Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Thẩm Sở Sở nghe được câu nói này, trong lòng thắt lại, mím môi. Ngẩng đầu lên nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện. Câu này của anh ta là có ý gì?
"Hử?" Thấy Thẩm Sở Sở không đáp lại, Đổng Tử Nguyên nheo nheo mắt.
Sắc mặt của Thẩm Sở Sở cũng lạnh xuống, đây là đang khởi binh vấn tội sao? Anh ta dựa vào cái gì? Mẹ anh ta đã được cứu rồi, anh ta cho dù không cảm kích cô thì cũng không thể truy hỏi cô, hoài nghi cô chứ. Cô đây là có ý tốt lại bị hiểu nhầm sao.
Thấy biểu cảm phong phú của Đổng Tử Nguyên, Thẩm Sở Sở nhanh chóng nghĩ lại chuyện lúc trước, quyết định bản thân không cần thiết phải nói mấy lời không cần nói, làm chuyện không cần làm. Chỉ là đối phương muốn kiện cô hay là trả thù cô, cũng chẳng có bằng chứng gì cả.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Thẩm Sở Sở ít nhiều cũng an tâm một chút, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn chút so với lúc trước.
"Xin lỗi, vẫn là câu đó, tôi là nhìn tướng mặt nhìn ra được, không hề biết tai nạn đổ máu của mẹ anh đến từ đâu. Càng không quen biết bảo mẫu nhà anh, anh tìm sai người rồi."
Thẩm Sở Sở cho là Đổng Tử Nguyên nghe cô nói sẽ càng thêm tức giận hoặc là nhất quyết không tha, chẳng ngờ, trên mặt đối phương lại có chút thất vọng.
"Thật sao, hóa ra cô Thẩm không biết bảo mẫu nhà tôi."
"Tất nhiên là không biết rồi." Thẩm Sở Sở nói. Nghĩ thầm, chẳng lẽ cô nên biết sao?
Đổng Tử Nguyên nghe được câu này, thở dài, cả người dựa vào phía sau. Ánh mắt nhìn thẳng vào trần nhà, không nói lời nào. Trong đầu lại bất giác tái hiện chuyện chiều qua.
Tuy là anh không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thẩm Sở Sở, nhưng từ khi Thẩm Sở Sở nhắc nhở anh, anh vẫn sẽ vô thức mà nghĩ về chuyện đó. Cũng bởi vậy, thời gian về nhà cũng nhiều hơn một chút. Anh còn nhắc nhở bảo mẫu trong nhà, luôn luôn để mắt tới mẹ anh. Nếu mẹ anh muốn đi làm mấy chuyện như leo núi, nhất định phải báo cho anh.
Lại không ngờ được rằng bảo mẫu nhà mình mới thực sự là thủ phạm.
Chiều hôm qua, nếu không phải anh để quên đồ ở nhà, có lẽ anh thật sự đã để mất người mẹ của mình rồi. Cha từ lúc anh còn nhỏ thì phụ nữ bên cạnh đã không ngừng thay đổi mẹ lại chưa bao giờ nói gì, nhưng anh cũng thường nhìn thấy mẹ mình đơn độc lặng lẽ lau nước mắt. Anh liền chỉ có một người mẹ này, nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn anh thật là không biết bản thân phải làm sao.
Nghĩ đến đây, Đổng Tử Nguyên cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt. Đưa tay phải lên che đi mắt mình.
Nỗi bi ai trên người Đổng Tử Nguyên nặng nề như vậy, ngay cả Thẩm Sở Sở ngồi đối diện cũng cảm nhận được. Nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Đổng Tử Nguyên, Thẩm Sở Sở có một cảm giác khó nói nên lời. Trong lòng thầm nghĩ, cũng có thể, cô đã nghĩ quá xấu về anh ta. Hoặc là anh ta chỉ là cho rằng mẹ mình suýt chút nữa thì đi rồi, nên tâm trạng có chút không bình thường.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Đổng Tử Nguyên nghe thấy câu này, lấy tay ra sức dụi mắt. Ngồi thẳng dậy nhìn vào Thẩm Sở Sở trước mắt. Thực ra, sau khi sự việc chiều qua phát sinh, anh lập tức điều tra bảo mẫu đầu tiên, sau đó điều tra tới quan hệ giữa Thẩm Sở Sở và bà ấy. Kết quả lại không thu được gì. Thẩm Sở Sở và bảo mẫu nhà anh, thậm chí là với người trong gia đình anh đều không có bất kì liên quan gì.
