Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Chương 71: Kha Na áo trắng
“Liễu Sao nhi.”
“Hửm?”
“Đừng để người khác biết nơi này.”
Liễu Sao lập tức gật đầu, mặt mày hớn hở đáp: “Đương nhiên, muội đã nghĩ từ lâu lắm rồi, trước tiên để Ký Thủy tộc tạm lánh ở chỗ này, bọn Ưng Phi chắc chắn sẽ không tìm ra được, Trác sư tỷ cũng sẽ không tiết lộ đâu.”
Kha Na tán thành: “Ừ, ta sẽ liên hệ với họ, muội về ca cung trước đi.”
Liễu Sao đáp: “Vậy huynh nhanh một chút nhé.”
“Liễu Sao nhi.”
“Gì cơ?”
“Lời thề với Ma thần kia, nếu muội…”
“Muội nói rồi, là muội tự nguyện mà.” Liễu Sao đột ngột cắt ngang lời y: “Huynh đừng nói nữa.”
Nếu muội hối hận thì quên nó đi. Đúng vậy, y không thể nói ra những lời này, tương lai của toàn tộc, trải qua ngàn năm bị ức hiếp, đây chính là cơ hội duy nhất của Ký Thủy tộc, nàng hiểu nên mới cản y lại.
Kha Na trầm mặc rất lâu mới mỉm cười: “Ta muốn nói, thật ra thần huyết ở trong người muội.”
“Vậy thì sao?”
“Ta từng nghĩ, có lẽ giết muội, lấy máu của muội là có thể giải trừ lời nguyền của Ký Thủy tộc.”
“Đúng vậy, nếu là muội thì muội cũng nghĩ vậy.” Nhận ra cảm xúc của Kha Na là lạ, Liễu Sao cố tình nhăn nhó: “Ai bảo trước đây huynh không làm, bây giờ huynh không giết được muội đâu.”
Kha Na không cười chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Liễu Sao có hơi khó hiểu, ngẩng mặt nhìn y: “Huynh sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Kha Na đột ngột buông nàng ra, dịu dàng dặn dò: “Cũng muộn rồi, muội đi đường cẩn thận, đừng quá liều lĩnh.”
“Muội biết rồi.” Liễu Sao kéo dài giọng đáp, nàng chạy được vài bước rồi quay lại nhìn y cười hì hì.
Giữa những cánh hoa rơi mênh mông không thể nhận rõ bóng người trắng như tuyết, vô số đóa hoa vương trên tóc hóa thành một sắc màu duy nhất, Kha Na khoanh tay mỉm cười nhìn nàng, bóng dáng đó như muốn tan ra giữa một vùng trắng mênh mông mờ mịt kia.
Liễu Sao dần thu lại nụ cười, nàng chạy đến trước mặt Kha Na, nét mặt hơi bất an: “Kha Na?”
“Đi đi.” Kha Na khẽ đẩy nàng.
Liễu Sao chợt lo lắng bất an: “Đường đến Minh Hải chắc chắn đã bị Bách Yêu Lăng chặn hết, huynh… có muốn muội đi cùng huynh không?”
“Ta phải về thỉnh tội.” Kha Na lắc đầu: “Muội không thích hợp đến đó.”
Liễu Sao lập tức từ bỏ ý nghĩ này, tóm lại nàng đã hại y thành thế này, chắc chắn các trưởng lão sẽ cho rằng nàng đã làm hại Ký Thủy tộc, bây giờ nàng đến đó thì chỉ khiến họ giận thêm.
“Ta thuộc tộc Ký Thủy, ta tự có cách vào trong Minh Hải.” Kha Na trấn an nàng, y hơi do dự khuyên: “Muội đừng quá tin tưởng A Phù Quân.”
A Phù Quân một bụng xấu xa, Liễu Sao đã học được vài bài học nên liên tục gật đầu: “Muội không ngốc đâu!”
“Nếu có chuyện thì nên hỏi muội muội của Lạc Ca.”
Lạc Ninh thông minh, chưa biết chừng Lạc Ninh sẽ có cách thuyết phục Lư Sênh! Được nhắc nhở Liễu Sao nghĩ đến trọng điểm, trong phút chốc mắt sáng rực: “Đúng rồi, chúng ta tìm cơ hội đón con bé về Ma cung.”
