Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 4
Bởi Vì Yêu Em
Phần 4
Tâm trạng đang mong chờ của Vũ Thanh Tịnh lập tức bị dội một gáo nước lạnh, trong giây lát liền chuyển thành kích động lo sợ, mồ hôi lạnh túa ra.
Làm bia đạn? Là đứng cho người ta tập bắn sao? Dù cách đây ít phút đã được chứng kiến đàn em của Trịnh Minh Viễn bắn trăm phát trăm trúng, nhưng súng đạn đâu có mắt, chỉ cần một viên chệch khỏi vị trí nhắm bắn vài centi thôi, cô cũng đã nhanh chóng xuống âm phủ báo cáo diêm vương rồi.
“Đại ca, anh có nhầm không?”. Cô cau mày nhìn Nhật, hỏi lại: “Tôi làm bia đạn bắn ấy ạ?”
Người đàn ông tên Nhật kia trông cũng khá trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy là cùng, tuy nhiên còn ít tuổi như vậy mà đã được đứng bên cạnh Trịnh Minh Viễn để huấn luyện đàn em, chắc chắn vị trí và năng lực của anh ta trong bang phái cũng không hề tệ. Đinh Nhật lẳng lặng nhặt một khẩu súng, mở khóa chốt an toàn rồi nói: “Muốn đứng trước bia đạn hoặc tự mình đỡ đạn, tùy cô chọn”
Mẹ kiếp, đúng là lũ người này không thể nói đạo lý. Thanh Tịnh cũng chẳng còn cách nào, đã rơi vào hang cọp thì cố sinh tồn ngày nào, biết ngày ấy, cãi lệnh không phải là cách hay.
Cô hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người, nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi đi đến phía bia đạn hình người cách xa bàn để súng ba mươi mét. Bia đạn này được thiết kế tương đương với hình dáng của một người đàn ông, lại bị bắn thủng lỗ chỗ, đương nhiên với dáng người phụ nữ nhỏ bé của Thanh Tịnh, khi ép mình vào bia cũng vẫn không thể vừa, trái phải trên dưới đều lộ ra khoảng trống để người ta nhắm bắn.
Một người đàn ông mang tới một quả táo, đăt lên đỉnh đầu của Thanh Tịnh, gằn giọng: “Giữ nguyên tư thế”
Cô không dám gật đầu mà chỉ im lặng chịu trận, Thanh Tịnh đương nhiên hiểu, nếu cô không giữ nguyên tư thế thì đạn sẽ không xuyên qua quả táo mà là xuyên qua sọ của cô, thế nên ngoan ngoãn đứng yên, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Nhật nhìn quanh một lượt rồi mới hô: “Vào vị trí”
Hơn một trăm người đã bắn trúng ấn đường bia đạn khi nãy lập tức cầm súng vào vị trí, Thanh Tịnh để ý, người đứng trước cô cũng là một thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi trông có vẻ cũng sáng sủa đẹp trai. Cô lập tức lẩm nhẩm cầu khấn: “Lạy trời, cậu trai trẻ, xin đừng run tay đấy nhé”.
“Lên đạn”. Đinh Nhật lạnh lùng nói to, sau đó là âm thanh mở chốt an toàn đồng loạt: “Nhắm bắn”
Họng súng lạnh lẽo chĩa vào thẳng quả táo trên đầu Thanh Tịnh, giây phút này cô gần như đã quên hẳn hô hấp, quên hẳn hai chiếc xương sườn còn chưa thể lành, toàn bộ dây thần kinh trên người đều căng lên, sự chú ý và sinh mạng đều đặt lên một cây súng.
Đây chính là cảm giác chờ đợi giữa ranh giới sinh và tử. Cảm giác kinh khủng nhất trên đời nhưng đối với Thanh Tịnh, cô không còn đường để lùi, bởi vậy chỉ có thể tự động viên mình không được bỏ cuộc. Biết đâu được trui rèn trong môi trường khắc nghiệt này, mai sau bản thân mới có đủ năng lực để trả được thù giết cha giết mẹ.
Đinh Nhật tiếp tục hô to: “Bắn”.
Thanh Tịnh nhắm tịt mắt, bên tai vang lên ba tiếng súng nổ, trên đầu còn cảm nhận rõ ràng được đạn xuyên qua thứ gì đó, ghim chặt vào bia.
Đến lúc cô mở mắt, không thấy máu từ trên đầu chảy xuống, cũng không có cảm giác đau đớn gì, đưa tay sờ lên đầu đã thấy quả táo nát be nát bét, mảnh vụn dính đầy vào tóc, lúc ấy, Vũ Thanh Tịnh mới dám thở phào một tiếng.
Ai ngờ, khi cô còn chưa kịp vui mừng đã lại thấy người khác mang đến một quả táo. Cô lập tức quay đầu nhìn về phía Trịnh Minh Viễn, thấy anh ta vẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà, vẻ mặt chẳng biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, dường như chẳng thể đọc nổi anh ta vui hay buồn, chỉ thông qua điệu bộ hờ hững của anh ta để đoán đại khái được rằng: việc để cô đứng đội táo làm bia đạn như thế này, chắc chắn anh ta sẽ không chỉ bắt cô làm trong ngày một ngày hai.
Nếu đã vậy, cô sẽ chứng minh cho anh thấy, cô cũng có thể làm việc này không chỉ ngày một ngày hai.
Vũ Thanh Tịnh càng thêm quyết tâm, đứng đội táo suốt mấy ngày, sau ba ngày đã tự luyện được cho mình một kỹ năng rất quan trọng, đó là bản lĩnh khi đối đầu trực diện với họng súng.
Trước kia cô dám giết người nhưng chỉ có thể dùng dao, khi nhìn thấy súng đạn vẫn không khỏi sợ hãi. Tuy nhiên, sau mấy ngày chỉ đứng làm bia đạn cho đám người của Trịnh Minh Viễn luyện tập, Thanh Tịnh đã không còn thấy hốt hoảng khi bị nhắm bắn nữa, nỗi sợ hãi cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất không còn dấu tích, cho đến bây giờ đứng trước bia đạn, cô chỉ còn lại cảm giác bình thản, bình tĩnh đến khó tin.
Hôm ấy, đứng dưới nắng suốt nửa ngày, cho đến khi sắp mệt lả đi vì khát nước, Trịnh Minh Viễn mới chậm rãi đi lại phía trường bắn.
Người đàn ông đang nhắm bắn quả táo trên đầu Thanh Tịnh lập tức lùi về phía sau vài bước, cung kính cúi đầu nói gì đó. Minh Viễn hài lòng gật đầu, khoát tay mấy cái, bia đạn mà cô đang đứng lập tức bị ba bốn người khiêng lùi ra sau thêm mấy chục mét. Đến vạch có đánh số 100 mới dừng lại.
Đây là khoảng cách 100 mét, không phải Trịnh Minh Viễn định tự tay hạ sát quả táo trên đầu cô ở khoảng cách này đấy chứ?
Thanh Tịnh mới vừa cảm thấy bản thân đã thoát được nỗi sợ hãi đối với nòng súng, bây giờ đột nhiên lại vẫn cảm thấy hồi hộp lo âu một cách mơ hồ. Cô đứng nép vào bia, không nhắm mắt mà mở thật to mắt nhìn về phía Trịnh Minh Viễn.
Anh lạnh nhạt giơ súng, dưới ánh nắng chói chang trong trường bắn, bóng dáng anh như được phủ một lớp hào quang vàng óng, từng điệu bộ cử chỉ đều tỏa ra một loại thần thái quá mức xuất chúng, quá mức phi phàm, giống như đây chính là hình mẫu chuẩn mực của một “thiện xạ” khi đích thân thị phạm huấn luyện cho người khác chứ không phải là một thanh niên tập bắn súng thông thường.
Vũ Thanh Tịnh mím môi, trong lòng tự lẩm bẩm: Người này đích thực sinh ra để làm xã hội đen, cốt cách bất phàm của anh ta chính là xuất phát từ trong xương. Những thứ này không phải do luyện tập mà là bẩm sinh đã có tư chất như vậy.
Cô hít sâu một hơi, vậy thì sợ gì nữa, anh ta chắc chắn không bắn trượt.
Trịnh Minh Viễn đương nhiên không làm cô thất vọng, ba phát súng ở cự ly 100 mét vẫn trúng quả táo trên đầu Thanh Tịnh, chỉ có điều, khi đưa tay lấy quả táo trên đầu mình xuống, cô vẫn kinh ngạc đến mức mồm miệng há hốc, không thể nói được nên lời.
Quả táo không nát be nát bét mà là ba viên đạn đều xuyên qua cùng một chỗ giữa tâm táo, không trượt một ly.
Trình độ bắn súng này quá mức kinh khủng, còn dã man hơn cả những xạ thủ nổi tiếng trong nước, Trịnh Minh Viễn không những có trình độ đánh nhau thuộc dạng võ sư mà còn có khả năng bắn súng lọt top thượng thừa, cô không đi theo anh ta bái sư phụ quả thực quá phí phạm.
Chẳng trách, anh ta còn trẻ như vậy mà đã nổi tiếng ầm ỹ trong giới xã hội đen, gia thế mấy đời lăn lộn thế giới ngầm cùng bản lĩnh của Trịnh Minh Viễn thực sự khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Nghĩ đến đó, Thanh Tịnh đột nhiên nhớ lại đêm anh ta cùng mình trên giường, sắc mặt bỗng dưng ửng đỏ. Nghe nói Trịnh Minh Viễn xưa nay không có đàn bà, đời tư không có bất cứ bóng hồng nào bên cạnh, vậy mà, cô với anh ta đã từng làm đi làm lại với nhau rất nhiều lần trong một đêm. Chẳng lẽ những lời đồn kia đều vô căn cứ?
“Này”. Nhật đi đến bên cạnh cô từ bao giờ, tự nhiên lên tiếng làm Thanh Tịnh giật mình: “Định đứng đó đến bao giờ?”
“À, xin lỗi”. Nãy giờ mải ngẫm nghĩ mà quên béng mất mọi người đã thu dọn súng ống từ lúc nào mà cô vẫn còn đứng đực ra trước bia đạn. Thanh Tịnh ngay lập tức thu lại vẻ mặt lúc nãy, quay sang cười: “Tôi đi ngay”
Nói rồi, cô tiện cầm quả táo trong tay, đưa lên miệng cắn một miếng. Vừa đi được hai bước thì Đinh Nhật đã bước ngang hàng: “Cảm giác đứng bia trăm mét thế nào?”
“Hả?”. Thanh Tịnh tròn mắt, mấy ngày này luyện tập, cô thấy ngoài Trịnh Minh Viễn và Tuân ra, Nhật là người nghiêm khắc nhất. Từ bao giờ anh ta lại quan tâm đến cảm giác của cô vậy?
“Tôi không sao”
Đinh Nhật chắp tay sau lưng đi bên cạnh cô, lắc đầu: “Chưa có người nào dám mắng đại ca mà sống sót. Cô gặp may đấy”
Với tiếng tăm của Trịnh Minh Viễn trong giới, Thanh Tịnh cũng tự cảm thấy mình còn sống đến bây giờ là đã quá may mắn. Cô gật đầu, vẻ mặt đầy thăm dò: “Tôi biết rồi”
“Đại ca không phải là người kiên nhẫn, lần này anh ấy không giết cô mà còn rèn luyện cho cô, cô phải tự biết ngoan ngoãn một chút. Nếu không muốn vài ngày sau bị ném vào chuồng chó, phải tập cho tốt, rõ chưa?”
Nghe Đinh Nhật dặn dò, Thanh Tịnh chợt hiểu ra anh ta dù cùng phe với Trịnh Minh Viễn nhưng lòng dạ cũng không hẳn là sắt đá. Dặn dò cô nghĩa là muốn tốt cho cô: “Tôi sẽ cố gắng luyện tập, sẽ không làm anh và đại ca thất vọng đâu. Cảm ơn”
“Đại ca cho cô làm bia tập bắn là để rèn tinh thần của cô trước súng đạn, muốn giết người, trước hết bản thân phải không sợ chết, sau đó mới tập luyện đến cách dùng súng”. Đinh Nhật hơi ngừng lại, quay sang nhìn Thanh Tịnh: “Cô đứng làm bia, vừa có thể rèn luyện tinh thần, vừa nhìn rõ được tư thế và tác phong cầm súng”
Cô đã sớm hiểu ra Trịnh Minh Viễn bắt mình đội táo làm bia là để trui rèn tinh thần, nhưng việc để cô nhìn rõ được cách dùng súng thì quả thực chưa nghĩ ra. Nghe xong lời của Đinh Nhật, Thanh Tịnh gật đầu: “Hóa ra là vậy. Đại ca của các anh, đối với ai cũng bắt rèn luyện khắc nghiệt như vậy à?”
Đinh Nhật đương nhiên hiểu ý của cô, Thanh Tịnh chắc hẳn muốn nói trong cách rèn luyện của Trịnh Minh Viễn, chỉ cần xảy ra sơ xuất một chút là đi tong một mạng người. Anh ta hơi nhếch môi cười: “Cô thắc mắc gì?”
“Không có, tôi chỉ cảm thấy như vậy hơi nguy hiểm”
“Trong thế giới của bọn tôi, một là giết người, hai là bị giết. Không tồn tại hai chữ ‘nếu như’ hoặc ‘nguy hiểm’. Nếu cô muốn sống, phải học cách coi nhẹ cái chết”. Giọng Đinh Nhật bỗng trở nên lạnh lùng: “Làm người phụ nữ của đại ca không dễ đâu. Có thể hôm nay còn sống nhưng ngày mai tôi lại đã phải vác xác cô đi chôn”
Nói xong, anh ta rảo bước nhanh về phía trước, để lại Thanh Tịnh vẫn đứng ngẩn ngơ trên con đường nhỏ dẫn vào khu biệt thự.
“Làm người phụ nữ của đại ca”, liệu có nhầm không vậy, chẳng lẽ anh ta nghĩ Trịnh Minh Muốn vì muốn hưởng thụ chuyện đó nên mới tạm thời không giết mà giữ cô ở lại?
Không đúng, đại ca của anh ta từ sau đêm đó đã không còn chạm vào người Thanh Tịnh lần nào nữa, bước chân đến phòng của cô cũng chưa, như vậy không có khả năng anh ta có nhu cầu đối với cô, giữ cô ở lại bên cạnh chắc hẳn là do Trịnh Minh Viễn có chủ đích gì đó.
Đang mải mê suy nghĩ thì bụng đột nhiên réo òng ọc, Thanh Tịnh đành thôi không suy ngẫm nữa, bây giờ điều quan trọng là xoa dịu cái dạ dày thân yêu của cô cái đã, đứng nửa ngày dưới trời nắng đã mệt sắp chết rồi, có thực mới vực được đạo, rèn luyện gì thì cũng phải no bụng trước rồi mới tính.
Nghĩ đến đồ ăn, tâm trạng đau khổ của cô lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn, vội vàng bước nhanh về phía phòng ăn trong khu biệt thự của Trịnh Minh Viễn.
Biệt thự của anh ta rộng đến cả nghìn mét vuông, được chia thành bốn khu chính, ở trung tâm là khu nhà ở, bên phải là khu tập bắn súng, bên trái là khu luyện võ, phía sau lưng là bãi huấn luyện thực chiến. Thanh Tịnh mới đến được hơn một tuần nên chỉ được cấp phép ra vào trường bắn, quãng đường ngày ngày cô đi cũng chỉ từ khu nhà ở tới đây, giờ đã quen đường chạy một loáng là đến được nhà ăn mát rượi.
Vào tới nhà ăn, trông thấy đám sát thủ của Trịnh Minh Viễn người nào người nấy cơ bắp cuồn cuộn cầm khay chọn thức ăn, Thanh Tịnh liếc một cái rồi không nén được tiếng thở dài trong lòng. Nếu không phải ai cũng đều mang một vẻ mặt lạnh lùng sắt đá đặc trưng của sát thủ, lại thêm từ đầu đến chân chỉ mặc độc một màu đen, có lẽ chính cô đã nhầm tưởng mình lọt vào động mỹ nam không chừng. Xã hội đen ở tiểu khu Vạn Kim Phúc này hầu hết đều đẹp trai theo kiểu phong trần, bắn súng cực đỉnh mà cơ thể cũng hoàn hảo không có một chút mỡ thừa, trong cái đám mỹ nam sát thủ đó, đẹp trai nhất phải kể đến Trịnh Minh Viễn.
Anh ta không những có ngoại hình trời phú, cốt cách xuất thần, mà còn có cả cơ nghiệp vĩ đại sau lưng, chính là kiểu người sinh ra đã có cuộc sống quá mức hoàn mỹ mà cô gái nào cũng đều mơ tới.
Đáng tiếc, làm xã hội đen máu lạnh như vậy, chắc hẳn không cô nào chịu được anh ta giày vò trên giường chứ đừng nói là hàng ngày đều phải đối diện với vẻ mặt lạnh như cục đá của anh ta. Sống gần Trịnh Minh Viễn chắc khác gì sống cạnh vua, sơ sẩy một chút liền có thể bị ném vào chuồng chó.
Thanh Tịnh nghĩ đến đây chẳng biết mình nên cảm thấy may mắn hay đen đủi, bây giờ cô tạm thời được anh ta huấn luyện kỹ năng sát thủ, nhưng cũng chẳng biết có sống được cho đến khi giết chết Lâm Quý hay không, thôi thì cứ nỗ lực ngày nào tốt ngày ấy đi đã.
Thanh Tịnh thở hắt ra một hơi, sau đó đi đến lấy thức ăn của mình, chọn một bàn còn trống rồi ngồi xuống. Ở biệt thự này rất ít phụ nữ, chỉ có mấy thím già phụ trách việc dọn dẹp và nấu nướng, còn lại hầu như không có cô gái nào trông trẻ tuổi một chút, người duy nhất được coi là “cô gái” ở đây hình như chỉ có một mình cô.
Mà kỳ lạ nhất là đám xã hội đen không hề trêu chọc phụ nữ, kể cả sáu tên du côn đã từng suýt cưỡng hiếp cô mấy ngày qua cũng chưa từng gặp lại lần nào. Thanh Tịnh lạc giữa một đám đàn ông, biết thân phận mình khác người nên chỉ im lặng ăn uống, ăn xong liền quay về phòng mình đóng cửa thật chặt, trốn trong đó đến tận sáng hôm sau lại ra trường bắn.
Trước khi giết được Lâm Quý, ít nhất cô không thể bị cưỡng hiếp lần thứ hai. Tốt nhất là nên tự biết giữ lấy thân mình.
Cứ như thế cho đến một đêm của vài ngày sau đó, Thanh Tịnh đã ngủ được một giấc thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa. Người ở ngoài không có kiễn nhẫn nên chỉ gõ đúng ba tiếng, sau đó nói vọng vào: “Ra ngoài”
Là giọng của Tuân!!!
Từ khi đến tiểu khu Vạn Kim Phúc, ngày ngày sống ở gần miệng cọp nên Thanh Tịnh lúc nào cũng giữ thần kinh mình ở mức đề phòng vạn nhất. Cho nên dù đang ngủ say nhưng chỉ cần nghe tiếng động là cô lập tức bật dậy.
Đêm muộn thế này, Tuân đến tìm cô có việc gì?
Dù trong lòng ngổn ngang thắc mắc nhưng cô vẫn do dự đi đến phía cửa chính, hít sâu một hơi rồi mở cửa. Bên ngoài, đèn điện hành lang bật sáng, chỉ có Tuân đứng trước cửa phòng.
“Tìm tôi có việc gì?”
Tạ Vĩnh Tuân nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, sau cùng lạnh nhạt nói: “Đến phòng đại ca”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook