói: "Cô có cảm thấy giữa cô và anh Hạ Thần rất là có duyên không, đây liệu có phải chính là cảm giác của tiểu oan gia mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến không?"
Giang Ngôn vừa nghe thế, lập tức xù lông, nói: "Sao có thể, nghiệt duyên thì có."
Thẩm Sở Sở còn muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng thấy nhân viên công tác ở không xa đang tới gọi cô đi quay, cô cười nói: "Nghiệt duyên cũng là duyên, tôi đi quay phim đã, có cơ hội lại nói."
Lúc đi quay phim, Thẩm Sở Sở đến đúng lúc Tần Dĩnh Nhiên kết cảnh. Cô đã rất nhiều ngày rồi không gặp Tần Dĩnh Nhiên, dù sao Tần Dĩnh Nhiên trong phim chỉ là một vai phụ, cảnh không nhiều. Nghe nói vốn là sắp xếp để ngày thứ ba sẽ quay xong, nhưng bởi vì giữa chừng có việc, sau khi quay được hai ngày liền rời đi, lần này hẳn là đến quay những cảnh phim sau đó. Cũng may mấy cảnh phim phía sau không có quan hệ gì với Thẩm Sở Sở, Thẩm Sở Sở cũng không cần phải đối mặt cô ta nữa.
Hai người đúng lúc đối mặt đi tới, mỉm cười, coi như là đã chào rồi tự mình rời đi.
Cảnh phim này của Thẩm Sở Sở quay tới tận chiều tối mới hoàn thành. Có một màn, Thẩm Sở Sở diễn thế nào thì cảm giác cũng không đúng lắm, giữa chừng đã trì hoãn rất nhiều thời gian. Sau khi hạ màn, cô kéo thân thể mệt mỏi đi thay đồ. Kết quả lúc thay đồ lại nghe được một cái bát quái.
"Ý. Đây không phải là đồ của Tần Dĩnh Nhiên sao, cô ấy không phải là quay xong rồi à, quên mang đồ đi sao?" Một nhân viên công tác nói.
Có người nhỏ giọng nói: "Không phải, cô ta còn chưa đi, như nói có người đến đón cô ta."
"A? Ai thế?"
"Còn có thể là ai, người bạn trai tin đồn của cô ta đó. Hàn tổng của Tập đoàn Hàn thị."
"Cái gì? Hàn tổng của Tập đoàn Hàn thị? Chính là cái vị chủ tịch trẻ trung ăn nói thận trọng nhưng lại rất đẹp trai đó sao?"
"Đúng vậy, trừ anh ta còn có thể có ai. Trước đây tôi còn cho là tin đồn này là giả cơ, không ngờ Hàn tổng này lại thật sự bị Tần Dĩnh Nhiên câu được tới tay. Thật khiến cho người ta hâm mộ."
"Đúng thế, Hàn tổng soái như vậy a. Chị Lệ, chị có biết họ đang ở đâu không, thật muốn nhìn thấy Hàn tổng ngoài đời, không biết có đẹp trai hơn so với ảnh phóng viên chụp không?"
******
Thẩm Sở Sở cau mày lắng nghe tiếng thảo luận qua lại của nhân viên công tác, tâm tình càng thêm phiền não. Cứ cảm thấy hóa trang trên mặt làm sao cũng tẩy không đi. Mang theo loại tâm tình phiền não này, trên tay Thẩm Sở Sở dùng lực một cái, miếng bông tẩy trang rơi khỏi tay không nói, móng tay cũng cào lên măt chính mình. Lúc này, đau tới mức cô phải hít một hơi lạnh.
"Sh!"
Vương Thiến đang ở bên cạnh đưa đồ cho Thẩm Sở Sở thấy động tác của cô, lo lắng nói: "Sếp, sao thế, có phải là cào lên mặt rồi không? Chị đừng lấy tay chọc, em lấy nước sạch lau cho chị."
Thẩm Sở Sở bỏ tay ra, nhìn khuôn mặt trong gương, nhụt chí nói: "Không sao, chắc là không bị rách, lập tức liền tẩy trang xong rồi, không cần phải phiền phức như vậy."
"Nhưng mà, mặt của chị..."
"Không nhưng nhị gì cả, chị không sao." Thẩm Sở Sở một bên nói vậy, một bên cầm lên bông tẩy trang thấm một ít nước tẩy trang, lại tiếp tục lau.
Vương Thiến tuy rằng không đồng tình với cách làm của Thẩm Sở Sở, những cũng không nói thêm gì nữa. Cô cảm nhận được, tâm tình của sếp hình như không được tốt. Từ sau khi quay phim lúc chiều tâm trạng đã không tốt lắm, vừa rồi không rõ vì ra lại càng tệ hơn.
Không bao lâu sau, Thẩm Sở Sở đã tẩy trang xong. Cầm cái gương nhỏ lên nhìn vào vết đỏ trên mặt, cũng may không bị rách, cào cũng không sâu, không cẩn thận nhìn thì cũng không nhìn ra cái gì.
Sau khi cất cái gương đi, nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, Thẩm Sở Sở không định trang điểm nhạt lại, cứ để mộc thế này đi, miễn cho động vào vết thương.
Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền dẫn theo Vương Thiến chuẩn bị rời đi.
Không biết là có phải đang xác thực cho câu "oan gia ngõ hẹp", đi ra chưa được bao xa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên dẫn theo trợ lý cười cười nói nói đi tới. Lúc nhìn thấy Thẩm Sở Sở, Tần Dĩnh Nhiên khó có được mà chào một tiếng: "Sở Sở, định về à?"
Thẩm Sở Sở tận lực làm cho trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: "Ừm, phải đi về rồi."
Sau khi đơn giản chào hỏi, hai người liền tạm biệt.
Sắp đi tới xe bảo mẫu, Thẩm Sở Sở nhìn thấy ở xa xa có hai người đang đứng cạnh xe bảo mẫu. Do sắc trời đã có chút tối nên cô cũng nhìn không rõ được hai người đó là ai.
Lúc đi tới gần, hai người đang nói chuyện đồng thời quay đầu lại.
Trên mặt của một người trong đó ý cười càng đậm, bước lên một bước nói: "Cô Thẩm, cô quay xong phim rồi à? Sếp của chúng tôi muốn gặp cô."
Thẩm Sở Sở nghe được lời này, bổng nhiên cảm thấy thật buồn cười. Cô dùng ánh mắt cười như không cười nhìn vào thư ký Vương trước mặt, không mang theo chút cảm tình nào mà lạnh lùng nói: "Không rảnh."
Coi cô là hậu cung tần phi của anh ta sao? Nghĩ muốn gặp liền có thể gặp! Hơn nữa, vị "hoàng đế" này có vẻ là quá bận đi, vừa mới gặp một mĩ nhân xong lại muốn đi tìm một người nữa à? Thế thì còn phải hỏi xem cô có đồng ý không đã.
Nói xong, Thẩm Sở Sở liền đi qua thư ký Vương, mở cửa rồi lên xe.
Thư ký Vương có chút không sờ được tới ý, nhịn không được nói: "Nhưng..."
Nhưng, đáp lại anh lại là tiếng đóng cửa "rầm" một cái.
Sau khi ngồi vững, Thẩm Sở Sở liền nói: "Lái xe."
Còn về sự phối hợp của Tần Dĩnh Nhiên sau đó, hai người quay phim đều là bình an vô sự, trừ vài lần trong đó Tần Dĩnh Nhiên bị NG những phần khác đều quay rất thuận lợi.
Tiếp theo đó, tổ kịch liền đóng quân tại đây. Trừ ngày đầu tiên Tần Dĩnh Nhiên cho cô một cái hạ mã uy ra thì những người khác đều đối với cô khá khách khí. Dù sao, cô còn mang thân phận là con gái của Thường đạo diễn. Thường đạo diễn là đạo diễn có địa vị trọng yếu trong giới giải trí, người bình thường cũng không dám coi nhẹ mà đắc tội.
Vì vậy trong nửa tháng này, Thẩm Sở Sở một bên quay phim, một bên xem tiến triển của đôi Giang Ngôn và Hạ Thần, mỗi ngày đều trôi qua rất là phong phú.
Có một hôm, Thẩm Sở Sở đang ngồi nghỉ trong hành lang xem kịch bản của mình, đột nhiên có người vui mừng gọi cô. Cô ngẩng đầu lên xem, là Hạ Thần.
"Sở Sở, mau xem này, bộ phim kia của chúng ta phòng vé đã vượt qua 1 tỷ rồi."
Thẩm Sở Sở vừa nghe lời này, cũng mở ra điện thoại của mình, nhìn thấy số liệu phòng vé thực tế, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nếu nói vậy, em có phải cũng có thể đem ra khoe không, nói là bộ điện ảnh đầu tiên của mình đã hơn một tỷ á?"
Hạ Thần nhíu mày nghĩ ngợi, gật đầu nói: "Tuy là có chút mặt dày, nhưng nói như thế cũng chẳng có gì sai."
Thẩm Sở Sở và Hạ Thần dù sao cũng đã cùng quay hai bộ phim rồi, hai người cũng có phần thân thiết, vì thế lời nói cũng không có gì cố kỵ.
"Đa tạ đánh giá của Hạ ảnh đế. Chẳng qua, đối với loại người mới như em mà nói, vẫn là cần giữ mặt mũi, thôi thì không cần ra ngoài nói xằng nói bậy."
Hai người lại nói thêm một lúc, Hạ Thần liền đi chuẩn bị quay phim. Vừa đúng lúc Giang Ngôn đi tới.
"Thấy các người cười vui vẻ như vậy, vừa mới nói gì thế?" Giang Ngôn nhìn có vẻ không quan tâm lắm tùy tiện hỏi.
Bởi vì có sự tồn tại của hệ thống nên Thẩm Sở Sở là biết được cảm tình giữa hai người Giang Ngôn và Hạ Thần, vì thế đối với câu hỏi của Giang Ngôn cũng có ý coi nhẹ.
"Đang nói phòng vé của "Thiên hạ" đó, vừa vượt 1 tỷ."
Giang Ngôn cảm thán nói: "Chúc mừng nha, có thể vượt 1 tỷ không dễ đâu."
Thẩm Sở Sở nghĩ một chút, cười nói: "Đúng là nên chúc mừng một chút, chỉ là tôi trong đó cũng chỉ là một người qua đường, Hạ ảnh đế của chúng ta mới là nhân vật chính trong điện ảnh, nếu như muốn chúc mừng hẳn là nên chúc mừng anh ấy mới phải."
Nói xong, Thẩm Sở Sở liền cẩn thận nhìn sắc mặt của Giang Ngôn. Quả nhiên, thấy được Giang Ngôn không được tự nhiên lắm mà nói: "Chúc mừng anh ta làm gì, anh ta quay nhiều điện ảnh có phòng vé qua 1 tỷ như vậy, sớm đã không còn quan tâm nữa đi?"
Thẩm Sở Sở cười nói: "Sao lại thế được, nói không chừng người khác chúc mừng anh ấy không quan tâm, nhưng nếu như cô đi chúc mừng thì anh ấy lại vui vẻ đó."
Nghe được lời của Thẩm Sở Sở, Giang Ngôn ngây ra một lát, hỏi: "Sẽ ư? Sao lại nói như vậy?"
Thẩm Sở Sở giả vờ kinh ngạc nói: "Đương nhiên rồi, cô không để ý là bình thường lúc quay phim, Hạ ảnh đế có bao nhiêu để ý tới ý kiến của người sáng tác sao? Mỗi lần đạt được lời tán thưởng của cô, Hạ ảnh đế của chúng ta đều có thể càng thêm nghiêm túc đi quay. Vì thế mà Điền đạo diễn của chúng ta mới khen anh ấy."
"Thật... thật sao?" Giang Ngôn có chút không quá khẳng định mà hỏi lại.
"Tất nhiên là thật rồi." Thẩm Sở Sở vô cùng khẳng định mà nói.
"Ờ, cho dù là vậy, tôi cũng không muốn đi chúc mừng anh ta." Giang Ngôn lẩm bẩm.
Từ trước tới nay Thẩm Sở Sở đều rất tò mò một chuyện, thấy không khí bây giờ có vẻ thích hợp, thời điểm cũng không tồi, cô nhịn không được mà hỏi ra: "Tôi đã sớm muốn hỏi rồi, cô có phải là không hài lòng với Hạ ảnh đế làm nam chính số một, vì sao?"
Giang Ngôn không biết là nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi, nói: "Cũng không phải là không hài lòng, ai bảo anh ta nói tôi như thế chứ."
"Ồ... nói gì thế?"
Giang Ngôn liếc Thẩm Sở Sở một cái, lại nhìn xung quanh có chút sinh khí nói: "Anh ta lúc đó chế giễu bút danh của tôi. Nói cái gì "Ngôn Giang? Chẳng lẽ tác giả này tính khí lớn giống như núi lửa sao?"
Thẩm Sở Sở nghe được chuyện này, có chút buồn cười đây chính là nguyên nhân cho sự bắt đầu của số mệnh sao? Thật là thần kỳ. Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn của Giang Ngôn, Thẩm Sở Sở đành nhịn, cố gắng khắc chế để mình không cười ra tiếng.
Tiếp đó, Thẩm Sở Sở liền nghe được các loại lời mắng mỏ của Giang Ngôn với Hạ Thần. Cứ nghe, trên mặt cô bất giác hiện lên nụ cười.
"Sở Sở, tôi nói với cô là anh ta không tốt mà cô lại cười à?" Giang Ngôn cất giọng khiển trách.
Thẩm Sở Sở ngây ra, sờ sờ lên mặt mình, nói: "Không có a, tôi không có cười."
Giang Ngôn lườm cho tên nói láo Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Cười thì cứ cười, lại còn không thừa nhận."
Thẩm Sở Sở thấy Giang Ngôn không có tức thật, cũng dứt khoát không giải thích nữa, cười nói: "Cô có cảm thấy giữa cô và anh Hạ Thần rất là có duyên không, đây liệu có phải chính là cảm giác của tiểu oan gia mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến không?"
Giang Ngôn vừa nghe thế, lập tức xù lông, nói: "Sao có thể, nghiệt duyên thì có."
Thẩm Sở Sở còn muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng thấy nhân viên công tác ở không xa đang tới gọi cô đi quay, cô cười nói: "Nghiệt duyên cũng là duyên, tôi đi quay phim đã, có cơ hội lại nói."
Lúc đi quay phim, Thẩm Sở Sở đến đúng lúc Tần Dĩnh Nhiên kết cảnh. Cô đã rất nhiều ngày rồi không gặp Tần Dĩnh Nhiên, dù sao Tần Dĩnh Nhiên trong phim chỉ là một vai phụ, cảnh không nhiều. Nghe nói vốn là sắp xếp để ngày thứ ba sẽ quay xong, nhưng bởi vì giữa chừng có việc, sau khi quay được hai ngày liền rời đi, lần này hẳn là đến quay những cảnh phim sau đó. Cũng may mấy cảnh phim phía sau không có quan hệ gì với Thẩm Sở Sở, Thẩm Sở Sở cũng không cần phải đối mặt cô ta nữa.
Hai người đúng lúc đối mặt đi tới, mỉm cười, coi như là đã chào rồi tự mình rời đi.
Cảnh phim này của Thẩm Sở Sở quay tới tận chiều tối mới hoàn thành. Có một màn, Thẩm Sở Sở diễn thế nào thì cảm giác cũng không đúng lắm, giữa chừng đã trì hoãn rất nhiều thời gian. Sau khi hạ màn, cô kéo thân thể mệt mỏi đi thay đồ. Kết quả lúc thay đồ lại nghe được một cái bát quái.
"Ý. Đây không phải là đồ của Tần Dĩnh Nhiên sao, cô ấy không phải là quay xong rồi à, quên mang đồ đi sao?" Một nhân viên công tác nói.
Có người nhỏ giọng nói: "Không phải, cô ta còn chưa đi, như nói có người đến đón cô ta."
"A? Ai thế?"
"Còn có thể là ai, người bạn trai tin đồn của cô ta đó. Hàn tổng của Tập đoàn Hàn thị."
"Cái gì? Hàn tổng của Tập đoàn Hàn thị? Chính là cái vị chủ tịch trẻ trung ăn nói thận trọng nhưng lại rất đẹp trai đó sao?"
"Đúng vậy, trừ anh ta còn có thể có ai. Trước đây tôi còn cho là tin đồn này là giả cơ, không ngờ Hàn tổng này lại thật sự bị Tần Dĩnh Nhiên câu được tới tay. Thật khiến cho người ta hâm mộ."
"Đúng thế, Hàn tổng soái như vậy a. Chị Lệ, chị có biết họ đang ở đâu không, thật muốn nhìn thấy Hàn tổng ngoài đời, không biết có đẹp trai hơn so với ảnh phóng viên chụp không?"
******
Thẩm Sở Sở cau mày lắng nghe tiếng thảo luận qua lại của nhân viên công tác, tâm tình càng thêm phiền não. Cứ cảm thấy hóa trang trên mặt làm sao cũng tẩy không đi. Mang theo loại tâm tình phiền não này, trên tay Thẩm Sở Sở dùng lực một cái, miếng bông tẩy trang rơi khỏi tay không nói, móng tay cũng cào lên măt chính mình. Lúc này, đau tới mức cô phải hít một hơi lạnh.
"Sh!"
Vương Thiến đang ở bên cạnh đưa đồ cho Thẩm Sở Sở thấy động tác của cô, lo lắng nói: "Sếp, sao thế, có phải là cào lên mặt rồi không? Chị đừng lấy tay chọc, em lấy nước sạch lau cho chị."
Thẩm Sở Sở bỏ tay ra, nhìn khuôn mặt trong gương, nhụt chí nói: "Không sao, chắc là không bị rách, lập tức liền tẩy trang xong rồi, không cần phải phiền phức như vậy."
"Nhưng mà, mặt của chị..."
"Không nhưng nhị gì cả, chị không sao." Thẩm Sở Sở một bên nói vậy, một bên cầm lên bông tẩy trang thấm một ít nước tẩy trang, lại tiếp tục lau.
Vương Thiến tuy rằng không đồng tình với cách làm của Thẩm Sở Sở, những cũng không nói thêm gì nữa. Cô cảm nhận được, tâm tình của sếp hình như không được tốt. Từ sau khi quay phim lúc chiều tâm trạng đã không tốt lắm, vừa rồi không rõ vì ra lại càng tệ hơn.
Không bao lâu sau, Thẩm Sở Sở đã tẩy trang xong. Cầm cái gương nhỏ lên nhìn vào vết đỏ trên mặt, cũng may không bị rách, cào cũng không sâu, không cẩn thận nhìn thì cũng không nhìn ra cái gì.
Sau khi cất cái gương đi, nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, Thẩm Sở Sở không định trang điểm nhạt lại, cứ để mộc thế này đi, miễn cho động vào vết thương.
Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền dẫn theo Vương Thiến chuẩn bị rời đi.
Không biết là có phải đang xác thực cho câu "oan gia ngõ hẹp", đi ra chưa được bao xa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên dẫn theo trợ lý cười cười nói nói đi tới. Lúc nhìn thấy Thẩm Sở Sở, Tần Dĩnh Nhiên khó có được mà chào một tiếng: "Sở Sở, định về à?"
Thẩm Sở Sở tận lực làm cho trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: "Ừm, phải đi về rồi."
Sau khi đơn giản chào hỏi, hai người liền tạm biệt.
Sắp đi tới xe bảo mẫu, Thẩm Sở Sở nhìn thấy ở xa xa có hai người đang đứng cạnh xe bảo mẫu. Do sắc trời đã có chút tối nên cô cũng nhìn không rõ được hai người đó là ai.
Lúc đi tới gần, hai người đang nói chuyện đồng thời quay đầu lại.
Trên mặt của một người trong đó ý cười càng đậm, bước lên một bước nói: "Cô Thẩm, cô quay xong phim rồi à? Sếp của chúng tôi muốn gặp cô."
Thẩm Sở Sở nghe được lời này, bổng nhiên cảm thấy thật buồn cười. Cô dùng ánh mắt cười như không cười nhìn vào thư ký Vương trước mặt, không mang theo chút cảm tình nào mà lạnh lùng nói: "Không rảnh."
Coi cô là hậu cung tần phi của anh ta sao? Nghĩ muốn gặp liền có thể gặp! Hơn nữa, vị "hoàng đế" này có vẻ là quá bận đi, vừa mới gặp một mĩ nhân xong lại muốn đi tìm một người nữa à? Thế thì còn phải hỏi xem cô có đồng ý không đã.
Nói xong, Thẩm Sở Sở liền đi qua thư ký Vương, mở cửa rồi lên xe.
Thư ký Vương có chút không sờ được tới ý, nhịn không được nói: "Nhưng..."
Nhưng, đáp lại anh lại là tiếng đóng cửa "rầm" một cái.
Sau khi ngồi vững, Thẩm Sở Sở liền nói: "Lái xe."
Bình luận facebook