“Cũng được.” Kha Na cười gật đầu: “Ta muốn đến Minh Hải trước.”
“Vậy, muội về đây.”
******
Bách Yêu Lăng nhắm vào Ký Thủy tộc là muốn ép Kha Na ra mặt sau đó bao vây tiêu diệt, Ưng Như là kẻ điên. Cũng may còn có Bất Niệm lâm, ai có thể ngờ được Ký Thủy tộc lại trốn vào Tiên giới chứ?
Liễu Sao quay lại Ma cung, theo tính toán của nàng, Kha Na không thể quay về nhanh chóng nên nàng chạy đến điện Mặc Lan thăm Thạch Lan. Khi Liễu Sao vừa đến bên ngoài bức tường sương ở điện Mặc Lan thì bắt gặp Kiếp Hành đi ngang qua.
Áo choàng màu tím, miếng đệm vai hoa văn trắng càng tôn thêm dáng người lực lưỡng. Bị kéo khỏi vị trí Ma tôn Trưng Nguyệt, tình cảnh của Kiếp Hành khá là khó xử, bây giờ Thiên hộ pháp đã là Lư Sênh, tuy y không thể khôi phục được danh hiệu Hộ pháp nhưng sự kiêu ngạo chưa giảm đi bao giờ. Lư Sênh từng có ý để y làm Ma sứ nhưng y lại từ chối. Đương nhiên, với thực lực và uy tính của y tại Ma cung thì không có kẻ nào dám khinh thường y.
Trông thấy Liễu Sao, Kiếp Hành không thèm hành lễ, đôi mày quỷ hơi hạ xuống, y khoanh tay bỏ đi.
Lúc trước y liều chết bảo vệ Lư Sênh, nên Liễu Sao cũng có chút thiện cảm với y, nàng còn muốn ‘xem bọn họ là thuộc hạ’ nên chủ động chào hỏi thân thiết: “À, Kiếp Hành… thúc.”
Lần trước bị nàng kích thích, lần này lại gặp nàng nữa. Chân Kiếp Hành khựng lại, cuối cùng không thể tiếp tục giả vờ nữa, y xoay người lại nhìn nàng một cách kỳ lạ, khẽ hừ một tiếng hỏi: “Thánh tôn có điều gì dặn dò?”
Tính theo tuổi tác, gọi y bằng ‘thúc’ là thiệt thòi cho y. Liễu Sao khẽ ho, nàng bắt chước hầu gia chắp tay sau lưng ra vẻ ta đây, giả vờ giả vịt nói: “À, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện của Kha Na…”
Kiếp Hành giật mình bật cười ha hả: “Hóa ra vì chuyện áo trắng không thể ở lại Ma cung.”
Liễu Sao nhướng cao mày hạ giọng: “Đám Lư Sênh vốn có ý đó, nhưng nếu ngươi ủng hộ ta, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Kiếp Hành nghe thế càng bật cười to.
Cảm nhận được sự khinh thường của y, Liễu Sao nén cơn giận xuống: “Ngươi cười gì chứ!”
“Ta cười tiểu nha đầu nhà ngươi, tuổi còn quá nhỏ.” Áo choàng tung bay, Kiếp Hành bỏ đi.
Lại tự xem mình là chú ta sao! Liễu Sao tức đến dậm chân, không hiểu vì sao rõ ràng thực lực của nàng không yếu, cũng đã làm theo cách Kha Na chỉ dạy, nhưng không một ai kính sợ nàng như kính sợ Lư Sênh. Tính ra lúc Kiếp Hành làm ma tôn Trưng Nguyệt danh tiếng của Ma cung cũng không khá hơn bao nhiêu, còn nàng tốt xấu gì cũng đã đánh một trận với Tiên môn, dù có là giả thì đã khiến danh vọng của Ma cung tăng cao. Trưng Nguyệt Kiếp Hành thì làm được cái quái gì chứ, đã không cướp được ma anh mà chỉ biết khinh thường nàng nhỏ tuổi.
Nhưng so với họ quả thật thì quả thật nàng vẫn còn rất nhỏ.
Sự thất vọng trẻ con trôi qua, Liễu Sao nhanh chóng vứt bỏ cảm giác không vui, không thể kể việc này với Kha Na được. Chỉ còn mỗi Lạc Ninh thôi, hôm nào phải tìm nàng hỏi xem sao.
Vì vậy Liễu Sao cũng không vội vàng đến thuyết phục Lư Sênh mà đi thẳng vào trong điện Mặc Lan.
Vị Húc không có mặt ở đó, Thạch Lan ngồi một mình bên chiếc bàn mã não, nàng ta cúi đầu, tóc dài phủ kín khuôn mặt, áo đỏ che khuất chiếc đèn điêu khắc hình thú phun lửa ở phía trước, nàng ta không mang nét đẹp yêu mị như Vị Húc mà nàng ta trông rất kỳ lạ. Vài tên ma binh canh phòng đều đứng cách xa nàng, có lẽ đã bị nàng dạy cho vài bài học.
Liễu Sao vẫy tay cho ma binh canh gác lui ra, nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh bàn, Liễu Sao cẩn thận hỏi: “Ngươi là ai?”
Thạch Lan không hề có phản ứng.
Liễu Sao lại hỏi: “Ngươi biết Thực Tâm ma không?”
Vẫn không có câu trả lời.
“Y tu ma tiên, không những bắt ngươi mà còn rút mất hồn phách của ngươi.” Liễu Sao thử khơi gợi ký ức của nàng: “Các ngươi đều là người của phái Nam Hoa đúng không?”
“Thi ma!” Thạch Lan ngẩng phắt mặt lên, thì thầm hai chữ.
Liễu Sao suýt chút nữa giật bắn mình, nàng mừng rỡ: “Tại sao ngươi lại biến thành thi ma?”
Thạch Lan lẩm bẩm: “Ta… thi ma… thi ma…”
Liễu Sao không nghe ra đầu mối, chờ rất lâu mà nàng ta chỉ lặp lại vài từ đó, Liễu Sao bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng giục: “Thực Tâm ma…”
“Là y! Là y!” Thạch Lan đột ngột ôm đầu thét thất thanh, muốn đứng dậy chạy.
Liễu Sao vội vàng giục ấn chú, ấn chú khởi động, Thạch Lan bình tĩnh lại, nàng ta đỡ đẫn xoay người quay lại ngồi xuống bên cạnh bàn một lần nữa. Liễu Sao hoàn toàn không hỏi được tin tức hữu ích, hơi thất vọng. Nàng thầm nhủ việc này không thể vội được, đành phải chờ Kha Na về rồi từ từ nghĩ cách, vì vậy Liễu Sao đứng dậy rời khỏi điện Mặc Lan.
Ý niệm của Liễu Sao rõ ràng là hướng về Bất Niệm lâm, nhưng nàng lại đứng trong một vùng trời xanh thẳm, trên đỉnh đầu là vầng trăng lạnh ở Hư Thiên, trên mặt biển cũng có một mặt trăng đang trôi lửng lơ, đó là một vầng trăng đen.
Liễu Sao hơi mất kiên nhẫn: “Ngươi tìm ta?”
Hắn vươn tay khỏi áo choàng: “Liễu Sao nhi, có lẽ chúng ta cần bàn bạc một chút.”
Người đứng trước mặt trông lễ nghi, phong độ như thế nhưng Liễu Sao lại âm thầm siết chặt tay, nàng khoanh chân ngồi xuống trước mặt hắn: “Hừ, ngươi muốn bàn bạc với ta, được thôi, nhưng ngươi định lấy gì để trao đổi đây?”
“Ngươi đang giận?”
“Với ngươi mà nói vận mệnh của ta là thứ ngươi có thể thao túng bất kỳ lúc nào, ngươi vốn chẳng cần quan tâm kết cục của ta ra sao, ngươi trơ mắt nhìn nhà ta cháy, nhìn ta bị bán vào Hầu phủ, nhìn ta chịu đói, bị phạt roi, còn muốn khiến những người tốt với ta bỏ ta đi từng người, từng người một.”
“Được rồi, Liễu Sao nhi.” Hắn hơi khom người về phía nàng tựa như tỏ ý xin lỗi: “Những cái đó đều đã qua, ngươi từng nói.”
“Ta từng nói sẽ không so đo với ngươi nữa, nhưng ngươi lại chưa từng cho là thế.”
“Tất cả đều do Ưng Như nói, ngươi có chứng cứ không?”
“Đủ rồi, ta bị lừa đủ lắm rồi.” Liễu Sao cười khẩy: “Đừng có xem ta là kẻ ngốc, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Lần này chuyện của Kha Na, không phải là ngươi thì là đám Lư Sênh, ý ngươi là ta nghĩ oan cho ngươi?”
Quả nhiên hắn không trả lời.
“Đừng có chọc ta, bằng không ta sẽ khiến hy vọng của ngươi đều tan tành hết!” Liễu Sao hừ một tiếng rồi đứng dậy: “Còn nữa, đừng có quấy nhiễu ý thức của ta.”
Tung một chưởng ra, ảo cảnh vỡ tan, những mảnh sóng biển bất tận vỡ tan bắn tung ra, lộ ra những tảng đá xám và thực vật màu đen dưới nền đất.
Thanh khí và trọc khí không cân bằng đã tạo nên mặt đất cằn cỗi ở Hư Thiên. Không có mặt trời, không còn sắc xanh, đến cả những loài thực vật sinh trưởng tại đây đều bị biến dị thành ma vật khát máu.
Trong chớp mắt, những mãnh vỡ bay ra lại tụ về bên Nguyệt, chúng kết lại với nhau kéo dài vô tận rồi hóa thành ảo cảnh biển.
Mặt biển lấp lánh ánh trăng, lặng yên không một âm thanh.
Hắn vẫn không hề nổi giận, chỉ ôn hòa hỏi: “Liễu Sao nhi, ngươi xem đây là thế nào?”
Đương nhiên Liễu Sao đã nhận ra, nét mặt nàng rất lạ lùng: “Ngươi thích biển?”
Hắn không trả lời: “Biển vô tận luôn chôn giấu rất nhiều bí mật.”
“Giống như ngươi?” Sắc mặt và tâm trạng Liễu Sao rất tồi tệ: “Ngươi có biết, ta ghét biển, rất rất ghét, hơn nữa còn không bao giờ muốn tới chỗ này. Nếu ngươi thích thì ở lại chỗ này vĩnh viễn đừng có ra ngoài, dù sao ngươi cũng không sợ cô đơn mà.”
Nàng hơi dừng lại, bổ sung một câu nữa: “Như vậy, ta sẽ tin là ngươi không nhúng tay vào mọi chuyện.”
Thế là, hắn trầm mặc.
Trong lục giới xưa nay, biển là nơi đẹp đẽ, thần bí và nguy hiểm, tứ hải ở nhân giới, tiên hải tại Đại Hoang và biển ảo trong Ma cung, không một ai biết những nơi đó rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu câu chuyện xưa cũ.
Bên dưới lòng đất cũng có một vùng biển sâu thăm thẳm, ma trơi lập lờ, sóng triều vỗ về tựa như tiếng quỷ khóc thảm sầu.
A Phù Quân đạp sóng mà bước, thắt lưng bạc phơ phất bên hông.
Đứng đối diện y cũng là một bóng áo trắng ảm đạm.
A Phù Quân cất tiếng: “Có Thạch Lan bên cạnh, có lẽ huynh có thể yên tâm thêm một chút.”
Người đó lắc đầu: “Nhưng…”
“Huynh biết rõ lựa chọn của đám Đài lão.” A Phù Quân lại nói: “Ký Thủy tộc không còn thời gian nữa.”
“Ta hiểu.”
A Phù Quân lập tức xoay người: “Đi thôi.”
******
Ngọ vương Bách Yêu Lăng Ưng Như dẫn binh đến bên ngoài quỷ môn đàm phán với Minh tôn. Quả như Kha Na dự đoán, Minh tôn không dễ thỏa hiệp, nhưng Liễu Sao cũng có thể tưởng tượng, Minh tôn chắc chắn sẽ gây áp lực cho Ký Thủy tộc để tăng thêm một vài điều kiện nữa, vì điều đó nên nàng rất lo lắng.
Mọi chuyện trong Ma cung vẫn bình thường, hồn phách Thạch Lan bị tổn thương, nàng ta cực kỳ mẫn cảm với ba chữ ‘Thực tâm ma’, mỗi lần Liễu Sao muốn thử thức tỉnh trí nhớ của Thạch Lan đều khiến nàng bị kích thích nổi điên lên, Liễu Sao đành tạm gác chuyện này lại. Nàng thầm đoán nếu Thạch Lan có mối quan hệ sâu xa với Trọng Hoa cung vậy Lạc Ninh có lẽ sẽ nhận ra manh mối gì đó, nàng đành phải chờ đón Lạc Ninh về rồi tính tiếp.
Điều làm Liễu Sao bất an nhất là Kha Na đi mãi mà chưa về.
Theo lời ma binh bẩm báo, bên Minh Hải không có gì lạ thường, cũng không có tin yêu quân áo trắng xuất hiện.
Không chống đối trực diện với Bách Yêu Lăng thì có lẽ không sao đâu. Liễu Sao tự trấn an mình, nhưng ngày càng nôn nóng. Nàng cố nhẫn nại chờ thêm vài ngày nhưng vẫn không thấy bóng Kha Na đâu, Liễu Sao có hơi hoảng hốt lại không thể tìm được người có thể bàn bạc. Liễu Sao đột nhiên nghĩ đến lời Kha Na dặn, nàng vội vàng chạy tới điện Mặc Lan tìm Vị Húc.
Vị Húc đang bàn sự vụ cùng vài gã ma tướng, Liễu Sao không hề quan tâm, nàng vọt thẳng vào gọi: “Vị Húc!”
Vị Húc vẫy tay cho bọn họ lui ra, vài tên ma tướng cúi đầu thi lễ với Liễu Sao rồi xuyên tường rời khỏi.
Liễu Sao vội hỏi: “Kha Na có phải đã nói gì với ngươi không?”
“Y giao Thạch Lan cho ta.”
“Còn nữa không?”
Vị Húc ngạc nhiên: “Không còn.”
Liễu Sao nghi ngờ: “Ngươi quen huynh ấy?”
“Không biết.” Vị Húc lập tức cúi người: “Ta là ma, sẽ không dám giấu Thánh tôn thông đồng với ngoại tộc đâu.”
Liễu Sao thoáng nhận ra sự bỡn cợt trong lời y, nàng hừ một tiếng: “Ngươi là nửa yêu, nếu ngươi không biết huynh ấy thì làm sao huynh ấy dám giao Thạch Lan cho ngươi?”
“Như Thánh tôn nói ta chỉ là bán yêu thì sao ta có thể hiểu được suy nghĩ của Yêu quân?” Vị Húc ngã người xuống chiếc giường thấp.
“Vậy tại sao bây giờ huynh ấy vẫn chưa về?”
“Có lẽ y còn muốn đi đâu đó một thời gian nữa.”
“Hừ, đang yên đang lành tại sao lại muốn đi?” Liễu Sao nói đến đây nàng chợt giận dữ: “Có phải các người đã đuổi huynh ấy đi!”
Vị Húc bật cười: “Y là áo trắng có được tu vi Thiên yêu, lại được Thánh tôn người ưu ái, ai có thể ép y được? Đừng quên y xuất thân từ tộc Ký Thủy, bây giờ Bách Yêu Lăng xuất binh đến Minh Hải, Ký Thủy tộc gặp nạn, y phải về giúp đỡ là chuyện bình thường thôi.”
Liễu Sao lập tức phản bác: “Không thể nào!”
Vị Húc nhướng mày: “Sao Thánh tôn dám chắc chắn?”
Liễu Sao đáp: “Ta đã tìm được nơi bố trí Ký Thủy tộc.”
“Xem ra Thánh tôn rất tin tưởng nơi đó.” Vị Húc nói tiếp: “Nhưng mà, dù Ký Thủy tộc có muốn trốn thì người khác liệu có cho phép họ trốn không?”
Liễu Sao sửng sốt: “Ý ngươi là gì?”
“Ký Thủy tộc lánh nạn ở Minh Hải, tại sao tới giờ Bách Yêu Lăng mới phát hiện?”
Là do đám Đài lão! Liễu Sao lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt, nàng biến sắc: “Ta không tin! Nếu huynh ấy rời đi, huynh ấy sẽ nói với ta.”
Dừng lại, nàng thêm một câu nhấn mạnh: “Huynh ấy đã hứa với ta!”
******
Sóng triều rút xuống, Minh Hải yên tĩnh trở lại.
Ký Thủy tộc thi triển năng lực khống chế nước khiến nước từ dưới biển dâng lên tạo thành những bậc thang chân thật, từng bậc từng bậc kéo đến một bục nước trong suốt hình tròn.
Mọi người ở dưới đài đều mang mắt xanh tóc trắng, y phục trắng tinh.
Kha Na và A Phù Quân sóng vai đứng giữa bậc thang, ngẩng mặt nhìn bục nước trên cao.
Cả hai yên lặng rất lâu.
Cuối cùng Kha Na lên tiếng trước, y thấp giọng: “A Phù.”
A Phù Quân đáp: “Nếu không phải bất đắt dĩ, đệ sẽ cố không đụng tới con bé.”
Lúc này Kha Na mới gật đầu: “Đa tạ đệ.”
A Phù Quân khẳng định: “Huynh vẫn chưa buông xuống được.”
“Đệ nói đúng, giao dịch sẽ sinh ra tình cảm.” Kha Na trầm mặc một lát: “A Phù, huynh đệ chúng ta đi đến bước này, cuối cùng phải để đệ thu dọn tàn cuộc, ta… giao tương lai của Ký Thủy tộc cho đệ.”
A Phù Quân đáp: “Huynh không cần dặn dò, đệ sẽ cố hết sức.”
Kha Na đặt một tay lên vai y, thấp giọng: “Từ nhỏ đệ đã thông minh quyết đoán, Vô Tích Yêu Khuyết có thể nổi dậy nhanh chóng đều nhờ mưu kế của đệ. Có lẽ trong lòng đệ, ta đã sớm không xứng với danh hiệu Yêu quân áo trắng, cũng may cái tên này còn chút hữu dụng, xem như chuyện cuối cùng ta có thể làm cho đệ, chắc chắn đệ sẽ cho Ký Thủy tộc một tương lai tốt nhất.”
A Phù Quân rốt cuộc cũng cúi người xuống: “Đệ chưa từng trách huynh, đại ca.”
Một tiếng đại ca khiến Kha Na nâng mắt lên.
Mắt đối mắt, đôi mắt xanh giống hệt nhau, một người vẫn lạnh lùng hờ hững, một người lại lấp lóe những tia sáng sắc bén.
“Ta biết rồi, A Phù.” Kha Na mỉm cười: “Ta rất vui.”
A Phù Quân thu tầm mắt lại: “Sắp đến giờ rồi.”
Kha Na thu tay lại: “Đệ không cần ở lại đây, chuẩn bị đi, đừng để lỡ thời cơ tấn chức.”
A Phù Quân lãnh đạm đáp: “Chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra.”
Không gian trầm lặng.
“Không còn sớm nữa, bắt đầu đi.” Một vị trưởng lão mở miệng.
Trước mặt bao người, Kha Na bình tĩnh gật đầu khom người xuống với lão tộc trưởng: “Tộc trưởng, con đã chuẩn bị xong.”
Lão tộc trưởng nhìn hai huynh đệ rất lâu, ông khẽ nhắm mắt: “Kha Na, chúng ta đã tận mặt chứng kiến con sinh ra đến khi hóa thành hình người, con vẫn luôn là một đứa trẻ tốt. Ta và các trưởng lão đều tin tưởng vào nhân phẩm của con, chúng ta tin sau khi con có được thủy nguyên sẽ dẵn dắt Diệu Âm tộc ngày càng hùng mạnh, không để Diệu Âm tộc bị lăng nhục, khiến người trong thiên hạ không dám khinh thường chúng ta.”
“Nhưng nó lại dễ dàng tin lời người ngoài, vì một ma nữ mà hy sinh toàn bộ Yêu Khuyết, không quan tâm đến sống chết của người trong tộc, nó chẳng khác nào may giá y tặng người! Nếu không nhờ A Phù cứu vãn kịp thời thì Diệu Âm tộc đã diệt vong! Nếu nó biết sai mà sửa cũng đã tốt, đằng này nó lại vì ma nữ kia mà chậm chạp không về, không phải sai lầm nào cũng có thể tha thứ được!” Một vị trưởng lão vừa đau lòng vừa phẫn nộ mắng: “Ngươi có thể lấy lại tính mạng những đứa trẻ chết trong tay Bách Yêu Lăng được sao? Ngươi làm chúng ta quá thất vọng, Kha Na!”
Đối diện với trách mắng, Kha Na cúi đầu: “Là con phụ sự kỳ vọng của các vị, con bằng lòng giao trả thủy nguyên.”
“Thôi vậy, con đã trả lại chân thủy nguyên, con… vẫn là một đứa trẻ tốt.” Lão tộc trưởng thở dài, cuối cùng ông không nén lòng được che mặt lau dòng nước mắt.
Trong chớp mắt, áo khoác ngoài trắng mộc mạc biến thành màu áo tím rực rỡ, mái tóc trắng hóa thành tóc đen, trên đuôi trâm dài là san hô, ngọc thạch lấp lánh, hai sợi tua rua tím buông dài xuống.
Trang phục lộng lẫy, chói lòa đến thế, hoàn toàn khác hẳn với những tộc dân xung quanh.
Các trưởng lão thấy thế đều nhíu mày: “Con…”
“Con chưa từng quên thân phận của Diệu Âm tộc Ký Thủy.” Kha Na nhìn chiếc áo tím trên người, giọng nhẹ tênh: “Con đã sớm ghét loại y phục này, tất cả mọi người đều ghét thứ vận mệnh này.”
Các trưởng lão không ai lên tiếng.
A Phù Quân cất tiếng: “Một mình huynh vứt bỏ áo trắng thì có ý nghĩa gì đâu.”
Kha Na ngẩng phắt đầu: “Hôm nay chỉ có một mình ta, nhưng sẽ có một ngày, mỗi người dân trong Diệu Âm tộc đều có thể bước trên mặt đất khắp cõi lục giới này, sẽ đường đường chính chính đi giữa đất trời. Tương lai đó là dựa vào việc giải thoát khỏi vận mệnh ký sinh trong nước chứ không phải vì một Yêu quân áo trắng.”
Tất cả đều yên lặng.
Lão tộc trưởng lắc đầu thở dài: “Con ngây thơ quá Kha Na, chúng ta không thể có được thần huyết, con trở thành Yêu quân áo trắng thì đã có thể giúp chúng ta…”
“Con không phải là áo trắng.” Ngữ khí của Kha Na rất ôn hòa, từng lời rất khí phách: “Con là Kha Na, là Diệu Âm tộc Ký Thủy Kha Na.”
Cả thiên hạ đều biết Yêu quân áo trắng nhưng mấy ai biết Kha Na ký thủy?
Hôm nay là áo tím ký thủy, chỉ nguyện mai sau Diệu Âm tộc không còn bóng áo trắng nào nữa.
Bóng áo tím giẫm lên từng bậc thang bước vào đàn tế cao cao, vạt áo dài lộng lẫy rũ xuống phía sau, bậc thang dưới chân trong suốt, trông qua như Kha Na đang đi giữa hư không.
“Kha Na! Kha Na!”
Giữa màn đêm u tối mênh mông, là ai đang thảng thốt gọi thầm? Đánh thức chút lưu luyến chôn chặt tận đáy tim.
Bóng người chợt dừng rồi quay đầu lại.
Đập vào tầm mắt là Minh Hải tối tăm bát ngát. Không thể trông thấy khuôn mặt cô gái, chỉ có lửa ma trơi lơ lửng và quỷ khí lượn lờ.
Không nỡ lòng suy nghĩ, từ nay về sau, khuôn mặt trong giấc ngủ của nàng còn có thể bình an, thanh thản, không hề phòng bị hay không?
Có quá nhiều lo âu, từ nay về sau, nàng phải đối diện với tương lai như thế nào?
Không đành lòng, lo lắng, nhưng lại không đủ can đảm khuyên nàng từ bỏ.
Một cuộc giao dịch lại trở thành khởi nguồn tình cảm, vì biết trước không thể có kết quả nên mới vứt bỏ tất cả lời hứa và ước hẹn. Nàng cứ oán giận đi, căm thù đi nhưng đừng đau lòng, đừng khổ sở, không đáng đâu.
Áo trắng có đủ bản lĩnh rời đi vì nàng, nhưng Kha Na lại không đủ khả năng ở lại vì nàng.
Xin lỗi!!!
Kha Na rũ mắt xuống, kiên quyết xoay người, bước vào trong hư không mờ mịt, không một lần quay đầu nhìn lại.
******
“Kha Na!”
“Kha Na!”
Tiếng gọi hoảng hốt mang theo cảm giác điên cuồng, thiếu nữ cuống cuồng chạy vào trong Bất Niệm lâm bổ nhào lên chiếc giường hoa trước mặt.
Cảnh sắc chân thật không giống ảo cảnh ở Ma cung, trong Bất Niệm lâm vẫn khung cảnh hoa rơi ngợp trời, nhưng rất nhiều đóa hoa đã héo tàn rũ rượi, có lẽ ở Tiên giới vừa mưa. Những cánh hoa ngấm nước mưa rụng tả tơi vùi mình trong bùn đất, tựa như những mảnh hồi ức rơi rụng, héo tàn.
Trời không quá lạnh giá, đặt trên chiếc giường thấp là một bông tuyết lớn, đã rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tan ra.
Bông tuyết như một đóa sen nở rộ, giữa đóa hoa có ba chữ rất to.
Ta đi đây.
Liễu Sao ngơ ngẩn đứng đó, nàng chợt nhớ tới cái ngày chia ly ấy, bóng áo trắng hòa vào những cánh hoa bị gió thổi tung, cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến nàng không hề phát hiện đó là một màn ly biệt.
“Trước khi muội hoàn toàn nắm được Ma cung, ta sẽ không rời đi.”
Bây giờ chỉ để lại ba chữ đơn giản lại mang đi tất cả những lời hứa hẹn.
Không từ mà biệt sao? Có lẽ bỏ đi là lẽ thường, vì người vốn chưa từng thật lòng quan tâm?
Liễu Sao vung tay muốn xóa đi những chữ này, nhưng cuối cùng lại không làm. Nàng chỉ khẽ hừ một tiếng, tựa như không có việc gì cả: “Đi rồi à… thật đúng lúc.” Nàng còn đang định đối phó đám Lư Sênh đây!
Ai cần chứ!
Liễu Sao tự nhủ thầm, nàng xoay người nằm úp sấp trên chiếc giường hoa ướt sũng.
******
Tại Minh Hải, giữa đàn tế trong suốt tỏa ra một luồng sáng kỳ ảo, ánh sáng màu xanh biển cực kỳ êm dịu, tựa như muốn hòa tan tất cả mọi thứ.
Vạn người đứng trang nghiêm dưới đài, cả không gian lặng ngắt như tờ.
A Phù Quân xoay người, chậm rãi rời khỏi phạm vi của đàn tế.
Thiếu nữ khoác áo choàng bằng nước, đứng giữa ánh lửa ma trơi tựa như đóa sen yếu ớt vừa vươn mình ra khỏi bùn lầy.
Nàng ngơ ngác nhìn y bước đến gần, khó khăn cất tiếng: “Các người…”
Bước chân hơi khựng lại, y thuận tay lau vài giọt lệ ở khóe mắt nàng, bình thản khuyên: “Đây là lựa chọn của huynh ấy, ta còn có việc, ngươi về đi.” Dứt lời, lập tức đi lướt qua nàng.
“Xin lỗi.” Nàng cúi đầu cất giọng nghẹn ngào.
Bàn tay nhỏ bé theo bản năng muốn vươn ra giữ chặt y.
Nhưng chỉ trong tích tắc do dự, cuối cùng đã bỏ lỡ.
******
Tiên giới chiều chạng vạng, cơn gió mang theo hơi ấm, hong khô chiếc giường hoa, xóa nhòa vệt nước mắt trên hai gò má.
Từng đóa hoa lại lửng lờ đáp xuống tựa như cảnh đẹp trong giấc mơ.
Tỉnh mộng, không còn trông thấy khuôn mặt dịu dàng ấm áp, đóa hoa tuyết trước mắt đã bắt đầu tan, ba chữ trên đó dần trở nên mơ hồ…
Cuối cùng, băng tan thành nước, chữ cũng đã biến mất.
Liễu Sao lặng lẽ nằm úp sấp trên chiếc giường hoa một ngày, không hề nhúc nhích chăm chú nhìn vũng nước đọng kia, đến nửa đêm bất giác hai hàng nước mắt tuôn dài.
Bình luận facebook