Chuyện này trách ai cũng không nên trách tới người của Thẩm Sở Sở. Ngược lại, Thẩm Sở Sở thực chất còn là ân nhân cứu mạng của mẹ anh, anh hẳn nên vô cùng cảm kích cô mới phải. Chỉ là nghĩ tới nhắc nhở trước đó của Thẩm Sở Sở, anh cứ luôn cảm thấy Thẩm Sở Sở biết được gì đó. Mà biết được chân tướng sự việc lại không nói cho anh. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình anh liền không được tốt.
"Cô Thẩm thật sự là gì cũng không biết sao?" Đổng Tử Nguyên lại hỏi lại lần nữa.
Thẩm Sở Sở không nghĩ tới đối phương vẫn tiếp tục vấn đề này, cau mày, nghiêm túc nói: "Ngài Đổng, không cần biết là ngài tin hay không, tôi đích thực là không biết. Tôi chỉ là có thể xem tướng mặt, nhưng nói tới mấy vấn đề như phá án, thì xin thứ lỗi cho tôi không thể giúp gì được."
Đổng Tử Nguyên nghe vậy, lặng im không nói, dường như đang ngẫm xem lời của cô là thật hay giả.
Thẩm Sở Sở thấy Đổng Tử Nguyên hình như có lắng nghe, tiếp tục nói: "Ngài Đổng, tôi tin là thầy tướng có cao minh đến đâu cũng không thể nói một cách chính xác mấy vấn đề như thời gian địa điểm nhân vật được, càng huống hồ là người chỉ biết được da lông như tôi. Vì vậy, ngài cũng không cần lãng phí thời gian lên tôi nữa, vẫn là nhanh chóng tìm ra hung thủ sau lưng đi, nhỡ đâu đối phương một lần không thành lại làm một lần vậy không phải là càng tệ sao."
Đổng Tử Nguyên nhìn vào cô gái mắt mang ý cười nhưng lại có chút câu nệ ở đối diện, nhắm mắt lại, nói: "Đã đang tra xét rồi." Trong giọng nói có chút khàn khàn khó nói.
Thẩm Sở Sở nghe được giọng điệu khác với lúc nãy của Đổng Tử Nguyên tò mò nhìn anh ta một cái.
Đổng Tử Nguyên cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Sở Sở, không tự nhiên mà họ nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói: "Xin lỗi, vừa rồi có chút thất lễ."
Thẩm Sở Sở nghe được câu này, trái tim vẫn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. Xem ra đối phương không có ý tìm cô làm phiền nữa, thế thì tốt. Cô chỉ muốn cứu người, trước giờ không hề nghĩ muốn chọc vào một thân phiền phức đâu.
"Không sao, không sao, tâm trạng của ngài Đổng tôi có thể hiểu được. Dù sao chuyện như thế này không cần biết là phát sinh ở người nào đều không thể bình tĩnh được."
"Cô Thẩm thật sự có thể lý giải sao?" Đổng Tử Nguyên lạnh lùng hỏi.
Thẩm Sở Sở bị chặn lại, hận không thể vả cái miệng rộng của mình một cái, vừa rồi tâm tình của đối phương rõ ràng đã thả lỏng rồi, cô sao lại muốn vẽ thêm chuyện nói thêm mấy câu kia."
"À, không phải, ý tôi không phải thế... ừm, phát sinh chuyện như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng."
Đồng Tử Nguyên khóe miệng cười lạnh. Chuyện như vậy ở trong gia đình bình thường sao có thể xảy ra, dù sao người bác ái như cha anh trên thế giới này không nhiều.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, trong lòng Đổng Tử Nguyên còn đang nghĩ về người cha đã mấy ngày không về nhà, cha anh liền gọi điện tới. Còn về nội dung cuộc điện thoại là gì, anh sớm đã đoán được. Cũng vì thế, anh không nhanh không vội mà nhận điện.
"A Nguyên, con đang làm gì thế?" Âm thanh chất vấn từ trong điện thoại truyền ra.
"Con đang làm gì, cha, chẳng lẽ ngài không rõ sao? Con không phải là đã gửi đoạn theo dõi trong nhà cho ngài rồi sao?" Đổng Tử Nguyên lành lạnh nói.
Người ở đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, nói: "Chỉ dựa vào một đoạn video, con cũng không thể đem chuyện này gắn lên người dì Vương được."
Đổng Tử Nguyên nghe thế, giọng càng thêm lạnh, nói: "Cha, ông ngoại con chỉ có mẹ con là con gái duy nhất, con không có dì. Còn có, không chỉ họ Vương, họ Trần, họ Trương cũng đều chạy không thoát. Chỉ cần có một ngày tìm ra được hung thủ, vậy thì tất cả bọn họ đều không tránh được liên quan."
Lần này, người ở đầu kia điện thoại rõ ràng là tức đến mức phải thở dốc vài cái, vốn là muốn khiển trách, nhưng cuối cùng vẫn là nói: "A Nguyên, con thay đổi rồi."
Đổng Tử Nguyên nghe câu nói này, bỗng thốt ra một câu: "Cha, nếu người không thay đổi, từ nhỏ đến lớn luôn khiến mẹ đau lòng. Người chỉ quan tâm tới tình nhân của mình, có lúc nào quan tâm tới mẹ con?"
Sau khi nói xong, hai người đều im lặng.
Đổng Tử Nguyên đem điện thoại bên tai bỏ xuống, nhắm mắt lại, sau đó cúp điện thoại.
Thẩm Sở Sở cảm thấy mình bây giờ xuất cảnh vô cùng ngại ngùng, cô dường như đã nghe được tin tức mật gì đó của hào môn. Cô cố gắng làm dịu hơi thở của mình, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Đổng Tử Nguyên lại không hề quên cô, mà tự giễu nói với Thẩm Sở Sở: "Liên quan tới cha tôi, cô cũng biết đi? Ông ta nổi tiếng nhất có lẽ không phải là xí nghiệp nhà chúng tôi, mà là tin tức tình cảm của ông ta. Làm chủ tịch của một doanh nghiệp, lên báo giải trí còn nhiều hơn tin tài chính."
Thẩm Sở Sở không biết câu này nên tiếp thế nào, dứt khoát chỉ yên lặng ngồi nghe.
"Mấy người nổi tiếng trên mạng, nữ minh tinh, người sau tiếp người trước treo lên giường ông ta, đều nói là cái gì cũng không cần, còn không phải là dựa vào ông ta để đè ép nữ minh tinh cùng thời. Nói không cần danh phận, còn không phải vẫn ra tay với mẹ tôi." Nói tới đây, sắc mặt của Đổng Tử Nguyên lại lạnh xuống.
Sau khi uống một ngụm nước lạnh trên bàn, sắc mặt Đổng Tử Nguyên cũng hòa hoãn một chút. Lúc này, anh ta nhìn sang Thẩm Sở Sở ở đối diện đột nhiên nhận ra, anh đang làm gì vậy.
"Tiểu cô nương, cô cũng đừng giống như những người đó, chỉ nghĩ đến tìm người giàu có, vào nhà giàu, đó đều không đúng đâu. Đặc biệt là, đối phương nếu như đã có gia đình rồi, chuyện như vậy càng là không nên làm."
Thẩm Sở Sở không ngờ đối phương lại quay ra giáo dục mình, nói: "Anh yên tâm, tôi không phải người như vậy. Tôi trước giờ chưa từng nghĩ muốn gia nhập hào môn, càng chưa từng nghĩ tới muốn làm kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của người khác."
Đổng Tử Nguyên đối với những gì Thẩm Sở Sở nói thì không cho là đúng. Người đều sẽ thay đổi, không cần biết ban đầu là dáng vẻ gì, trước tiền tài quyền thế, tất cả đều sẽ biến thành một dáng vẻ khác. Đặc biệt là nữ minh tinh.
Đương nhiên, chuyện Đổng Tử Nguyên không biết là vào một ngày nào đó sau này, anh ta sẽ vì lời mình đã nói mà cảm thấy hối hận.
Thẩm Sở Sở thấy Đổng Tử Nguyên dường như cũng không có gì muốn nói nữa, xem qua thời gian, kịp thời nói muốn cáo từ. Cũng may đối phương cũng không ngăn cản cô. Thấy vậy, Thẩm Sở Sở chân như bôi mỡ vội vàng đi mất. Cùng với một Đổng Tử Nguyên cả người đều là gai lại vui buồn bất định ở một chỗ thật sự là quá mệt mỏi.
Không nghĩ tới vừa đi tới cửa liền suýt chút nữa va phải một vị khách đang đi vào.
Thẩm Sở Sở vội vàng cúi đầu xin lỗi. Sau khi nói một tiếng xin lỗi, cô phát hiện đối phương vẫn đứng ở trước mặt mình chưa rời đi.
"Sở Sở, cô đây là ăn xong rồi muốn về nhà sao, tôi đúng lúc tiện đường đưa cô về."
"Hành Ngạn, vừa đến liền muốn về sao?" Một giọng nữ không thể tin nổi nói.
Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn vào một nam một nữ trước mắt, có chút không rõ đây là tình huống gì. Cô vừa định mở miệng nói, liền bị Hàn Hành Ngạn ngắt lời: "Đúng vậy, vốn đồng ý với cô đến đây chính là để đón bạn gái tôi về, nếu cô ấy đã dùng bữa xong rồi, vậy chúng tôi liền cùng về thôi."
Nói rồi bất chấp sự cản trở của cô gái đi cùng, kéo tay Thẩm Sở Sở liền cất bước đi luôn.
"Hử?" Thấy Thẩm Sở Sở không đáp lại, Đổng Tử Nguyên nheo nheo mắt.
Sắc mặt của Thẩm Sở Sở cũng lạnh xuống, đây là đang khởi binh vấn tội sao? Anh ta dựa vào cái gì? Mẹ anh ta đã được cứu rồi, anh ta cho dù không cảm kích cô thì cũng không thể truy hỏi cô, hoài nghi cô chứ. Cô đây là có ý tốt lại bị hiểu nhầm sao.
Thấy biểu cảm phong phú của Đổng Tử Nguyên, Thẩm Sở Sở nhanh chóng nghĩ lại chuyện lúc trước, quyết định bản thân không cần thiết phải nói mấy lời không cần nói, làm chuyện không cần làm. Chỉ là đối phương muốn kiện cô hay là trả thù cô, cũng chẳng có bằng chứng gì cả.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Thẩm Sở Sở ít nhiều cũng an tâm một chút, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn chút so với lúc trước.
"Xin lỗi, vẫn là câu đó, tôi là nhìn tướng mặt nhìn ra được, không hề biết tai nạn đổ máu của mẹ anh đến từ đâu. Càng không quen biết bảo mẫu nhà anh, anh tìm sai người rồi."
Thẩm Sở Sở cho là Đổng Tử Nguyên nghe cô nói sẽ càng thêm tức giận hoặc là nhất quyết không tha, chẳng ngờ, trên mặt đối phương lại có chút thất vọng.
"Thật sao, hóa ra cô Thẩm không biết bảo mẫu nhà tôi."
"Tất nhiên là không biết rồi." Thẩm Sở Sở nói. Nghĩ thầm, chẳng lẽ cô nên biết sao?
Đổng Tử Nguyên nghe được câu này, thở dài, cả người dựa vào phía sau. Ánh mắt nhìn thẳng vào trần nhà, không nói lời nào. Trong đầu lại bất giác tái hiện chuyện chiều qua.
Tuy là anh không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thẩm Sở Sở, nhưng từ khi Thẩm Sở Sở nhắc nhở anh, anh vẫn sẽ vô thức mà nghĩ về chuyện đó. Cũng bởi vậy, thời gian về nhà cũng nhiều hơn một chút. Anh còn nhắc nhở bảo mẫu trong nhà, luôn luôn để mắt tới mẹ anh. Nếu mẹ anh muốn đi làm mấy chuyện như leo núi, nhất định phải báo cho anh.
Lại không ngờ được rằng bảo mẫu nhà mình mới thực sự là thủ phạm.
Chiều hôm qua, nếu không phải anh để quên đồ ở nhà, có lẽ anh thật sự đã để mất người mẹ của mình rồi. Cha từ lúc anh còn nhỏ thì phụ nữ bên cạnh đã không ngừng thay đổi mẹ lại chưa bao giờ nói gì, nhưng anh cũng thường nhìn thấy mẹ mình đơn độc lặng lẽ lau nước mắt. Anh liền chỉ có một người mẹ này, nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn anh thật là không biết bản thân phải làm sao.
Nghĩ đến đây, Đổng Tử Nguyên cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt. Đưa tay phải lên che đi mắt mình.
Nỗi bi ai trên người Đổng Tử Nguyên nặng nề như vậy, ngay cả Thẩm Sở Sở ngồi đối diện cũng cảm nhận được. Nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Đổng Tử Nguyên, Thẩm Sở Sở có một cảm giác khó nói nên lời. Trong lòng thầm nghĩ, cũng có thể, cô đã nghĩ quá xấu về anh ta. Hoặc là anh ta chỉ là cho rằng mẹ mình suýt chút nữa thì đi rồi, nên tâm trạng có chút không bình thường.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Đổng Tử Nguyên nghe thấy câu này, lấy tay ra sức dụi mắt. Ngồi thẳng dậy nhìn vào Thẩm Sở Sở trước mắt. Thực ra, sau khi sự việc chiều qua phát sinh, anh lập tức điều tra bảo mẫu đầu tiên, sau đó điều tra tới quan hệ giữa Thẩm Sở Sở và bà ấy. Kết quả lại không thu được gì. Thẩm Sở Sở và bảo mẫu nhà anh, thậm chí là với người trong gia đình anh đều không có bất kì liên quan gì.
Chuyện này trách ai cũng không nên trách tới người của Thẩm Sở Sở. Ngược lại, Thẩm Sở Sở thực chất còn là ân nhân cứu mạng của mẹ anh, anh hẳn nên vô cùng cảm kích cô mới phải. Chỉ là nghĩ tới nhắc nhở trước đó của Thẩm Sở Sở, anh cứ luôn cảm thấy Thẩm Sở Sở biết được gì đó. Mà biết được chân tướng sự việc lại không nói cho anh. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình anh liền không được tốt.
"Cô Thẩm thật sự là gì cũng không biết sao?" Đổng Tử Nguyên lại hỏi lại lần nữa.
Thẩm Sở Sở không nghĩ tới đối phương vẫn tiếp tục vấn đề này, cau mày, nghiêm túc nói: "Ngài Đổng, không cần biết là ngài tin hay không, tôi đích thực là không biết. Tôi chỉ là có thể xem tướng mặt, nhưng nói tới mấy vấn đề như phá án, thì xin thứ lỗi cho tôi không thể giúp gì được."
Đổng Tử Nguyên nghe vậy, lặng im không nói, dường như đang ngẫm xem lời của cô là thật hay giả.
Thẩm Sở Sở thấy Đổng Tử Nguyên hình như có lắng nghe, tiếp tục nói: "Ngài Đổng, tôi tin là thầy tướng có cao minh đến đâu cũng không thể nói một cách chính xác mấy vấn đề như thời gian địa điểm nhân vật được, càng huống hồ là người chỉ biết được da lông như tôi. Vì vậy, ngài cũng không cần lãng phí thời gian lên tôi nữa, vẫn là nhanh chóng tìm ra hung thủ sau lưng đi, nhỡ đâu đối phương một lần không thành lại làm một lần vậy không phải là càng tệ sao."
Đổng Tử Nguyên nhìn vào cô gái mắt mang ý cười nhưng lại có chút câu nệ ở đối diện, nhắm mắt lại, nói: "Đã đang tra xét rồi." Trong giọng nói có chút khàn khàn khó nói.
Thẩm Sở Sở nghe được giọng điệu khác với lúc nãy của Đổng Tử Nguyên tò mò nhìn anh ta một cái.
Đổng Tử Nguyên cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Sở Sở, không tự nhiên mà họ nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói: "Xin lỗi, vừa rồi có chút thất lễ."
Thẩm Sở Sở nghe được câu này, trái tim vẫn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. Xem ra đối phương không có ý tìm cô làm phiền nữa, thế thì tốt. Cô chỉ muốn cứu người, trước giờ không hề nghĩ muốn chọc vào một thân phiền phức đâu.
"Không sao, không sao, tâm trạng của ngài Đổng tôi có thể hiểu được. Dù sao chuyện như thế này không cần biết là phát sinh ở người nào đều không thể bình tĩnh được."
"Cô Thẩm thật sự có thể lý giải sao?" Đổng Tử Nguyên lạnh lùng hỏi.
Thẩm Sở Sở bị chặn lại, hận không thể vả cái miệng rộng của mình một cái, vừa rồi tâm tình của đối phương rõ ràng đã thả lỏng rồi, cô sao lại muốn vẽ thêm chuyện nói thêm mấy câu kia."
"À, không phải, ý tôi không phải thế... ừm, phát sinh chuyện như vậy, mọi người sẽ rất lo lắng."
Đồng Tử Nguyên khóe miệng cười lạnh. Chuyện như vậy ở trong gia đình bình thường sao có thể xảy ra, dù sao người bác ái như cha anh trên thế giới này không nhiều.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, trong lòng Đổng Tử Nguyên còn đang nghĩ về người cha đã mấy ngày không về nhà, cha anh liền gọi điện tới. Còn về nội dung cuộc điện thoại là gì, anh sớm đã đoán được. Cũng vì thế, anh không nhanh không vội mà nhận điện.
"A Nguyên, con đang làm gì thế?" Âm thanh chất vấn từ trong điện thoại truyền ra.
"Con đang làm gì, cha, chẳng lẽ ngài không rõ sao? Con không phải là đã gửi đoạn theo dõi trong nhà cho ngài rồi sao?" Đổng Tử Nguyên lành lạnh nói.
Người ở đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, nói: "Chỉ dựa vào một đoạn video, con cũng không thể đem chuyện này gắn lên người dì Vương được."
Đổng Tử Nguyên nghe thế, giọng càng thêm lạnh, nói: "Cha, ông ngoại con chỉ có mẹ con là con gái duy nhất, con không có dì. Còn có, không chỉ họ Vương, họ Trần, họ Trương cũng đều chạy không thoát. Chỉ cần có một ngày tìm ra được hung thủ, vậy thì tất cả bọn họ đều không tránh được liên quan."
Lần này, người ở đầu kia điện thoại rõ ràng là tức đến mức phải thở dốc vài cái, vốn là muốn khiển trách, nhưng cuối cùng vẫn là nói: "A Nguyên, con thay đổi rồi."
Đổng Tử Nguyên nghe câu nói này, bỗng thốt ra một câu: "Cha, nếu người không thay đổi, từ nhỏ đến lớn luôn khiến mẹ đau lòng. Người chỉ quan tâm tới tình nhân của mình, có lúc nào quan tâm tới mẹ con?"
Sau khi nói xong, hai người đều im lặng.
Đổng Tử Nguyên đem điện thoại bên tai bỏ xuống, nhắm mắt lại, sau đó cúp điện thoại.
Thẩm Sở Sở cảm thấy mình bây giờ xuất cảnh vô cùng ngại ngùng, cô dường như đã nghe được tin tức mật gì đó của hào môn. Cô cố gắng làm dịu hơi thở của mình, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Đổng Tử Nguyên lại không hề quên cô, mà tự giễu nói với Thẩm Sở Sở: "Liên quan tới cha tôi, cô cũng biết đi? Ông ta nổi tiếng nhất có lẽ không phải là xí nghiệp nhà chúng tôi, mà là tin tức tình cảm của ông ta. Làm chủ tịch của một doanh nghiệp, lên báo giải trí còn nhiều hơn tin tài chính."
Thẩm Sở Sở không biết câu này nên tiếp thế nào, dứt khoát chỉ yên lặng ngồi nghe.
"Mấy người nổi tiếng trên mạng, nữ minh tinh, người sau tiếp người trước treo lên giường ông ta, đều nói là cái gì cũng không cần, còn không phải là dựa vào ông ta để đè ép nữ minh tinh cùng thời. Nói không cần danh phận, còn không phải vẫn ra tay với mẹ tôi." Nói tới đây, sắc mặt của Đổng Tử Nguyên lại lạnh xuống.
Sau khi uống một ngụm nước lạnh trên bàn, sắc mặt Đổng Tử Nguyên cũng hòa hoãn một chút. Lúc này, anh ta nhìn sang Thẩm Sở Sở ở đối diện đột nhiên nhận ra, anh đang làm gì vậy.
"Tiểu cô nương, cô cũng đừng giống như những người đó, chỉ nghĩ đến tìm người giàu có, vào nhà giàu, đó đều không đúng đâu. Đặc biệt là, đối phương nếu như đã có gia đình rồi, chuyện như vậy càng là không nên làm."
Thẩm Sở Sở không ngờ đối phương lại quay ra giáo dục mình, nói: "Anh yên tâm, tôi không phải người như vậy. Tôi trước giờ chưa từng nghĩ muốn gia nhập hào môn, càng chưa từng nghĩ tới muốn làm kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của người khác."
Đổng Tử Nguyên đối với những gì Thẩm Sở Sở nói thì không cho là đúng. Người đều sẽ thay đổi, không cần biết ban đầu là dáng vẻ gì, trước tiền tài quyền thế, tất cả đều sẽ biến thành một dáng vẻ khác. Đặc biệt là nữ minh tinh.
Đương nhiên, chuyện Đổng Tử Nguyên không biết là vào một ngày nào đó sau này, anh ta sẽ vì lời mình đã nói mà cảm thấy hối hận.
Thẩm Sở Sở thấy Đổng Tử Nguyên dường như cũng không có gì muốn nói nữa, xem qua thời gian, kịp thời nói muốn cáo từ. Cũng may đối phương cũng không ngăn cản cô. Thấy vậy, Thẩm Sở Sở chân như bôi mỡ vội vàng đi mất. Cùng với một Đổng Tử Nguyên cả người đều là gai lại vui buồn bất định ở một chỗ thật sự là quá mệt mỏi.
Không nghĩ tới vừa đi tới cửa liền suýt chút nữa va phải một vị khách đang đi vào.
Thẩm Sở Sở vội vàng cúi đầu xin lỗi. Sau khi nói một tiếng xin lỗi, cô phát hiện đối phương vẫn đứng ở trước mặt mình chưa rời đi.
"Sở Sở, cô đây là ăn xong rồi muốn về nhà sao, tôi đúng lúc tiện đường đưa cô về."
"Hành Ngạn, vừa đến liền muốn về sao?" Một giọng nữ không thể tin nổi nói.
Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn vào một nam một nữ trước mắt, có chút không rõ đây là tình huống gì. Cô vừa định mở miệng nói, liền bị Hàn Hành Ngạn ngắt lời: "Đúng vậy, vốn đồng ý với cô đến đây chính là để đón bạn gái tôi về, nếu cô ấy đã dùng bữa xong rồi, vậy chúng tôi liền cùng về thôi."
Nói rồi bất chấp sự cản trở của cô gái đi cùng, kéo tay Thẩm Sở Sở liền cất bước đi luôn.
Bình luận facebook