• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bôn Nguyệt (1 Viewer)

  • Chap-30




Chương 30: Hư Thiên ma giới​




Edit: Như Bình Beta: Vô Phương



Trong Thanh Hoa cung trời yên biển lặng, những đốm sáng rải rác hòa cùng tiếng thông reo, hàng thông tỏa bóng tầng tầng lớp lớp như nhe nanh múa vuốt, tiếng mưa rơi đập vào thân cây mang đến sự lãnh lẽo vô tận.



Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trên đường mòn, bước chân rất gấp.



Tiếng sóng ầm ì ngày càng lớn dần, một tòa tiểu lâu cũ kỹ nằm trong màn đêm, ở phía trước lầu là một ban công ngắm cảnh rất rộng.



Hải lâu vốn là nơi ở tạm thời của Lạc Ca, rất hiếm khi có đệ tử vào đây quấy nhiễu, vì Lạc Ca đã rời khỏi, trong lâu không có chút ánh sáng nào.



Bóng người đó đứng bên tảng đá lớn cạnh tiểu lâu rồi ngồi xuống khoanh chân lại.



“Không thể ngờ hắn lại là ma tôn Trưng Nguyệt, thật tiếc cho viên ma đan tốt nhất.”



Lòng người hay thay đổi, ma đan rất khó tìm, lúc trước y mượn danh nghĩa Tiên môn tru diệt yêu ma cướp lấy ma đan, không bị một ai hoài nghi. Nhưng mấy năm gần đây ma cung bắt đầu đề phòng, càng ngày càng khó cướp được ma đan. Cũng may lần này đã đoạt được ma khí từ ma anh, rất có lợi cho việc tu hành, chỉ là lần trước trúng một kiếm của Lạc Ca vết thương còn chưa lành, để tránh bị người khác chú ý, nên không thể không đến trốn ở Hải lâu để chữa thương.



Lạc Ca ra ngoài chưa về, đây chính là cơ hội trời ban, cần phải nhanh chóng hồi phục mới có thể luyện hóa được ma khí.



“Lạc Ca…” Bóng người đó gọi cái tên này với ngữ khí rất phức tạp, tựa như có hơi tiếc nuối.



****



Vào lúc bình minh, cuối cùng mặt biển đã khôi phục vẻ tĩnh lặng, mây tan mưa tạnh, vầng mặt trời ló dạng ở phía đông phản chiếu mặt biển lấp lóe ánh xanh.



Bóng người cao gầy vẫn ngạo nghễ đứng đó, đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn thiếu nữ đang quỳ trước mặt.



Mặt biển bị đánh thành từng hố, từng hố sâu. Thiếu nữ tóc tai rối bù, nhếch nhác vô cùng, giống hệt một kẻ điên đã mất đi lý trí. Nàng còn đang vung chưởng đánh loạn xạ xung quanh, nước mắt tuôn rơi khóc không thành tiếng.



“Tiên môn lợi dụng ngươi.”



“Là Tiên môn hại chết hắn.”



“Ngươi không muốn báo thù cho hắn sao? Ngươi không muốn giết những kẻ đó?”



Giọng nói bình thản lọt vào tai, quả nhiên nàng dừng tay lại.



Đúng vậy, nàng phải báo thù! Nếu không phải Thương Ngọc Dung giả dối dùng tín phù để lừa nàng, nếu không phải Tạ Lệnh Tề và Đỗ Minh Trùng vu oan, hãm hại, sao hắn lại chết được! Nàng muốn giết sạch tất cả bọn chúng!



“Ngươi, có nghe thấy tiếng kêu gọi của Ma thần chưa.”



Đám người Thương Kính ai ai cũng có ngàn năm tu vi, nếu muốn báo thù thì phải lựa chọn thứ mạnh mẽ hơn cả Tiên đạo.



Tu tiên, ý nghĩa thông thường là gian khổ tu hành, và còn cần hơn nữa là cơ duyên trời ban.



Nhưng nhập ma thì chỉ cần một ý niệm.



Một ý niệm đã sinh ra ma tính, thu hút cả sát khí và trọc khí trong trời đất, chỉ cần thế là đã lập tức được Ma thần tiếp dẫn.



Điện Ma thần vắng vẻ, trống trải, nhưng có thể chứa đựng được mấy nghìn người. Những tảng đá đen lạ lùng phủ kín mặt đất, vừa vững chắc vừa lạnh lẽo cứng cáp, bốn bức tường xung quanh cũng được tạo thành từ loại đá đen giống như vậy. Tuy nhiên, bước tường trước mặt có hơi đặc biệt, nó tỏa ra bầu không khí trang nghiêm khiến người ta bất giác muốn quỳ xuống bái lạy.



Cả bức tường cao khoảng chừng bảy tám trượng, hoa văn lồi lõm hình thành một bức phù điêu rất lớn, đó là tượng mô phỏng Ma thần.



Vị thần bảo vệ Hư Thiên, sáng lập ra ma giới ở Hư thiên, phù hộ Ma tộc đồng thời cũng gây ra ma họa khắp lục giới.



Những đường cong lạnh lẽo không thể vẽ nên dung nhan của Ma thần, chỉ có thể vào những lúc nhìn lên khi bái lạy mà cảm nhận được phong thái ung dung, tao nhã. Đó là một thứ cảm giác xa xôi diệu vợi, sự thân thiết bảo bọc con dân và cũng có sự vô tình phán xét với kẻ vi phạm lời thề của ma.



Vị thần cuối cùng ở tại Minh Cảnh, người có sức mạnh cường đại nhất, nhưng cũng bị thần tắc trói buộc.



Đa phần phép tắc trên thế gian đều kìm hãm kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh! Chỉ có quy tắc của trời đất là công bằng và không thiên vị! Khắp thế gian này không ai trốn thoát sinh lão bệnh tử, những người tu đạo trong lục giới không thể tránh khỏi kiếp nạn để tấn chức, đến cả vị thần mạnh mẽ nhất cũng bị giao trách nhiệm bảo vệ, hạn chế những hành vi xâm lược. Bất luận giàu sang hay nghèo khó, thiện hay ác, mạnh mẽ hay yếu ớt đều được đối xử bình đằng như nhau.



Giờ phút này, người bảo vệ ma giới đang chờ đợi lời thề nguyện trung thành của con dân.



Rốt cuộc đã đến đây rồi, có bằng lòng bước vào ma đạo, được ta chi phối và che chở không?



Lời kêu gọi bắt nguồn từ thần thức, khiến đôi mắt phượng nhuốm màu đỏ tươi. Nỗi đau thương và oán hận sinh sôi điên cuồng, xâm nhập sâu vào cốt tủy, sát khí khắp bốn phương cũng bị tác động, khuôn mặt xinh đẹp dần dần bị hắc khí xâm chiếm.



Oán hận, một nỗi hận chưa bao giờ có, bọn họ đã cướp đi mất thứ duy nhất thuộc về nàng.



Hối hận, ăn năn chưa từng trải qua, có được tư chất tốt nhưng lại lãng phí thời gian, không thể mạnh mẽ hơn nữa, cho nên mới bị cướp mất tất cả, không giữ lại bất kỳ thứ gì.



“Liễu Sao nhi, muội yếu quá.”



Quá yếu sao? Ta sẽ lớn mạnh, sẽ báo thù cho huynh!



Thiếu nữ siết chặt nắm đấm.



Đột nhiên, sát khí bị ngừng trệ.



“Không một ai mong mình bị vứt bỏ cả, chỉ cần muội không từ bỏ bản thân mình thì sẽ không có ai vứt bỏ muội được.”



“Liễu sư tỷ!”



“Tiểu Liễu sư muội, chuyện này ta sẽ giải thích với muội…”



Bên tai vọng đến những lời thật thân thiết, nàng bỗng nhiên muốn ngoảnh đầu nhìn lại.



Không đủ, vẫn còn chưa đủ oán hận.



Ở trước ngực, vỏ sò song sắc đột ngột tỏa sáng, một vầng trăng tròn đẹp đẽ bay vụt ra.



Tích tắc nước mắt lại dâng trào, nàng lập tức điên cuồng vung chưởng đánh tới, đập nát tất cả ảo ảnh trước mắt.



Giải thích ư? Ai cần nghe bọn họ giải thích chứ! Chúng sinh trong lục giới thì liên quan gì nàng? Trên đời đã có rất nhiều người quan tâm đến chúng sinh, nàng chỉ có mỗi mình hắn, bọn họ đã có tất cả mọi thứ, tại sao lại không để cho nàng sống yên ổn chứ! Tiên thì có gì hơn người chứ! Thương Ngọc Dung, Thương Kính, Nguyên Tây Thành… nàng nhất định phải mạnh hơn, mạnh mẽ hơn nữa! Giết sạch tất cả bọn chúng!



Cô gái bốc đồng thề phải trả thù.



Dòng khí mang luồng sức mạnh cực đại tụ lại từ bốn phương tám hướng, tối đen dơ bẩn như mực, bao bọc cơ thể nàng.



Mái tóc dài tung bay, trọc khí xâm nhập cơ thể, càng cổ vũ những cảm xúc cực đoan, một vài hình ảnh mưa gió, sóng biển… lướt qua trước mắt nàng như đang tái hiện lại quá khứ.



Xương khớp toàn thân kêu lên răng rắc, khiến người nghe kinh hồn bạt vía, việc loại bỏ thân xác người phàm và linh thể bẩm sinh cực kỳ đau đớn.



Nàng ngã quỵ trên mặt đất, quay cuồng khóc la.



Chưa bao giờ trải qua một cơn đau như thế, bởi vì không còn người nào bảo vệ sao?



Cơ thể càng đau, lòng càng oán hận. Ma đan vừa mới hình thành, con đường tu ma và cấm lệnh của Ma tộc tự động xâm nhập thần thức. Cùng lúc đó, sức mạnh thần bí trong cơ thể cũng bị kích thích, cuối cùng nó đã thức tỉnh ào ào tuôn ra như dời núi lấp bể, đập mạnh vào tất cả các vật thể xung quanh. Trong khoảnh khắc đất trời rung chuyển, toàn bộ ma cung cũng rung lên bần bật.



Đứng ở cửa đại điện, Lư Sênh biến sắc.



Khí tức này là…



“Thèm khát sao?” Một bóng người xuất hiện đằng sau y: “Nhưng nếu luyện con bé thành thuốc thì ngươi chẳng có được bất cứ thứ gì.”



Đôi mắt âm trầm tràn ngập sát khí, Lư Sênh xoay người đối diện với hắn, đôi tay đang giấu sau lưng lén vận ma lực: “Ngươi biết bí mật trên người nó?”



“Đúng vậy.”



“Nếu ta tu thành Thiên ma, chẳng phải sẽ đáng tin hơn một con nhóc sao?”



“Thiên ma chưa chắc đã tạo dựng được tương lai cho Ma tộc, nhưng con bé thì có thể, ta tin rằng ngươi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”



Lư Sênh lạnh lùng nhìn hắn, ma quang trên lòng bàn tay sau lưng lúc sáng lúc tối.



Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn chấn động tận trời vang lên, mặt đất dưới chân nứt ra tạo thành vực sâu khoảng ba trượng! Màn sương khói lượn lờ bên ngoài điện cũng bị đánh tan tác, tựa như những hạt bụi mực rã rời trôi lững lờ giữa không trung, những luồng khí xung quanh ma cung lập tức rối loạn.



Âm thanh báo nguy hiểm lập tức vang lên!



Bên ngoài phải chịu lực tác động của Hư Thiên, bên trong lại đang có một sức mạnh khác đang bùng nổ, kết giới sắp không thể chịu đựng nỗi nữa, ma cung đang có dấu hiệu sụp đổ!



Vị Húc cũng chạy tới, giật mình nhìn cảnh tượng ở đây nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kết giới không thể chịu chấn động thêm được nữa, nếu để con bé đó tiếp tục…”



Nàng căn bản không biết cách khống chế luồng sức mạnh đáng sợ đó, nếu để cho nàng tiếp tục, chẳng biết tương lai sẽ thế nào nhưng trước mắt sẽ gây ra tai nạn hủy diệt ma cung!



Lư Sênh sa sầm mặt: “Giết!”



Vị Húc lập tức ngưng tụ ma lực phối hợp với y mà không hỏi một câu.



Ở trong điện, cô gái đã lộ rõ ma tướng, nàng đau đớn đến mức ý thức hoàn toàn tan rã, nàng giải phóng sức mạnh theo bản năng, lúc này hai người muốn giết nàng quả thật dễ như trở bàn tay.



Nguyệt chỉ nhìn hai người không hề ngăn cản.



Lư Sênh đột nhiên “Hừm” một tiếng cản Vị Húc lại.



Sức mạnh khủng bố đã bắt đầu yếu đi, cô gái vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, hoàn toàn không có dấu hiệu điên cuồng hấp thụ trọc khí khi vừa nhập ma, tại ấn đường còn đang lóe lên một tia sáng xanh.



Khoảnh khắc hôn mê, nàng đã nhớ lại một buổi tối của sáu năm trước.



Một cô bé đáng ghét bị phụ thân bán đi, còn có một chàng thiếu niên nghèo túng luôn nở một một nụ cười thản nhiên.



Tại ma cung mọi người đang ồn ào bàn tán, còn ở Thanh Hoa cung lại tràn ngập không khí vui mừng. Tuy không thể xác định được tung tích ma anh, nhưng việc giết được Thực Tâm ma quả rất có giá trị. Nếu không phải họ còn phải tiếp tục luyện hóa linh khí thì Thương Kính đã bày tiệc ăn mừng một phen, qua mấy hôm các chưởng môn và tiên tôn cũng lục tục cáo từ.



Ở cửa cung, Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn dẫn theo chúng đệ tử Nam Hoa đến cáo từ, Bạch Phượng đang đứng trong đội ngũ, Võ Dương Hầu đã đồng ý thả nàng ta, Bạch Phượng có thể về Nam Hoa cùng Tạ Lệnh Tề.



Tạ Lệnh Tề vỗ vai Đỗ Minh Trùng dặn dò vài câu. Đỗ Minh Trùng vẫn muốn ở lại Thanh Hoa cung bảo vệ Tô Tín, có lẽ cảm thấy không đủ người nên Võ Dương Hầu đã phái Phùng Tiểu Hạnh đến Thanh Hoa cung. Từ lúc bị Liễu Sao đánh bị thương chân, Phùng Tiểu Hạnh đã trải qua những ngày khó sống, nay bất ngờ bắt được cơ hội này, nàng ta hớn ha hớn hở. Khi biết Bạch Phượng đã bám được cành cao Tạ Lệnh Tề nên nàng ta càng lấy lòng nịnh bợ, nhưng thái độ của Bạch Phượng lại rất khác thường dường như có hơi bất an.



Thương Kính dẫn theo Thương Ngọc Dung và vài vị Trưởng lão Thanh Hoa cung đến đưa tiễn. Nguyên Tây Thành chắp tay từ biệt, vẫn kiệm lời như trước, việc giao thiệp đa phần đều nhờ vào Tạ Lệnh Tề. Tô Tín và Lạc Ninh nắm tay đứng bên cạnh, Vạn Vô tiên tôn cười ha hả nhìn hai người, nhìn đến mức Tô Tín mất tự nhiên.



Tạ Lệnh Tề đột ngột hỏi: “Ninh nhi, lần này không theo mọi người về sao?”



Lạc Ninh đỏ mặt: “Muội phải chờ ca ca về…”



Tạ Lệnh Tề gật gật đầu, lấy một chiếc hộp ngọc nhỏ, đẹp lung linh trong lòng ra: “Đây là mấy viên đan dược huynh có được mấy hôm trước, rất có lợi cho muội.”



Lạc Ninh do dự: “Cái này… sư huynh tự mình cất giữ sẽ hay hơn.”



Tạ Lệnh Tề đưa hộp qua.



“Tấm lòng của Tạ sư huynh, Lạc tiểu Ninh muội nên nhận đi.” Thương Ngọc Dung đứng bên cười mở lời, y vươn tay muốn đón lấy.



Lạc Ninh lại cầm lấy chiếc hộp trước y: “Cảm ơn, Lạc sư huynh!”



Tạ Lệnh Tề mỉm cười, xoay người trở lại đội ngũ.



“Muội…” Thương Ngọc Dung nhíu mày.



“Không sao đâu.” Lạc Ninh nhìn chiếc hộp trong tay, chân thành nói: “Cũng phải cảm ơn huynh, Ngọc Dung ca ca.”



Thương Ngọc Dung lắc đầu cười than thở: “Ta nói rồi, rốt cuộc thiếu gia lo lắng gì chứ.”



Lạc Ninh đáp: “Huynh đừng áy náy, chuyện ma anh rất quan trọng, tình hình lúc đó huynh cũng không cản được.”



Thương Ngọc Dung dùng quạt tròn gõ lên đầu nàng: “Lạc tiểu Ninh à…”



“Muội ấy nói đúng đấy.” Trác Thu Huyền đột ngột lên tiếng.



Thương Ngọc Dung không nói gì nữa.



Lạc Ninh kéo tay áo y: “Chờ ca ca muội về rồi nói tiếp, đừng lo lắng.”



Tính tình Tô Tín ngay thẳng, không hiểu những lời họ nói, y nghi ngờ xen miệng hỏi: “Thực Tâm ma đã chết, Thương sư huynh còn lo lắng gì nữa?”



Lạc Ninh mỉm cười: “Không có gì cả.”



Thương Ngọc Dung cười mắng: “Sư đệ ngốc của ta, hiếm khi thiếu gia không ghét bỏ ai đó, còn không nhanh xin cưới Lạc tiểu Ninh…”



Còn chưa dứt lời, Lạc Ninh đã đá y.



Lòng dạ của Tô Tín thật ra rất rộng lượng, y đỏ mặt một lát rồi bất giác thở dài: “Nhưng mà, không biết Liễu Sao nhi thế nào…”



Kết giới Hư Thiên đã ổn định lại, ma cung đã khôi phục vẻ yên tĩnh. Cô gái áo xanh nằm trên giường nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền. Ở bên phải đôi lông mày đẹp đẽ có ba dấu ma văn xanh biếc rất mảnh kích thước không đều nhau, tựa như ba chiếc lá liễu kết lại với nhau, vừa xinh đẹp vừa kỳ dị.



Vị Húc thở dài, ngẩng mặt lên như có hơi khó hiểu.



Đồng thời, Liễu Sao cũng cảm nhận được có người đang phà hơi thở bên tai mình nên mở choàng mắt ra.



“Tỉnh rồi à.” Công tử thiếu niên nằm nghiêng bên cạnh, chiếc áo bào đỏ trải ra xung quanh, đôi mắt hoa đòa lấp lánh, dưới ánh lửa sáng nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm rực rỡ yêu ma.



“Là ngươi!” Liễu Sao sợ hãi xoay người đứng dậy đề phòng, nàng phát hiện mình không thể vận nỗi chân khí.



“Phàm là con người nhập ma, lúc được loại bỏ xương cốt phàm trần cũng đã bị hủy phần lớn tu vi trước đây của ngươi.” Vị Húc lại nói: “Ngươi phải luyện lại từ đầu.”



Nhập ma ư? Cuối cùng Liễu Sao đã nhớ ra, nàng quan sát bốn phía: “Đây là ma cung?”



Nàng không thể nhớ mình đã vào đây bằng cách nào, lúc đó chẳng qua chỉ là một ý niệm thì nàng đã bước vào điện Ma thần.



Chiếc giường bên dưới được chạm từ một loại ngọc đen, tựa như một đóa hoa lan đang nở rộ, đệm giường màu vàng thật mềm mại. Bên giường không xa có một cái bàn mã não thấp, hoa văn mang phong cách cổ xưa rất kỳ dị. Chiếc đèn khắc hình thú phun ra ánh lửa đỏ trên bàn, không giống thứ ánh sáng trong sáng lạnh lùng tỏa ra từ minh châu ở tiên giới, nhưng ánh đèn đó không chỉ rực rỡ hơn hẳn đèn đuốc ở nhân gian mà còn nhuốm đầy sắc màu trầm luân và phóng túng.



Có giường, có bàn, có đèn… Đây là một căn phòng? Liễu Sao vẫn không thể xác định được bởi vì nàng không nhìn thấy những bức tường, tầm nhìn chỉ khoảng chừng hai trượng, vượt quá khoảng cách đó là một màn sương khói trắng xám mờ mịt. Mặt đất mang một màu đỏ tươi như máu tỏa ra bốn phía xung quanh cho đến khi hoàn toàn biến mất trong màn sương khói, ngẩng đầu nhìn lên không thể thấy rõ đó là nóc nhà hay bầu trời, chỉ toàn một không gian phủ mờ sương khói.



“Bây giờ là ngày hay đêm?”



“Là đêm, Thái Âm khí tràn ngập ở Hư Thiên nên đêm rất dài.” Nét mặt Vị Húc có hơi lạ lùng: “Ngươi đã ngủ được mười ngày.”



Mười ngày? Liễu Sao kinh hoàng, bước xuống khỏi chiếc giường ngọc ra khỏi vòng sương khói.



Hư Thiên ma giới được sinh ra từ sức mạnh của Thái Âm, đó chính là nơi nguy hiểm và hỗn loạn nhất lục giới, cứ cách năm năm sẽ phải gặp kiếp biến một lần, chuyện mở ra ma cung, thiết lập kết giới thông thường chỉ có ma tôn pháp lực cao cường mới có thể làm. Từ đại kiếp tiên ma tới nay, ma tộc đã phải trải qua mấy ngàn năm lưu lạc nhân gian, cho đến khi Trưng Nguyệt xuất hiện. Hắn vẫn chưa tu thành Thiên ma nhưng lại hao phí hơn phân nửa ma lực mở chốn dung thân cho chúng ma nên mới có được sự kính trọng của toàn thể ma cung.



Thái Âm khí và trọc khí thiên địa tụ tập tại đây, trong tầm nhìn là một lớp sương trắng khói đen trôi lững lờ, giống như một bức tranh thủy mặc bị vẽ nghệch ngoạc. Bởi vì sức mạnh chống chịu quá yếu ớt, nên tấm màn kết giới ở một số nơi gần như trong suốt, tầm mắt xuyên qua màn sương khói có thể trông thấy một mảnh trăng treo lờ mờ trên bầu trời Hư Thiên.



Liễu Sao vươn tay theo bản năng cảm nhận những dòng khí đang dao động.



Đây là ma cung mà hắn muốn bảo vệ?



Bỗng nhiên, có tiếng thét thảm thiết truyền từ trong ra suýt chút nữa xé rách màng tai của nàng!



Liễu Sao giật mình, vội vã chạy ra, nàng bắt gặp hai người phụ nữ tóc tai bù xù đang quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, tướng mạo xấu xí như ma quỷ. Khi nhĩn kỹ lại, Liễu Sao hít một hơi lạnh, mặt trắng bệch lui về phía sau… Chỗ cổ tay cổ chân hai người đó trống huơ trống hoắc, tay chân đã bị kẻ khác chém mất!



Hai ma nữ cười hì hì ấn hai người phụ nữ xuống, một thị nữ khác đang bưng một cái bát lớn bên tay trái, còn tay phải dùng một con dao bạc nhỏ thuần thục cắt vào cổ tay một người, dòng máu tươi nóng bỏng lập tức chảy vào trong chén.



Người phụ nữ trừng trừng nhìn Vị Húc, hét lên “a a…” không rõ ràng, hóa ra lưỡi của người phụ nữ cũng đã bị cắt mất.



“Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không cam lòng à, sao ta có thể để các ngươi chết dễ dàng chứ?” Vị Húc cười nghiền ngẫm.



Sương trắng tụ lại ở giữa không trung, nhẵn bóng như gương, soi rọi rõ dung nhan xấu xí của hai người.



Hai người phụ nữ giãy dụa không ngừng, tiếng la hét càng thảm thiết.



Có lẽ Vị Húc thấy quá ồn ào, y đón lấy chén máu tươi thị nữ dâng lên, rồi vẫy vẫy tay bảo người kéo họ xuống. Bức tường sương tựa như có sức sống tự động lùi về sau, hiện ra một con đường, ma nữ và thị nữ kéo hai người phụ nữ đáng thương đi ra ngoài. Thấy thế Liễu Sao mới biết xung quanh đây đã được thiết lập kết giới, mới vừa nãy nếu không phải y cho nàng ra ngoài thì căn bản nàng không thể xông ra được.



Vị Húc thưởng thức một ngụm máu tươi rồi lại nâng chén lên với Liễu Sao: “Đến đây nếm thử đi.”



Nuôi người để lấy máu uống, đến Phương Vệ Trường cũng không tàn nhẫn đến thế! Liễu Sao thấy mà ghê tởm, nàng ngoảnh mặt đi: “Ta không thèm…”



Còn chưa dứt lời, nàng đã bị một luồng sức mạnh kéo đến trước chiếc giường nhỏ.



Vị Húc cười hì hì kéo nàng vào lòng, đẩy cái chén đến bên môi nàng: “Nào nào, đây là tấm lòng của đệ đệ đấy.”



Máu tươi đỏ rực đầy một chén, Liễu Sao mím chặt môi, cố hết sức lùi về phía sau.



Vị Húc sầm mặt: “Không nghe lời, ta sẽ ăn ngươi!”



Liễu Sao sợ tới mức cuống cuồng hét lên: “Không phải là không uống… mà ta muốn ói lắm, muốn ói thật đó! Ta mà nôn hết lên người ngươi thì đừng có trách ta!”



Vị Húc buông nàng ra, vỗ giường cười to.



Liễu Sao vội lăn ra khỏi lòng của y, lúc hoàn hồn lại mới biết y đang trêu nàng, Liễu Sao tức giận mắng: “Đang yên đang lành hại người làm gì?”



“Ái chà, tỷ tỷ là người tốt.” Vị Húc trêu tức đưa cho nàng xem cái chén không, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ác ý: “Đừng vội, ngươi sẽ thối nát nhanh thôi.”



“Ta không thế!” Liễu Sao dứt lời lập tức quỳ rạp xuống đất bắt đầu nôn.



Bị sức mạnh của người sáng lập hạn chế, ma cung Trưng Nguyệt không lớn, nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt ở Hư Thiên có thể ngăn cản sinh linh bên ngoài xâm nhập vào, trốn tránh khỏi sự truy sát của Tiên môn, rốt cuộc Ma tộc cũng có được một nơi ẩn thân nhất định.



Trong ma cung chỉ cần sử dụng một ý niệm là có thể di chuyển, Liễu Sao tìm đại một góc ngồi xuống, cách Vị Húc thật xa. Những động tĩnh lúc trước đã sớm bị Lư Sênh và Vị Húc hợp sức che giấu, khi đó Liễu Sao vô thức phóng thích sức mạnh, bản thân nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, sau ngày hôm đó, sức mạnh thần bí trong cơ thể lại rơi vào trạng thái ẩn mình.



Lục Ly chết vẫn chưa ảnh hưởng nhiều tới ma cung, chúng ma đã quen “Trưng Nguyệt” mà Kiếp Hành hóa trang thành, hơn nữa kết giới vẫn vững chắc như cũ nên không có ai nghi ngờ, họ hoàn toàn xem thường tin tức từ Tiên môn truyền ra.



Bọn họ quên hắn như vậy sao! Liễu Sao rất phẫn nộ, Lư Sênh lại cảnh cáo nàng không được phép làm loạn. Liễu Sao vẫn hơi sợ Lư Sênh, ánh mắt y nhìn nàng rất âm u, lạnh lẽo mang theo hương vị nghiền ngẫm sâu xa. Hơn nữa, Lục Ly từng nói phải cẩn thận kẻ này, Liễu Sao đành phải nhẫn nhịn, lòng thầm nghĩ tương lai mạnh lên nàng xử lý y sau.



Trong mấy ngày ngắn ngủi, tại huyệt đan điền đã tụ lại được một luồng ma lực không nhỏ.



Lần đầu cảm nhận được điều tốt của ma đạo, Liễu Sao hoảng sợ, ma đan trong cơ thể có thể tự vận hành, nó hấp thụ Thái Âm khí và trọc khí rồi luyện hóa! Nói cách khác, ngay cả tên ma nào lười biếng nhất cũng có thể tiến bộ trong vô thức, thảo nào Tiên giới lại kiêng dè như vậy, một tên Thiên ma đã có thể đảo lộn Lục giới! Cũng may là sát nghiệp của Ma tộc quá nặng khiến Thiên kiếp gặp phải cũng nặng nề, cho nên những kẻ có thể đạt thành tựu rất hiếm hoi.



Ở Hư Thiên ngày ngắn đêm dài, hơi thiếu sức sống hơn bên ngoài.



Màn sương khói mỏng trên đỉnh đầu tản ra, ánh trăng mờ ảo rọi xuống mặt biển, nước biển xanh thẳm nhẹ nhàng nhấp nhô, tựa như một tấm vải xanh lam dập dờn trong gió. Nhưng khi đến gần sẽ phát hiện đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi.



Liễu Sao thay một bộ y phục màu đen sạch sẽ gọn gàng, nửa nằm trên ảo cảnh mặt biển, tựa như một pho tượng nằm giữa ánh trăng và mặt biển xanh.



Nàng không hề nhúc nhích, nhìn mảnh trăng mờ ảo mà ngẩn ngơ.



Ở bờ biển bên kia, bọt sóng tung lên trắng xóa như tuyết, chiếc áo choàng màu đen thoát ẩn thoát hiện trong làn sóng nhấp nhô, màu đen và bạc tôn nhau lên lại còn cả bầu trời đêm và mảnh trăng xinh đẹp.



“Chủ nhân, người đã được mục đích rồi, cảm nhận thế nào?” Có người cất tiếng hỏi.



Hắn nhìn bóng người nhỏ bé ở phía xa xa, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Chẳng có cảm giác gì cả.”



“Thật không?”



Mảnh thủy tinh tím trên chiếc nhẫn lóe lên, hắn không đáp.



Rõ ràng ánh trăng rất êm dịu, nhưng lại đâm vào mắt Liễu Sao đau buốt, vì vậy nàng lau mắt, xoay người lại.



Trên kết giới mỏng manh có sức mạnh của cấm thuật, nhưng bất luận nàng cố gắng thế nào, cũng không thể cảm nhận được một mảnh ma hồn quen thuộc nào, ngay cả một chút cảm giác thân thiết cũng không có, tất cả hoàn toàn xa lạ.



Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, nàng không thích ứng kịp. Trong trí nhớ có một thiếu niên mỉm cười đưa bánh bao cho nàng, có người thanh niên dịu dàng, bao dung nàng vô hạn độ, nhưng lại duy nhất không có ma tôn Trưng Nguyệt.



Nàng còn chưa kịp quen biết con người thật của hắn thì hắn đã bỏ lại nàng mà đi.



Mảnh vỏ sò bóng loáng, cảm giác nắm trong tay chân thật đến thế, nó chứng minh tất cả những chuyện đó đã từng xảy ra. Rót linh lực vào, một mảnh trăng vừa tròn vừa to lại bay ra ngoài, nhưng vì ma lực quá yếu ớt, nên vầng trăng không thề sáng lên, nó chỉ giống như một cái vòng tròn màu bạc, lại càng không thể tách ra thành những ngôi sao, rồi vầng trăng nhanh chóng tiêu tan trong không trung.



Không sao cả, dù sao xưa nay nàng vẫn lưu giữ được bất cứ thứ gì. Dù nghĩ thế nhưng Liễu Sao lại không chịu từ bỏ, hết lần này đến lần khác thử nghiệm để rồi sau đó nhìn từng cái từng cái biến mất tại chỗ!



Cho dù hắn chưa bao giờ thích nàng, còn muốn lợi dụng nàng, nhưng chí ít đến cuối cùng hắn không hại tính mạng nàng. Hắn cho nàng sáu năm tốt đẹp, khiến cho cô gái mất đi tất cả bình an sống đến ngày hôm nay.



Ma hồn chưa bị tiêu diệt, có lẽ mai sau sẽ còn cách cứu về…



Ý nghĩ vừa lóe qua đầu, đột nhiên Liễu Sao ngừng động tác.



Nơi cuối tầm nhìn, tại ranh giới giữa biển và trời, một bóng người cao ráo khoác ánh trăng nhạt đang thong dong đạp sóng bước đến. Chiếc áo choàng đen che kín áo bào bên trong, duy chỉ có chỗ vạt áo theo những bước chân lộ ra đôi giày với hoa văn màu ánh trăng bàng bạc, tao nhã lạ kỳ.



Hắn dừng lại trước mặt nàng: “Khéo quá, Liễu Sao nhi, chúng ta lại gặp rồi.”



Ngữ điệu giả dối như đã biết, bên dưới chiếc mũ áo choàng lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt với đường nét hoàn mỹ, rất giống người đã bảo vệ nàng sáu năm.



Liễu Sao lập tức ngồi dậy, tức tối nhìn hắn.



Hắn cũng khồng hề xấu hổ, chủ động thân thiết chào hỏi: “Muốn ngắm trăng sao?”



Cái tên Nguyệt kia còn đáng ghét hơn cả trăng! Liễu Sao nắm chặt vỏ sò: “Không phải! Ai cần ngươi lo chứ!”



Hắn vẫn ân cần như cũ: “Vẫn còn ta bảo vệ ngươi mà.”



Liễu Sao cắn môi.



Bảo vệ sao? Lúc nàng bị bán vào Hầu phủ, hắn ở đâu? Khi nàng rơi vào sát trận Tiên môn thì hắn ở nơi nào? Từ đầu chí cuối hắn chỉ cho nàng một chuỗi dài âm mưu.



Cô gái bốc đồng rốt cuộc đã hiểu được, sự bảo vệ khi gặp hiểm nguy còn quan trọng hơn cả sự yêu chiều thừa thãi.



“Ai cần chứ!” Liễu Sao lớn tiếng: “Cho dù ngươi có lợi hại cũng không bằng một ngón tay của Lục Ly!”



Hắn sờ sờ cằm: “Phải vậy không?”



Liễu Sao rất ghét thái độ đó, nàng nhảy bật dậy chỉ vào hắn: “Tất cả đều do ngươi sắp xếp, là ngươi hại Lục Ly!”



“Hả?”



“Có người nói với Lục Ly ta là hy vọng của Ma tộc, bảo hắn tiếp cận ta. Kha Na và Lạc Ca cũng không thể nhìn ra bí mật trên người ta, nhưng ngươi lại biết, chẳng phải thế sao?”



“Là ta.” Hắn thừa nhận: “Ta muốn hắn bảo vệ ngươi, chẳng có ai làm cho người ta yên tâm hơn ma tôn Trưng Nguyệt đích thân bảo vệ. Làm sao ta biết hắn lại có ý xấu muốn bắt ngươi luyện thuốc chứ? Cho nên ta mới nhắc ngươi phải để ý.”



“Ngươi mà lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta?” Liễu Sao “phì” một tiếng: “Ngươi làm ta nghi ngờ hắn! Tối hôm đó ta giật mình tỉnh dậy là vì phát hiện ra khí tức của ngươi. Ngươi cố tình để ta nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Lư Sênh, Lư Sênh cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, các người hùa nhau hại Lục Ly!”



Đối diện với sự nghi ngờ, hắn chỉ khẽ nhếch nhếch khóe miệng: “Tất cả đều là do ngươi đoán, ngươi có bằng chứng không?”



Liễu Sao nghẹn lời.



Hắn lại tiếp tục:”Nếu ngươi thật tin hắn thì sao lại bị ta ảnh hưởng nào?”



Vì sao bị ảnh hưởng ư? Là nàng sợ hãi, nàng luôn sợ bị vứt bỏ, chưa từng thật sự tin tưởng bất cứ kẻ nào. Cho nên khi nàng nghe thấy đoạn đối thoại kia, nàng không hề chất vấn mà chọn cách chạy trốn.



Liễu Sao bỗng tức giận: “Cho dù không phải là ngươi, ta cũng không không tin tưởng ngươi nữa, ta sẽ báo thù cho Lục Ly!”



Hắn lắc đầu: “Ngươi có biết hắn muốn điều gì không?”



“Hắn muốn bảo vệ ma cung.”



“Không, hắn muốn một tương lai cho Ma tộc.”



Tương lai cho Ma tộc? Liễu Sao giật mình, không kềm nỗi hỏi: “Đó là cái gì?”



Nguyệt không đáp: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”



Liễu Sao “hừ” rồi ngồi xuống quay lưng về phía hắn một lần nữa: “Ta sẽ không nghe lời ngươi, ta sẽ tự tìm hiểu lấy! Ta sẽ giết đám người trong Tiên môn!”



Hắn khẽ thở dài, xoay người đi.



“Con bé không tin người.” Giọng nói Lam Sất truyền đến: “Đây không phải là kết quả như dự tính, nhưng miễn cưỡng có thể xem là đạt được mục đích.”



“Ừ, đúng vậy.”



Đợi Nguyệt rời khỏi, Liễu Sao mới xoay người lại nhìn kết giới mà ngẩn ngơ.



Hắn từng hỏi nàng muốn những gì nhưng nàng lại quên mất hỏi hắn mong muốn điều gì. Nhưng không sao cả, nàng đang ở trong ma cung mà hắn bảo vệ, tương lai vẫn còn dài, nàng vẫn còn thời gian để tìm hiểu.



Liễu Sao thu hồi suy nghĩ, khoanh chân vận công.



Trong trời đất ngoại trừ linh khí Thái Dương, Thái Âm thì còn có thanh khí và trọc khí do âm dương chuyển hóa sinh ra. Tiên đạo theo đuổi sự cân bằng, nên chia đều Thái Âm,Thái Dương khí, và lấy thêm thanh khí để tu luyện. Yêu tộc tu luyện thì lại dùng Thái Âm khí và thanh khí, quỷ tộc chỉ dùng Thái Âm khí, nhân tu Võ đạo lại lấy Thái Dương khí và thanh khí là chủ yếu, chỉ có duy nhất Ma tộc là một tồn tại đặc thù, ngoại trừ Thái Âm khí thì họ còn hấp thu cả trọc khí.



Trọc khí, tên cũng như nghĩa, chính là thứ tử khí hung tàn, dơ bẩn nhất của lục giới, cũng là thứ được gọi là “khí thải”. Người tu tiên thường lấy việc bóc tách trọc khí trong cơ thể là chủ yếu. Nhưng Ma tộc lại cố ý đi ngược lại, chẳng những hấp thụ trọc khí để tu luyện, thậm chí còn loại bỏ toàn bộ linh khí bẩm sinh trong cơ thể, có thể nói đây là biện pháp rất cực đoan. Nhưng loại phương thức tu luyện cực đoan này lại mang đến một kết quả khó tin… Ai cũng bảo Võ đạo được xem là đạo tu hành nhanh nhất trong lục giới, giờ đây Liễu Sao lại phát hiện, ma đạo còn nhanh hơn nó gấp bội phần!



Cho dù cảm nhận được sự lợi hại của ma đạo, nhưng Liễu Sao vẫn thấy lạ kỳ.



Ma đạo tốt như vậy, vì sao rất ít người nhập ma, mà Ma tộc lại không quá mạnh mẽ?



Sự nghi ngờ lướt qua trong chớp mắt, Liễu Sao nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, dù sao tại Hư Thiên ma giới cũng tràn ngập Thái Âm khí và trọc khí, chỉ cần chú tâm hấp thụ là được.



Cái tên Nguyệt đáng ghét kia, còn tưởng mình sẽ dựa dẫm vào hắn sao? Hừ! Không có hắn, mình cũng có thể mạnh lên, tự tay giết đám Tiên nhân đó, để bọn họ tuẫn táng cùng Lục Ly!



Hết chương 30
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom