• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bốn Lần Gả (11 Viewers)

  • Chương 55

Chương 55:​



Trong tay Liễu Thư Ngạn xách một rổ đựng đồ bị vải che kín, dẫn theo Liễu Thi Vận đứng ở ngoài vườn.


Lúc này cách giờ khai yến còn sớm, Liễu Thư Ngạn đặc biệt dẫn theo Liễu Thi Vận tới để Tần Bồng sớm làm quen với tình hình của tiểu thư thế gia một chút.


Liễu Thi Vận lăn lộn trong giới quý tộc thời gian dài, nhân duyên vô cùng tốt, gần như không có tiểu thư quý tộc nào nàng ta không quen biết. Tần Bồng biết sắp xếp của Liễu Thư Ngạn, hết sức cảm kích, cảm thấy Liễu Thư Ngạn thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ, làm cho người ta quá mức thoải mái.


Nàng tự mình đi ra cửa nghênh đón hai huynh muội, nhìn thấy Liễu Thư Ngạn liền cười nói: “Tới sớm thật.”


Nói xong, nàng quay đầu đi nhìn Liễu Thi Vận, lại cười nói: “Bên này là Liễu nhị tiểu thư nhỉ?”


“Bái kiến Trưởng công chúa điện hạ.”


Liễu Thi Vận mỉm cười hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, dáng vẻ đoan trang.


Bây giờ nàng ta đã hai mươi ba tuổi, ở Tề Quốc cũng coi như lớn tuổi, nhưng vẫn chưa xuất giá, nghe nói người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, đếm không hết, nhưng đều bị nàng ta lấy lý do không có mắt nhìn, không có duyên phận mà cự tuyệt.


Liễu gia thông suốt, cũng không thúc giục nữ nhi lấy chồng, Liễu Thi Vận mặc dù lớn tuổi, nhưng dáng dấp đẹp, tính tình tốt, cũng là có phần từ trước đến nay chỉ có nàng ta lựa chọn người khác, không có chuyện người khác lựa chọn nàng ta.


Tần Bồng có suy xét qua chuyện thành hôn với Liễu Thư Ngạn và thái độ của Liễu gia, nhưng hôm nay nhìn thấy Liễu Thi Vận, trong lòng nàng không khỏi yên tâm mấy phần, cảm thấy con người Liễu Thi Vận này nhìn qua cũng không phải người khó chung đụng, cử chỉ đoan trang, khí độ thong dong, hẳn là một người thông tuệ.


“Liễu nhị tiểu thư đa lễ.”


Tần Bồng khiêm tốn đỡ Liễu Thi Vận đứng lên, lại cười nói: “Đã sớm nghe nói về Liễu nhị tiểu thư như trích tiên nhập thế, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, nếu sớm biết tướng mạo Liễu nhị tiểu thư là như vậy, nên sớm để Thái phó tiến cử giúp đỡ.”


“Công chúa quá khen rồi.” Liễu Thi Vận đi theo sau lưng Tần Bồng, giọng nói hàm chứa ý cười nói: “Trước mặt công chúa, Thi Vận chẳng qua chỉ là hạt gạo, sao dám tranh hào quang ánh trăng với trân châu?”


Tần Bồng cười khoát tay.


Mặc dù nàng cười nhưng lại cảm thấy lòng có chút mệt mỏi.


Thực ra nàng vẫn rất sợ tiếp xúc với vị cô nương Liễu Thi Vận vẻ nho nhã như vậy, nhưng suy cho cùng vì để lưu lại một ấn tượng tốt cho Liễu Thi Vận, nàng vẫn quyết định sử dụng tất cả vốn liếng của mình, bày ra dáng vẻ mình vẫn là một người có học thức với Liễu Thi Vận.


Trò chuyện vài câu với Liễu Thi Vận, Tần Bồng liền chú ý tới Liễu Thư Ngạn xách theo một cái giỏ, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Trong giỏ này là cái gì?”


“Công chúa đoán thử xem?”


Liễu Thư Ngạn nháy mắt mấy cái. Tần Bồng biết Liễu Thư Ngạn là người biết chọn lễ vật, hắn bảo đoán, tất nhiên không phải là vật bình thường, nhưng nàng cũng không đoán ra được là cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Là tranh?”


“Cũng không phải.”


“Là hoa?”


“Không phải.”


“Vậy là cái gì?”


Liễu Thi Vận ở một bên hé miệng cười khẽ, Liễu Thư Ngạn nhấc vải lên, cười ha ha lên tiếng nói: “Là bánh bột ngô!”


Tần Bồng hơi kinh ngạc. Liễu Thư Ngạn lấy từ trong giỏ ra một cái bánh, giọng nói xen lẫn ý cười: “Chính ta dùng hoa đào làm, công chúa nếm thử đi?”


“Quân tử tránh xa nhà bếp. . .” Tần Bồng có chút khó tin, thấy Liễu Thư Ngạn nhíu mày thì nàng không nhịn được cười, cúi người, cắn một miếng bánh trên tay Liễu Thư Ngạn, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt cười như không cười: “Thật ngon.”


Tay Liễu Thư Ngạn khẽ run lên, nghiêng đầu đi.


Liễu Thi Vận ở một bên nhìn, mỉm cười không nói, ngược lại là Thu Hương sau lưng nàng ta vò khăn tay, tràn đầy phẫn uất.


Tần Bồng thấy Liễu Thư Ngạn nghiêng đầu đi, không khỏi cười ra tiếng.


Nàng luôn thích chọc ghẹo người khác, trước kia thì thích chọc ghẹo Tần Thư Hoài, nhưng Liễu Thư Ngạn không giống với Tần Thư Hoài, người này rất khó khăn, có đôi khi da mặt còn dày hơn nàng. Thật vất vả thành công một lần, nàng không khỏi vô cùng vui vẻ, quay đầu nói với Liễu Thi Vận: “Nhìn đi, ca ca ngươi đỏ mặt rồi.”


Liễu Thi Vận hé miệng cười khẽ, tự nhiên phóng khoáng nói: “Có thể làm cho ca của ta đỏ mặt, quả thực không dễ dàng.”


Thái độ thản nhiên như vậy của Liễu Thi Vận khiến trong lòng Tần Bồng không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm, đột nhiên cảm thấy người Tuyên Kinh đều thích cô nương này cũng không phải không có lý do.


Nàng đi lên phía trước, thân mật khoác tay Liễu Thi Vận nói: “Đi đi đi, hai tỷ muội chúng ta từ từ trò chuyện, ta cho muội xem bố trí hôm nay một chút, có vấn đề muội mau nói cho ta biết. Ta gọi muội là Thi Vận nhé?”


“Tất cả nghe công chúa phân phó.”


Liễu Thi Vận nhẹ gật đầu, Tần Bồng nhân tiện nói: “Muội liền gọi tên ta đi, cũng đừng gọi Tần Bồng nữa.”


“Không phù hợp lễ nghĩa.” Mặc dù Liễu Thi Vận phóng khoáng, nhưng cũng mang theo lễ nghĩa vốn có của Liễu gia bọn họ. Tần Bồng cũng hiểu, nhẹ gật đầu, chỉ vào bố trí cho Liễu Thi Vận nhìn: “Hôm nay địa điểm nằm ngay trong viện tử này, viện này ta đã cho người sửa qua, dùng những hoa cỏ thiên nhiên này tạo thành màn ngăn cách gian phòng, một bàn nhỏ một bàn nhỏ, nhưng mọi người cũng đều có thể thấy rõ sân khấu. Hành lang ta cũng dùng chiếu ngăn cách, người nào địa vị tương đối cao thì ngồi ở trong phòng kế của hành lang này, có thể nhìn thấy tất cả mọi người, nhưng có rèm buông, mọi người cũng không nhìn thấy rõ lắm, để biểu thị thân phận tôn quý. Bố trí bàn của người khác chính là chỗ này của…”


Tần Bồng giới thiệu mỗi một bàn là ai ngồi, Liễu Thi Vận lại chỉ điểm những nét chính về tính tình của người ngồi bàn kia là gì cho nàng, đến lúc đó phải thêm cái gì.


Gần như Liễu Thi Vận nhớ kỹ sở thích của mỗi người, điều này khiến Tần Bồng có chút phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, đến lúc nói đến nhà Khổng thượng thư, Liễu Thi Vận do dự một chút.


“Sao vậy?”


Tần Bồng có chút hiếu kỳ, Liễu Thi Vận gõ gõ vị trí của Khổng Mộng Vân, lại nhìn nhìn vị trí của Liễu Thư Ngạn, lắc đầu nói: “Cách ca ca gần quá rồi.”


Tần Bồng nhất thời chưa kịp phản ứng, lại nghe Liễu Thi Vận nói: “Nàng ấy bây giờ đã đính hôn. E rằng là cách xa một chút thì tốt hơn.”


Vị trí Tần Bồng sắp xếp là dựa theo chỗ ngồi của xuân yến trước kia, Khổng gia qua lại thân thiết với Liễu gia, nhiều năm xuân yến trước kia đều là sắp xếp cùng một chỗ như vậy, cho nên Tần Bồng cũng sắp xếp như thế, Liễu Thi Vận uyển chuyển chỉ điểm một điều như thế, nàng liền hiểu được, Khổng Mộng Vân sợ rằng có ý tứ với Liễu Thư Ngạn.


Mà dù sao đã đính hôn rồi, vẫn là tránh xa một chút mới tốt.


Hơn nữa…


Hiện tại Liễu Thư Ngạn là người nàng coi trọng, sao cho phép người khác nhúng chàm?


Tần Bồng nhanh chóng gật đầu, chọn một vị trí chéo với Liễu Thư Ngạn nói: “Vậy chỗ kia, liền đặt ở kia!”


Liễu Thi Vận ngẩn người: “. . . Không cần xa như vậy đâu?”


“Xa một chút đi.” Tần Bồng rất có kinh nghiệm nói: “Dù sao nữ nhân đều là người biết chạy.”


Chẳng hạn như nàng, năm đó mặc kệ cung yến sẽ cách xa, nàng đều có thể chạy tới quấy rối Tần Thư Hoài.


Cho nên có thể có bao xa thì sắp xếp cho nàng ta xa bấy nhiêu, đối với tình địch, xưa này Tần Bồng chưa bao giờ nương tay.


Liễu Thi Vận và Tần Bồng sắp xếp xong xuôi vị trí liền bắt đầu sắp đặt quá trình hoạt động cụ thể.


Mặc dù xuân yến vốn là nữ tử quý tộc tổ chức, nhưng thật ra trên bản chất chính là đại hội ra mắt của người trẻ tuổi.


Dân phong Tề Quốc mặc dù không được dũng mãnh như thế Bắc Yến, nhưng cũng rất cởi mở, tất cả mọi người tán thưởng người có tài năng, muốn gặp gỡ người có nền tảng tốt, đương nhiên sẽ không thể thiếu được biểu diễn tài nghệ.


Cho nên Tần Bồng cố ý bố trí sân khấu, bên cạnh là dòng suối nhỏ chảy vờn quanh, mọi người qua ba lần rượu đã bắt đầu nói chuyện náo nhiệt thì có thể ngồi vào bên dòng suối nhỏ cạnh sân khấu.


Bên cạnh dòng suối nhỏ đều là ghế, tùy ý ngồi xuống, trên ghế đều có bút mực giấy nghiên, văn nhân làm thơ, họa sĩ vẽ tranh cũng không có vấn đề gì.


Liễu Thi Vận cảm thấy Tần Bồng an bài rất hợp lý, sau khi đã am hiểu hoàn toàn toàn bộ quy trình, Liễu Thi Vận nói: “Canh giờ cũng gần đến rồi, công chúa đi trước đón tiếp tân khách đi, Thi Vận ra chút mồ hôi, muốn đi đổi một bộ quần áo khác.”


Tần Bồng gật đầu, Liễu Thi Vận liền lui xuống.


Chờ đến lúc cách xa Tần Bồng rồi, cuối cùng Thúy Hương không nhịn được, thấp giọng mắng: “Vị công chúa này quả nhiên là loại hàng xuất thân thấp hèn, sao hư hỏng như vậy chứ!”


Liễu Thi Vận cũng không mắng nàng ta, nhếch miệng, nhẹ nhàng nói: “Xuất thân lại thấp hèn, người ta cũng là Trưởng công chúa.”


“Tiểu thư.” Nghe lời này, Thúy Hương có chút luống cuống: “Lão gia sẽ không để cho nàng ta vào cửa chứ. . . Phò mã của Trưởng công chúa thì không thể có thị thiếp, ngài đã hứa hẹn với ta…”


“Được rồi.” Liễu Thi Vận hơi không kiên nhẫn: “Ngươi đừng mù quáng quan tâm, nàng ta không vào cửa được.”


Hai người nói xong, Liễu Thi Vận trở về trong phòng, bắt đầu đổi quần áo, mở nữ trang của mình ra.


Đệ nhất mỹ nhân Tuyên Kinh xưa nay không phải dễ dàng như vậy, thời thời khắc khắc trang dung tinh xảo, hóa trang hoàn mỹ, vĩnh viễn tư thái như nữ thần mới có thể lưu danh danh hiệu đệ nhất mỹ nhân dài lâu.


Liễu Thi Vận gặp người cùng giới sẽ không bao giờ trang dung cho mình có tính công kích quá mức, sẽ trông rất dịu dàng, bình thường là được rồi.


Mà vào loại trường hợp trọng đại như xuân yến này, trang dung của nàng ta xưa nay đều là nhìn qua vô cùng tự nhiên nhưng lại hết sức chói sáng. Ai nhìn thấy cũng không thể dời mắt.


Lúc Liễu Thi Vận trang điểm ở trong phòng, Tần Bồng đã đi chiêu đãi tân khách.


Tân khách lục tục tới, Tần Bồng tiếp đón mấy vị trọng thần, sắp xếp bọn họ đến trong phòng kế ở hành lang.


Nói tới quan viên có phân lượng trong triều, không phải Trương Anh thì chính là Tần Thư Hoài.


Cho nên mặc dù là Tần Bồng có thể mời đến quan viên to nhất nhưng thật ra tổng thể mà nói vẫn chẳng ra sao cả, so với xuân yến trước kia vẫn kém hơn một chút.


Nhưng Tần Bồng cũng chuẩn bị kỹ càng, không cảm thấy có cái gì.


Sau khi yến hội bắt đầu không lâu, cuối cùng Tần Thư Hoài cũng dẫn theo người chạy tới.


Sau khi xe ngựa của hắn đến, hắn lại không xuống.


Hắn vẫy vẫy tay, gọi Giang Xuân lại gần: “Kêu Chu Ngọc đi gõ cửa.”


Giang Xuân nhẹ gật đầu.


Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, Chu đại nhân, đến lượt ngài lên sàn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom