Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Lại có tuyết lớn rơi.
Từ lúc Doãn Trừng ngất xỉu được đưa đi bệnh viện tới nay đã mười mấy ngày rồi, trận tuyết tối hôm trước đã tan từ lâu và thay vào đó là một trận tuyết khác, mùa đông năm nay dường như tuyết rơi rất nhiều, trận này tiếp nối trận kia, như không bao giờ dứt được.
Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhìn ra cửa sổ.
Không phải tất cả đang tốt đẹp rồi sao? Không phải đã có thể sống yên bình hạnh phúc rồi sao, tại sao ngoài sân lại toàn một màu tuyết trắng xóa của ngày đông lạnh lẽo thế này.
Không khí trong phòng hội chẩn càng lạnh lẽo hơn bên ngoài nhiều.
“… Phẫu thuật cấy ghép thận tuy tạm thời kéo dài được cuộc sống cho cậu ấy, nhưng rất nhiều cơ quan trong cơ thể cậu ấy đã cùng lúc suy kiệt nghiêm trọng, trước mắt giới y học đành bất lực trước tình trạng này.”
Hạ Mạt trầm tư nhìn ra cửa và từ từ đứng lên, Âu Thần sau khi chăm chú nghe bác sỹ giải thích xong trầm giọng hỏi:
“Nếu như tiếp tục phẫu thuật thì sao?”
“Trong một thời gian ngắn, cậu ấy phải tiến hành bốn lần phẫu thuật rồi, suy cho cùng thì phẫu thuật cũng có tính phá hoại làm suy nhược cơ thể, mỗi lần phẫu thuật sẽ càng làm cậu ấy yếu thêm thôi… suy đi tính lại thì phẫu thuật cũng chưa có tác dụng trợ giúp gì rõ ràng…”
Lúc đầu Hạ Mạt còn cố gắng nghe, về sau, dần dần tai cô như bị ù đi, không còn nghe thấy được gì nữa, cô ngẩn người nhìn tuyết rơi ngoài cửa. Tiểu Trừng liệu có đỡ hơn không? Sẽ đỡ hơn, nhất định sẽ đỡ hơn, Tiểu Trừng đã vượt qua bao nhiêu lần nguy kịch mà…
Lần này…
Lần này…
Có lẽ bởi sự im lặng khác thường của cô nên phòng hội chẩn cũng dần dẫn lắng xuống, tất cả các bác sỹ đều lo lắng nhìn cô.
Mười mấy ngày nay, cô còn gầy nhanh hơn cả Doãn Trừng, thân hình mỏng manh như tờ giấy, đôi mắt đen láy vừa to vừa sâu thăm thẳm, sự buồn bã đến đáng sợ trong đôi mắt sâu hút, hiếm lắm mới bắt gặp được một tia sáng yếu ớt gượng đỡ cả thân hình và tinh thần cô.
“Hạ Mạt …”
Sự hoảng hốt của cô, toàn thân cô như bị vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng khiến Âu Thần cũng phát hoảng buộc phải kêu lên.
“Hạ Mạt! Bác sỹ!”
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở tung ra, Trân Ân chạy vào, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân đã không cầm nổi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:
“Hạ Mạt… Tiểu Trừng tỉnh rồi!”
***
Từ khi nhập viện đến giờ, đây là lần thứ ba Doãn Trừng hôn mê.
Sau khi hôn mê suốt sáu giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại. Lúc Hạ Mạt chạy vào phòng, Doãn Trừng cũng đã mở mắt ra, tuy toàn thân cậu cắm đầy các loại ống dây, mặt nạ oxy che kín hơn nửa mặt , nhưng lúc nhìn thấy chị gái, đôi mắt Doãn Trừng đen láy long lanh vui sướng như một đứa trẻ.
“Chị…”
Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Doãn Trừng yếu ớt đưa cánh tay ra và cố gắng cười với chị. Doãn Hạ Mạt không nói được câu nào, run rẩy nắm lấy tay cậu em trai, trong lòng chua xót nghẹn ngào.
“Chị, chị yên tâm… em không sao…”
Đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay cô, đôi mắt giống như có vật nặng nào đó đè lên và lại từ từ khép lại, âm thanh đứt đoạn, hôn mê lại một lần nữa cuốn Tiểu Trừng đi xa, giống như lúc nãy cậu gắng gượng lắm mới tỉnh dậy để đợi chị mình đến an ủi.
“Chị, em ngủ một lát, lát nữa… em… lại tỉnh dậy…”
Ngón tay từ từ buông xuống, Doãn Trừng lại hôn mê, sắc mặt cậu suy nhược trắng bệch thảm hại.
Doãn Hạ Mạt ngẩn người nhìn đứa em trai lại rơi vào hôn mê, sự vật trước mắt cô đột ngột quay cuồng, cô cảm giác hình như đang có người dìu mình. Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại đờ đẫn nhìn các bác sỹ đang làm xét nghiệm cho Tiểu Trừng, sau đó theo bác sỹ ra ngoài hành lang phòng bệnh.
“Có phải Doãn Trừng tỉnh dậy thì coi như qua được cơn nguy kịch?” Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn bác sỹ Trịnh.
“Chuyện này thì…” Bác sỹ Trịnh hơi khó xử.
“Thế phương pháp trị liệu tiếp theo là gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi một cách máy móc.
“Chỉ còn cách trị liệu chăm sóc như thế này.” Bác sỹ Trịnh thở dài ngập ngừng một lát rồi nói, “Cần phải cho Tiểu Trừng một thời gian để hồi phục sức khỏe, sau này nếu như cơ thể hồi phục rồi mới suy nghĩ tìm phương pháp phẫu thuật tích cực.”
“Phương pháp chăm sóc trị liệu….” Doãn Hạ Mạt lẩm bẩm, “nếu như tiếp tục trị liệu, Tiểu Trừng có thể sống thêm khoảng bao lâu?”
Bác sỹ Trịnh và các bác sỹ khác nhìn nhau do dự một lúc rồi nói với cô:
“Còn phải xem tình trạng sức khỏe của cậu ấy thế nào, nếu như tốt thì có thể là hai ba tháng, nếu tình trạng xấu đi thì có lẽ là một tháng, nhưng thể trạng mỗi người mỗi khác, nó là một cấu tạo kỳ diệu, nếu như ý chí của người bệnh mạnh mẽ cũng có thể có kỳ tích… vì vậy Hạ Mạt, cháu và Tiểu Trừng đừng bao giờ từ bỏ…”
Kỳ tích…
Một làn hơi lạnh luồn qua sống lưng Hạ Mạt, và càng ngày càng lạnh hơn, tai cô ù đi, máu trong cơ thể như sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên! “Kỳ tích”, lẽ nào sinh mạng của Tiểu Trừng chỉ còn có thể trong chờ vào hai chữ này thôi sao?
Có bệnh nhân khác kêu bác sỹ Trịnh đi. Doãn Hạ Mạt ngẩn người đứng trước ban công, đột nhiên cô cảm thấy không thể cứ đứng đó chờ đợi, cô thẫn thờ như rơi vào chốn địa ngục sâu hun hút, tối đen và bất tận. Cứ rơi xuống với cái lạnh cắt da cắt thịt…
Lạnh thấu xương.
Đột nhiên.
Có ai đó khoác chiếc áo lên người cô, nhẹ nhàng phủi đi những hạt tuyết trên tóc và mặt, những bông tuyết đó đã bắt đầu tan trượt theo bờ mi rồi chảy xuống má cô…
“Chỉ cần có niềm tin thì kỳ tích sẽ xuất hiện”.
Một âm thanh vững chãi và ấm áp đang vang lên, Doãn Hạ Mạt như vớ được cái phao cứu nạn trong cảnh tuyệt vọng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người ấy.
Hồi lâu sương mù dày đặc trước mắt cô dần tan đi, cô phát hiện ra mình bất giác đã đi đến cuối hành lang, trước mắt cô là hoa tuyết bay lả tả và đôi mắt cảm thương sâu sắc của Âu Thần.
“Em xưa nay không phải là một người được số phận ưu đãi”.
Sự chua chát chìm ngập trong cô như hoa tuyết bay khắp trời. Hạ Mạt run người nhắm chặt mắt lại. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ tin bất cứ kỳ tích hay vận may nào cả, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào năng lực của mình. Hai chữ “kỳ tích” đối với cô mà nói hư ảo như trò chơi bong bóng mà bọn trẻ thổi ra.
“Có lẽ bởi vì như vậy mà tất cả vận may đều dành hết cho Tiểu Trừng …”
Hoa tuyết bay lả tả, Âu Thần ôm đôi vai gầy guộc của Doãn Hạ Mạt vào lòng, hết mình sưởi ấm và che chở cho cô. Nằm trong vòng tay Âu Thần, bờ mi cô rung nhẹ như được tiếp thêm chút hy vọng ít ỏi.
***
Nhưng đúng là kỳ tích đã xảy ra, sau hai giờ đồng hồ hôn mê, Doãn Trừng đã tỉnh lại như đã hứa với chị mình. Tuy sắc mặt vẫn xanh xao, sức khỏe ngày càng suy nhược, nhưng bệnh tình của cậu dường như đã đỡ nhiều, thời gian vận động dài hơn, khỏe lên, tiếng nói cười cũng lớn hơn trước.
Hoa đỗ quyên nở rộ trên bệ cửa sổ.
“Chị ơi, ngoài trời lại có tuyết rơi nữa rồi.”
Doãn Trừng ngồi trên giường, đôi mắt sáng nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả ngoài cửa.
“Phải, năm nay tuyết rất nhiều.” Doãn Hạ Mạt vừa tưới nước cho hoa đỗ quyên vừa cười nói, “Bọn trẻ chắc chắn sẽ thích lắm”.
“Em cũng thích. Chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết đi, được không? Đợi anh rể đến chúng ta sẽ cùng đi.” Doãn Trừng hào hứng nói.
Doãn Hạ Mạt ngớ người nhìn hoa đỗ quyên, hai chữ “anh rể” làm lòng cô trở nên ấm áp và cảm động.
Âu Thần gần như suốt ngày trong bệnh viện, anh giao tất cả công việc cho trợ lý, ngày nào cũng tất bật bàn bạc thương lượng với các bác sỹ về phương pháp trị liệu, liên tục mời các bác sỹ khác tham gia vào đội ngũ hội chẩn, thậm chí đích thân bay sang nước ngoài mời các chuyên gia. Trong bệnh viện, Âu Thần rất ít nói chuyện nhưng lại làm tất cả những chuyện tạp vụ để săn sóc cho Tiểu Trừng.
Nếu như không có anh ấy bên cạnh lần này, nhất định cô sẽ không chống chọi nổi…
“Bác sỹ nói em vẫn chưa thể ra ngoài hoạt động được, chờ khỏe lên chúng ta mới đi”.
Hạ Mạt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ về Âu Thần, cô quay đầu nhìn Tiểu Trừng, trong mắt cậu em trai chứa đầy khát vọng của một đứa trẻ con, lúc nhỏ Tiểu Trừng thích nhất là chơi ném tuyết và làm người tuyết, mỗi lần tuyết rơi Tiểu Trừng đều vui giống như có lễ hội vậy.
“Các bác sỹ đó đều quan trọng hóa vấn đề, thực ra mấy ngày nay sức khỏe em tốt hơn nhiều rồi.” Doãn Trừng cười ha ha nói, cậu vươn tay gồng lên, “chị xem bắp tay em rất khỏe, hình như là hơi to lên rồi đấy.”
“Ừ, chị cũng cảm thấy em đỡ nhiều rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch và cơ thể ngày càng tong teo của Tiểu Trừng, trong lòng Hạ Mạt đau nhói nhưng cô vẫn cố nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo. Doãn Hạ Mạt đi đến ngôi bên giường bệnh của Tiểu Trừng, cô bảo, “Có lẽ một thời gian nữa là em có thể xuất viện.”
“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không cần làm phẫu thuật nữa, nên có thể xuất viện sớm hơn. A… em rất muốn về nhà, con Sữa Bò ở nhà một mình chắc là cô đơn lắm”, Doãn Trừng vô tư nói cười, “sau khi xuất viện, em còn rất nhiều chuyện muốn làm….”
“Mở một phòng triển lãm tranh em thấy thế nào?” Hạ Mạt đột nhiên nói vậy.
“Triển lãm tranh ư?”
“Phải, phòng triển lãm tranh của riêng em, đem tất cả những tác phẩm xuất sắc của em ra trưng bày”, Hạ Mạt dịu dàng nói, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, “trước kia những tác phẩm của em đã từng tham gia triển lãm và được khen ngợi, bây giờ cũng đã đến lúc phải trưng bày cho mọi người ngắm rồi”.
“Chị à, chỉ có những họa sỹ nổi tiếng mới có thể mở triển lãm tranh thôi.”
“Ai nói em, ai quy định là chỉ có họ mới có thể mở triển lãm tranh, em còn vẽ đẹp hơn họ, đương nhiên là càng có tư cách mở triển lãm tranh!” Doãn Hạ Mạt ước ao nói, cứ như thể cuộc triển lãm tranh của Tiểu Trừng đang trước mặt cô vậy. “Đến lúc đó phải mời tất cả bạn học và thầy cô giáo của em, đương nhiên là phải có chị, còn có anh Âu Thần, Trân Ân…”, đang mải mê nói đột nhiên môi Doãn Hạ Mạt tái nhợt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mờ ảo của người đó trong ký ức thời thơ ấu…
“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều người đến” , Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “ bởi vì những bức tranh đó đa số là vẽ cho chị, chỉ cần chị thích, chỉ cần có chị làm khách đến xem triển lãm là đủ rồi.”
“Tiểu Trừng …”
Hạ Mạt ngẩn người, những giọt lệ nóng hổi chua xót tràn mi, bóng người vừa nãy hiện lên trong đầu làm cô do dự hồi lâu. Cô không biết Tiểu Trừng có còn nhớ người đó không, người làm mẹ cô đau khổ như rơi vào địa ngục ấy, bóng người trong ký ức thời thơ ấu lại hiện về…”
“… em muốn gặp, còn ai nữa không?”
Từ lâu rồi cô đã dò hỏi, lúc đó Tiểu Trừng còn quá nhỏ có lẽ sẽ không nhớ được gì đâu.
“Dạ?”
“Ví dụ… em có còn nhớ hay không, lúc nhỏ thường có chú Hạ… chú ấy…” , nếu như có thể cô thà vĩnh viễn không nhắc đến người đó trước mặt Tiểu Trừng. Người đó suy cho cùng là… cô không muốn làm cho Tiểu Trừng có bất kỳ một sự hối tiếc nào cả, nếu như Tiểu Trừng muốn gặp ông ấy, thì bằng mọi cách cô cũng sẽ đưa người đó đến gặp Tiểu Trừng…
Cậu ngồi ngẩn người hồi lâu, đôi mắt tinh anh cũng dần dần mờ nhạt. Hai chữ “chú Hạ” vừa nói ra giống như một cơn ác mộng đã bị phủ bụi từ lâu, giờ lại bị thổi sạch làm lộ ra vết thương đầy máu.
Nhìn thấy cử chỉ của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt đã hiểu.
Dù lúc đó Tiểu Trừng còn rất nhỏ, nhưng nó chưa bao giờ quên được ký ức ấy…
…
“… Tại sao cô lại đi tìm cô ấy, rốt cuộc cô đã nói với cô ấy những gì?”
Lúc đó, Hạ Mạt còn nhỏ, cô nấp sau cánh cửa, nắm chặt cánh tay của Tiểu Trừng, nghe âm thanh tức giận từ trong phòng khách vọng ra, cô bé rất sợ hãi, cô biết trong xã hội đen, chú Hạ là một người rất có thế lực, hình như là đã từng giết người, và lúc này âm thanh đó đang quát tháo mẹ cô bé như muốn giết chết bà.
“Tôi đi nói cho cô ta biết, anh là chồng của tôi, không phải cô ta đã bỏ anh từ lâu rồi sao, cô ta cũng đã lấy chồng khác rồi, không có tư cách gì để bám theo anh nữa!” Mẹ cũng lớn tiếng trả lời lại, trong tiếng gào của mẹ có tiếng nấc nghẹn như muốn khóc.
“Bốp…”
Một cái tát trời giáng thẳng vào mặt khiến mẹ cô bé hoảng sợ, mặt tái nhợt. Hạ Mạt muốn xông vào bảo vệ mẹ nhưng Tiểu Trừng mới ba tuổi sợ run lẩy bẩy làm cho cô không thể đi được.
“Anh đánh tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?!” Sau phút hoảng loạn mẹ không dám cãi lại, mà đau khổ kêu lên, “Bấy lâu nay tôi đối với anh như thế nào? Không tiếc sinh mạng bảo vệ anh, không để anh bị Cửu gia truy sát! Anh xem vết thương trước ngực tôi, xem vết dao sau lưng tôi! Còn con của anh, đứa con tôi sinh cho anh, anh cũng không thèm nhận, có phải vậy không?”
Nói rồi như cơn gió rồng cuốn, mẹ xông ra mở cửa vươn tay kéo Tiểu Trừng đến đến trước mặt người đàn ông đó.
“Nó là con của anh!”
Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn mẹ, không thèm nhìn Tiểu Trừng lầy một cái, cười nhạt, “Nó không phải là con của tôi, tôi và cô cũng chẳng có quan hệ gì với nhau!”
Người đàn ông đó đóng cửa “rầm” một cái rồi bỏ đi không ngoái đầu lại.
Mẹ ngẩn người nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Hạ Mạt kinh hoàng nhìn mẹ, lại quay sang nhìn Tiểu Trừng, khuôn mặt nó đầy vẻ sợ hãi, cơ thể bé nhỏ của nó run lên từng cơn.
…
Sau ngày hôm đó người đàn ông kia không về nhà nữa, đêm đêm mẹ cũng không đi làm nữa, ngày ngày khóc vùi trong phòng và uống rất nhiều rượu. Buổi tối, sau khi uống sau, mẹ dắt Tiểu Trừng đi khắp nơi tìm người đàn ông kia, mặc cho cô bé ngăn cản.
Hạ Mạt không biết mẹ đã dắt Tiểu Trừng đi những đâu, cũng không biết mẹ có tìm thấy người đàn ông kia không.
Mỗi đêm khuya hoặc sáng sớm về mẹ đều say mèm, mặt mày tả tơi ướt đẫm nước mắt. Tiểu Trừng giống như một con mèo con sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn, nó cuộn mình trong vòng tay của cô mà vẫn mơ thấy ác mộng.
…
Cuối cùng, mẹ cô cũng từ bỏ ý định đó.
“Mày không có cha”.
Mẹ cô trừng trừng nhìn Tiểu Trừng, trong đôi mắt vằn lên những tia máu, trên người hơi rượu nồng nặc.
“Cha mày chết rồi, có nghe thấy không?!”
Hạ Mạt ôm chặt Tiểu Trừng trong tay, Tiểu Trừng đang run lẩy bẩy, ngơ ngác gật đầu.
…
…
Cho đến giờ Doãn Hạ Mạt vẫn cứ tưởng rằng cuộc đời này rất công bằng, cho một người bao nhiêu thì sẽ lấy đi của họ bấy nhiêu. Nhưng với Tiểu Trừng, số phận thật đen đủi, tàn nhẫn, bất công, một cậu bé chỉ mới ba tuổi đã phải chịu bao sự thật tàn khốc.
Sau đó, mẹ mất, vào cô nhi viện, bị tai nạn giao thông, trong cuộc đời cậu, dường như chưa từng nếm được mùi vị của hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, Thượng đế còn muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng sao!
Nhìn vẻ mặt suy nhược thất thần của Doãn Trừng, lòng Doãn Hạ Mạt đau như cắt, sự tiếc nuối và đau thương làm cho những gắng gượng kiềm chế của cô dần tan biến. Dù là đang gạt người gạt mình, cô cũng biết rõ sức khỏe của Tiểu Trừng ngày một nguy cấp, Tiểu Trừng ngày càng gầy đi, sắc mặt càng ngày càng xanh xao, thời gian hôn mê càng ngày càng dài, thời gian tỉnh càng ngày càng ngắn …
“Ngoài chị và anh rể ra, em không còn có người thân nào cả”. Sau khoảnh khắc nhớ lại những chuyện cũ, khóe môi xanh xao của Doãn Trừng đã tươi tắn lại, trong đôi mắt trong không còn chút ưu tư nào nữa, “em không muốn làm phiền ông ấy, cũng không muốn ông ấy làm phiền em”.
“Tiểu Trừng…”
Những suy nghĩ và tâm tư phức tạp khiến cho Hạ Mạt không thể nói tiếp được nữa, có lẽ vì Tiểu Trừng nói quá đúng, dù cho ông chủ Hạ có xuất hiện trước mặt Tiểu Trừng vào lúc này đi nữa, dù ông chủ Hạ có nhận Tiểu Trừng đi nữa, thì cũng có ý nghĩa gì không? Không thể quay lại cuộc sống của mười mấy năm trước, mẹ cũng không thể sống lại được nữa.
“Anh rể sao chưa đến?” Doãn Trừng cố ý chuyển đề tài nói, “Anh rể không phải lúc nào cũng bên cạnh chị sao? Sao hôm nay mãi vẫn chưa xuất hiện nữa? Có phải vì hằng ngày chị đều bên cạnh chăm sóc cho em nên anh rể ghen rồi”.
“Cốc, cốc”.
Dường như hưởng ứng câu nói của Doãn Trừng, tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, Âu Thần tay xách một hộp cơm lớn có bảy ngăn đi vào. Ánh mắt của Âu Thần đầu tiên dừng lại ở Doãn Hạ Mạt, thấy cô tuy tinh thần hơi có chút hoảng hốt nhưng giữa hai đuôi mày vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, sau đó Âu Thần mới đưa mắt tới Doãn Trừng.
“Hôm nay em thấy thế nào?”
Âu Thần đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, giọng trầm trầm hỏi Doãn Trừng.
“Em cảm thấy khỏe hơn hôm qua nhiều rồi, Âu Thần lúc nãy còn bàn bạc với chị sau khi ra viện sẽ làm những gì”. Doãn Trừng cười nói.
“Có kế hoạch gì rồi?”
“Chị nói muốn mở phòng triển lãm tranh cho em nhưng em muốn triển lãm chỉ có chị thôi là đủ rồi, bởi vì chưa nhất trí, nên đang đau đầu vì chuyện này đây”. Doãn Trừng đùa nói.
“Thế thì mở triển lãm tranh trong vài ngày đi, triển lãm ngày thứ nhất chỉ mở cho Hạ Mạt thôi, từ ngày thứ hai trở đi mới mở cho mọi người xem”. Âu Thần mở nắp hộp ra, hương thơm của thức ăn bay khắp phòng. “Chuyện mở triển lãm để anh lo, em và Hạ Mạt ăn đi”.
Thực đơn hàng ngày là do Doãn Hạ Mạt và bác sỹ bàn bạc, đầu bếp nhà họ Âu chấp hành nghiêm chỉnh thực đơn ấy, sau đó cho người mang đến bệnh viện. Vì sợ Tiểu Trừng ăn một mình không ngon miệng, nên làm hai phần ăn, để Hạ Mạt ăn cùng cậu.
Mỗi ngăn của hộp cơm đều có những món ăn nhạt. Doãn Hạ Mạt xếp thức ăn lên bàn, nhưng chính món trong ngăn cuối làm cô ngạc nhiên, đó là món thịt bò hầm, bên trên có một lớp ớt.
“Đây là…”
Doãn Hạ Mạt nhớ là Âu Thần biết Tiểu Trừng hiện nay không thể ăn cay được, tại sao thức ăn đưa đến lại có món này. Lẽ nào đầu bếp làm sai rồi?
“Món này là làm cho em đấy”.
Âu Thần nhìn gương mặt xanh xao biến sắc của Doãn Hạ Mạt. Hàng ngày chăm sóc Tiểu Trừng ở phòng bệnh, thức ăn cũng nấu nhạt ít muối giống Tiểu Trừng, nên khẩu phần ăn của cô ngày càng ít đi, mỗi ngày chỉ ăn một ít là bỏ bát đũa xuống không ăn nữa. Thịt bò hầm là món lúc nhỏ cô rất thích, cô còn nói bỏ ớt rất ngon, hy vọng bây giờ Hạ Mạt vẫn còn thích.
Hạ Mạt chợt thấy ấm áp trong lòng, cô không nén được quay sang nhìn Âu Thần, thấy anh cũng gầy đi rất nhiều. Từ lúc Tiểu Trừng nằm viện lần nữa, Hạ Mạt đã dành hết tâm sự cho Tiểu Trừng, cô lại chưa từng nói chuyện với Âu Thần lần nào, tờ đơn ly hôn đó đến nay vẫn còn trên đầu tủ của cô.
“A, thơm quá”, Doãn Trừng hít một hơi thật sâu rồi cười nói, “chị à, chị thật hạnh phúc đó, anh rể vừa chu đáo lại hết lòng chăm lo cho chị, ngay cả món ăn lúc trước chị thích cũng không quên, em cũng rất muốn ăn nhưng tiếc giờ không ăn được, chị nhất định phải ăn nhiều một chút, ăn giúp phần của em luôn được không?”
“Được.”
Doãn Hạ Mạt cười và trả lời, đang chuẩn bị gắp thức ăn, cô ngừng lại nhỏ nhẹ hỏi Âu Thần, “Anh chưa ăn cơm phải không?”. Hôm nay Âu Thần phải đi gặp một vị bác sỹ nổi tiếng người nước ngoài, lại còn mang cơm vào đây, thời gian gấp rút như vậy chắc chắn chưa kịp ăn uống gì rồi.
“…”
Âu Thần chưa kịp trả lời, Doãn Hạ Mạt đã lấy đũa bát đặt trước mặt anh, cô dịu dàng nói , “Ăn đi anh, nếu ăn không đúng giờ sẽ lại bị đau dạ dày đấy”.
Doãn Trừng nhìn chị và anh rể quan tâm nhau, cậu thấy lòng mình ấm lại, trong mắt thấp thoáng một giọt lệ vui sướng. Có lẽ chị Hạ Mạt lấy anh Âu Thần là Thượng đế đã ban cho cậu sự an ủi quý báu nhất. Âu Thần yêu chị như vậy, và hình như chị cũng ngày càng mở lòng đón nhận Âu Thần hơn. Như vậy sau khi cậu ra đi, chị vẫn sẽ hạnh phúc…
“Sau này hàng ngày chúng ta cùng ăn cơm đi,” đột nhiên Doãn Trừng đề nghị như vậy, “như vậy thì ở phòng bệnh cũng giống như ở nhà”.
Doãn Hạ Mạt hơi bất ngờ, cô quay sang nhìn Âu Thần, thấy Âu Thần cũng đang nhìn mình, lòng cô thoáng bồi hồi. Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Được, nếu anh rể của em có thời gian thì mình sẽ cùng ăn cơm.”
“Được”.
Âu Thần gắp thịt bò vào bát Hạ Mạt và nhìn cô ăn.
“Nhưng ba người ăn vẫn chưa vui.” Doãn Trừng cười nói, “Chị à, chị phải cố gắng, sau này lúc ăn cơm em muốn tự tay đút cho cháu em, có trẻ con nhất định sẽ vui hơn nhiều…”
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng cười ấm áp, dường như viễn cảnh tốt đẹp đang diễn ra trước mắt, dường như có thể vĩnh viễn sống một cách vui vẻ và hạnh phúc.
***
Từ lúc Doãn Trừng ngất xỉu được đưa đi bệnh viện tới nay đã mười mấy ngày rồi, trận tuyết tối hôm trước đã tan từ lâu và thay vào đó là một trận tuyết khác, mùa đông năm nay dường như tuyết rơi rất nhiều, trận này tiếp nối trận kia, như không bao giờ dứt được.
Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhìn ra cửa sổ.
Không phải tất cả đang tốt đẹp rồi sao? Không phải đã có thể sống yên bình hạnh phúc rồi sao, tại sao ngoài sân lại toàn một màu tuyết trắng xóa của ngày đông lạnh lẽo thế này.
Không khí trong phòng hội chẩn càng lạnh lẽo hơn bên ngoài nhiều.
“… Phẫu thuật cấy ghép thận tuy tạm thời kéo dài được cuộc sống cho cậu ấy, nhưng rất nhiều cơ quan trong cơ thể cậu ấy đã cùng lúc suy kiệt nghiêm trọng, trước mắt giới y học đành bất lực trước tình trạng này.”
Hạ Mạt trầm tư nhìn ra cửa và từ từ đứng lên, Âu Thần sau khi chăm chú nghe bác sỹ giải thích xong trầm giọng hỏi:
“Nếu như tiếp tục phẫu thuật thì sao?”
“Trong một thời gian ngắn, cậu ấy phải tiến hành bốn lần phẫu thuật rồi, suy cho cùng thì phẫu thuật cũng có tính phá hoại làm suy nhược cơ thể, mỗi lần phẫu thuật sẽ càng làm cậu ấy yếu thêm thôi… suy đi tính lại thì phẫu thuật cũng chưa có tác dụng trợ giúp gì rõ ràng…”
Lúc đầu Hạ Mạt còn cố gắng nghe, về sau, dần dần tai cô như bị ù đi, không còn nghe thấy được gì nữa, cô ngẩn người nhìn tuyết rơi ngoài cửa. Tiểu Trừng liệu có đỡ hơn không? Sẽ đỡ hơn, nhất định sẽ đỡ hơn, Tiểu Trừng đã vượt qua bao nhiêu lần nguy kịch mà…
Lần này…
Lần này…
Có lẽ bởi sự im lặng khác thường của cô nên phòng hội chẩn cũng dần dẫn lắng xuống, tất cả các bác sỹ đều lo lắng nhìn cô.
Mười mấy ngày nay, cô còn gầy nhanh hơn cả Doãn Trừng, thân hình mỏng manh như tờ giấy, đôi mắt đen láy vừa to vừa sâu thăm thẳm, sự buồn bã đến đáng sợ trong đôi mắt sâu hút, hiếm lắm mới bắt gặp được một tia sáng yếu ớt gượng đỡ cả thân hình và tinh thần cô.
“Hạ Mạt …”
Sự hoảng hốt của cô, toàn thân cô như bị vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng khiến Âu Thần cũng phát hoảng buộc phải kêu lên.
“Hạ Mạt! Bác sỹ!”
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở tung ra, Trân Ân chạy vào, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân đã không cầm nổi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:
“Hạ Mạt… Tiểu Trừng tỉnh rồi!”
***
Từ khi nhập viện đến giờ, đây là lần thứ ba Doãn Trừng hôn mê.
Sau khi hôn mê suốt sáu giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại. Lúc Hạ Mạt chạy vào phòng, Doãn Trừng cũng đã mở mắt ra, tuy toàn thân cậu cắm đầy các loại ống dây, mặt nạ oxy che kín hơn nửa mặt , nhưng lúc nhìn thấy chị gái, đôi mắt Doãn Trừng đen láy long lanh vui sướng như một đứa trẻ.
“Chị…”
Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Doãn Trừng yếu ớt đưa cánh tay ra và cố gắng cười với chị. Doãn Hạ Mạt không nói được câu nào, run rẩy nắm lấy tay cậu em trai, trong lòng chua xót nghẹn ngào.
“Chị, chị yên tâm… em không sao…”
Đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay cô, đôi mắt giống như có vật nặng nào đó đè lên và lại từ từ khép lại, âm thanh đứt đoạn, hôn mê lại một lần nữa cuốn Tiểu Trừng đi xa, giống như lúc nãy cậu gắng gượng lắm mới tỉnh dậy để đợi chị mình đến an ủi.
“Chị, em ngủ một lát, lát nữa… em… lại tỉnh dậy…”
Ngón tay từ từ buông xuống, Doãn Trừng lại hôn mê, sắc mặt cậu suy nhược trắng bệch thảm hại.
Doãn Hạ Mạt ngẩn người nhìn đứa em trai lại rơi vào hôn mê, sự vật trước mắt cô đột ngột quay cuồng, cô cảm giác hình như đang có người dìu mình. Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại đờ đẫn nhìn các bác sỹ đang làm xét nghiệm cho Tiểu Trừng, sau đó theo bác sỹ ra ngoài hành lang phòng bệnh.
“Có phải Doãn Trừng tỉnh dậy thì coi như qua được cơn nguy kịch?” Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn bác sỹ Trịnh.
“Chuyện này thì…” Bác sỹ Trịnh hơi khó xử.
“Thế phương pháp trị liệu tiếp theo là gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi một cách máy móc.
“Chỉ còn cách trị liệu chăm sóc như thế này.” Bác sỹ Trịnh thở dài ngập ngừng một lát rồi nói, “Cần phải cho Tiểu Trừng một thời gian để hồi phục sức khỏe, sau này nếu như cơ thể hồi phục rồi mới suy nghĩ tìm phương pháp phẫu thuật tích cực.”
“Phương pháp chăm sóc trị liệu….” Doãn Hạ Mạt lẩm bẩm, “nếu như tiếp tục trị liệu, Tiểu Trừng có thể sống thêm khoảng bao lâu?”
Bác sỹ Trịnh và các bác sỹ khác nhìn nhau do dự một lúc rồi nói với cô:
“Còn phải xem tình trạng sức khỏe của cậu ấy thế nào, nếu như tốt thì có thể là hai ba tháng, nếu tình trạng xấu đi thì có lẽ là một tháng, nhưng thể trạng mỗi người mỗi khác, nó là một cấu tạo kỳ diệu, nếu như ý chí của người bệnh mạnh mẽ cũng có thể có kỳ tích… vì vậy Hạ Mạt, cháu và Tiểu Trừng đừng bao giờ từ bỏ…”
Kỳ tích…
Một làn hơi lạnh luồn qua sống lưng Hạ Mạt, và càng ngày càng lạnh hơn, tai cô ù đi, máu trong cơ thể như sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên! “Kỳ tích”, lẽ nào sinh mạng của Tiểu Trừng chỉ còn có thể trong chờ vào hai chữ này thôi sao?
Có bệnh nhân khác kêu bác sỹ Trịnh đi. Doãn Hạ Mạt ngẩn người đứng trước ban công, đột nhiên cô cảm thấy không thể cứ đứng đó chờ đợi, cô thẫn thờ như rơi vào chốn địa ngục sâu hun hút, tối đen và bất tận. Cứ rơi xuống với cái lạnh cắt da cắt thịt…
Lạnh thấu xương.
Đột nhiên.
Có ai đó khoác chiếc áo lên người cô, nhẹ nhàng phủi đi những hạt tuyết trên tóc và mặt, những bông tuyết đó đã bắt đầu tan trượt theo bờ mi rồi chảy xuống má cô…
“Chỉ cần có niềm tin thì kỳ tích sẽ xuất hiện”.
Một âm thanh vững chãi và ấm áp đang vang lên, Doãn Hạ Mạt như vớ được cái phao cứu nạn trong cảnh tuyệt vọng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn người ấy.
Hồi lâu sương mù dày đặc trước mắt cô dần tan đi, cô phát hiện ra mình bất giác đã đi đến cuối hành lang, trước mắt cô là hoa tuyết bay lả tả và đôi mắt cảm thương sâu sắc của Âu Thần.
“Em xưa nay không phải là một người được số phận ưu đãi”.
Sự chua chát chìm ngập trong cô như hoa tuyết bay khắp trời. Hạ Mạt run người nhắm chặt mắt lại. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ tin bất cứ kỳ tích hay vận may nào cả, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào năng lực của mình. Hai chữ “kỳ tích” đối với cô mà nói hư ảo như trò chơi bong bóng mà bọn trẻ thổi ra.
“Có lẽ bởi vì như vậy mà tất cả vận may đều dành hết cho Tiểu Trừng …”
Hoa tuyết bay lả tả, Âu Thần ôm đôi vai gầy guộc của Doãn Hạ Mạt vào lòng, hết mình sưởi ấm và che chở cho cô. Nằm trong vòng tay Âu Thần, bờ mi cô rung nhẹ như được tiếp thêm chút hy vọng ít ỏi.
***
Nhưng đúng là kỳ tích đã xảy ra, sau hai giờ đồng hồ hôn mê, Doãn Trừng đã tỉnh lại như đã hứa với chị mình. Tuy sắc mặt vẫn xanh xao, sức khỏe ngày càng suy nhược, nhưng bệnh tình của cậu dường như đã đỡ nhiều, thời gian vận động dài hơn, khỏe lên, tiếng nói cười cũng lớn hơn trước.
Hoa đỗ quyên nở rộ trên bệ cửa sổ.
“Chị ơi, ngoài trời lại có tuyết rơi nữa rồi.”
Doãn Trừng ngồi trên giường, đôi mắt sáng nhìn những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả ngoài cửa.
“Phải, năm nay tuyết rất nhiều.” Doãn Hạ Mạt vừa tưới nước cho hoa đỗ quyên vừa cười nói, “Bọn trẻ chắc chắn sẽ thích lắm”.
“Em cũng thích. Chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết đi, được không? Đợi anh rể đến chúng ta sẽ cùng đi.” Doãn Trừng hào hứng nói.
Doãn Hạ Mạt ngớ người nhìn hoa đỗ quyên, hai chữ “anh rể” làm lòng cô trở nên ấm áp và cảm động.
Âu Thần gần như suốt ngày trong bệnh viện, anh giao tất cả công việc cho trợ lý, ngày nào cũng tất bật bàn bạc thương lượng với các bác sỹ về phương pháp trị liệu, liên tục mời các bác sỹ khác tham gia vào đội ngũ hội chẩn, thậm chí đích thân bay sang nước ngoài mời các chuyên gia. Trong bệnh viện, Âu Thần rất ít nói chuyện nhưng lại làm tất cả những chuyện tạp vụ để săn sóc cho Tiểu Trừng.
Nếu như không có anh ấy bên cạnh lần này, nhất định cô sẽ không chống chọi nổi…
“Bác sỹ nói em vẫn chưa thể ra ngoài hoạt động được, chờ khỏe lên chúng ta mới đi”.
Hạ Mạt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ về Âu Thần, cô quay đầu nhìn Tiểu Trừng, trong mắt cậu em trai chứa đầy khát vọng của một đứa trẻ con, lúc nhỏ Tiểu Trừng thích nhất là chơi ném tuyết và làm người tuyết, mỗi lần tuyết rơi Tiểu Trừng đều vui giống như có lễ hội vậy.
“Các bác sỹ đó đều quan trọng hóa vấn đề, thực ra mấy ngày nay sức khỏe em tốt hơn nhiều rồi.” Doãn Trừng cười ha ha nói, cậu vươn tay gồng lên, “chị xem bắp tay em rất khỏe, hình như là hơi to lên rồi đấy.”
“Ừ, chị cũng cảm thấy em đỡ nhiều rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch và cơ thể ngày càng tong teo của Tiểu Trừng, trong lòng Hạ Mạt đau nhói nhưng cô vẫn cố nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo. Doãn Hạ Mạt đi đến ngôi bên giường bệnh của Tiểu Trừng, cô bảo, “Có lẽ một thời gian nữa là em có thể xuất viện.”
“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không cần làm phẫu thuật nữa, nên có thể xuất viện sớm hơn. A… em rất muốn về nhà, con Sữa Bò ở nhà một mình chắc là cô đơn lắm”, Doãn Trừng vô tư nói cười, “sau khi xuất viện, em còn rất nhiều chuyện muốn làm….”
“Mở một phòng triển lãm tranh em thấy thế nào?” Hạ Mạt đột nhiên nói vậy.
“Triển lãm tranh ư?”
“Phải, phòng triển lãm tranh của riêng em, đem tất cả những tác phẩm xuất sắc của em ra trưng bày”, Hạ Mạt dịu dàng nói, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, “trước kia những tác phẩm của em đã từng tham gia triển lãm và được khen ngợi, bây giờ cũng đã đến lúc phải trưng bày cho mọi người ngắm rồi”.
“Chị à, chỉ có những họa sỹ nổi tiếng mới có thể mở triển lãm tranh thôi.”
“Ai nói em, ai quy định là chỉ có họ mới có thể mở triển lãm tranh, em còn vẽ đẹp hơn họ, đương nhiên là càng có tư cách mở triển lãm tranh!” Doãn Hạ Mạt ước ao nói, cứ như thể cuộc triển lãm tranh của Tiểu Trừng đang trước mặt cô vậy. “Đến lúc đó phải mời tất cả bạn học và thầy cô giáo của em, đương nhiên là phải có chị, còn có anh Âu Thần, Trân Ân…”, đang mải mê nói đột nhiên môi Doãn Hạ Mạt tái nhợt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mờ ảo của người đó trong ký ức thời thơ ấu…
“Nếu như có cơ hội mở triển lãm tranh, em cũng không hy vọng có quá nhiều người đến” , Doãn Trừng chăm chú nhìn chị, “ bởi vì những bức tranh đó đa số là vẽ cho chị, chỉ cần chị thích, chỉ cần có chị làm khách đến xem triển lãm là đủ rồi.”
“Tiểu Trừng …”
Hạ Mạt ngẩn người, những giọt lệ nóng hổi chua xót tràn mi, bóng người vừa nãy hiện lên trong đầu làm cô do dự hồi lâu. Cô không biết Tiểu Trừng có còn nhớ người đó không, người làm mẹ cô đau khổ như rơi vào địa ngục ấy, bóng người trong ký ức thời thơ ấu lại hiện về…”
“… em muốn gặp, còn ai nữa không?”
Từ lâu rồi cô đã dò hỏi, lúc đó Tiểu Trừng còn quá nhỏ có lẽ sẽ không nhớ được gì đâu.
“Dạ?”
“Ví dụ… em có còn nhớ hay không, lúc nhỏ thường có chú Hạ… chú ấy…” , nếu như có thể cô thà vĩnh viễn không nhắc đến người đó trước mặt Tiểu Trừng. Người đó suy cho cùng là… cô không muốn làm cho Tiểu Trừng có bất kỳ một sự hối tiếc nào cả, nếu như Tiểu Trừng muốn gặp ông ấy, thì bằng mọi cách cô cũng sẽ đưa người đó đến gặp Tiểu Trừng…
Cậu ngồi ngẩn người hồi lâu, đôi mắt tinh anh cũng dần dần mờ nhạt. Hai chữ “chú Hạ” vừa nói ra giống như một cơn ác mộng đã bị phủ bụi từ lâu, giờ lại bị thổi sạch làm lộ ra vết thương đầy máu.
Nhìn thấy cử chỉ của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt đã hiểu.
Dù lúc đó Tiểu Trừng còn rất nhỏ, nhưng nó chưa bao giờ quên được ký ức ấy…
…
“… Tại sao cô lại đi tìm cô ấy, rốt cuộc cô đã nói với cô ấy những gì?”
Lúc đó, Hạ Mạt còn nhỏ, cô nấp sau cánh cửa, nắm chặt cánh tay của Tiểu Trừng, nghe âm thanh tức giận từ trong phòng khách vọng ra, cô bé rất sợ hãi, cô biết trong xã hội đen, chú Hạ là một người rất có thế lực, hình như là đã từng giết người, và lúc này âm thanh đó đang quát tháo mẹ cô bé như muốn giết chết bà.
“Tôi đi nói cho cô ta biết, anh là chồng của tôi, không phải cô ta đã bỏ anh từ lâu rồi sao, cô ta cũng đã lấy chồng khác rồi, không có tư cách gì để bám theo anh nữa!” Mẹ cũng lớn tiếng trả lời lại, trong tiếng gào của mẹ có tiếng nấc nghẹn như muốn khóc.
“Bốp…”
Một cái tát trời giáng thẳng vào mặt khiến mẹ cô bé hoảng sợ, mặt tái nhợt. Hạ Mạt muốn xông vào bảo vệ mẹ nhưng Tiểu Trừng mới ba tuổi sợ run lẩy bẩy làm cho cô không thể đi được.
“Anh đánh tôi, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?!” Sau phút hoảng loạn mẹ không dám cãi lại, mà đau khổ kêu lên, “Bấy lâu nay tôi đối với anh như thế nào? Không tiếc sinh mạng bảo vệ anh, không để anh bị Cửu gia truy sát! Anh xem vết thương trước ngực tôi, xem vết dao sau lưng tôi! Còn con của anh, đứa con tôi sinh cho anh, anh cũng không thèm nhận, có phải vậy không?”
Nói rồi như cơn gió rồng cuốn, mẹ xông ra mở cửa vươn tay kéo Tiểu Trừng đến đến trước mặt người đàn ông đó.
“Nó là con của anh!”
Người đàn ông đó lạnh lùng nhìn mẹ, không thèm nhìn Tiểu Trừng lầy một cái, cười nhạt, “Nó không phải là con của tôi, tôi và cô cũng chẳng có quan hệ gì với nhau!”
Người đàn ông đó đóng cửa “rầm” một cái rồi bỏ đi không ngoái đầu lại.
Mẹ ngẩn người nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Hạ Mạt kinh hoàng nhìn mẹ, lại quay sang nhìn Tiểu Trừng, khuôn mặt nó đầy vẻ sợ hãi, cơ thể bé nhỏ của nó run lên từng cơn.
…
Sau ngày hôm đó người đàn ông kia không về nhà nữa, đêm đêm mẹ cũng không đi làm nữa, ngày ngày khóc vùi trong phòng và uống rất nhiều rượu. Buổi tối, sau khi uống sau, mẹ dắt Tiểu Trừng đi khắp nơi tìm người đàn ông kia, mặc cho cô bé ngăn cản.
Hạ Mạt không biết mẹ đã dắt Tiểu Trừng đi những đâu, cũng không biết mẹ có tìm thấy người đàn ông kia không.
Mỗi đêm khuya hoặc sáng sớm về mẹ đều say mèm, mặt mày tả tơi ướt đẫm nước mắt. Tiểu Trừng giống như một con mèo con sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn, nó cuộn mình trong vòng tay của cô mà vẫn mơ thấy ác mộng.
…
Cuối cùng, mẹ cô cũng từ bỏ ý định đó.
“Mày không có cha”.
Mẹ cô trừng trừng nhìn Tiểu Trừng, trong đôi mắt vằn lên những tia máu, trên người hơi rượu nồng nặc.
“Cha mày chết rồi, có nghe thấy không?!”
Hạ Mạt ôm chặt Tiểu Trừng trong tay, Tiểu Trừng đang run lẩy bẩy, ngơ ngác gật đầu.
…
…
Cho đến giờ Doãn Hạ Mạt vẫn cứ tưởng rằng cuộc đời này rất công bằng, cho một người bao nhiêu thì sẽ lấy đi của họ bấy nhiêu. Nhưng với Tiểu Trừng, số phận thật đen đủi, tàn nhẫn, bất công, một cậu bé chỉ mới ba tuổi đã phải chịu bao sự thật tàn khốc.
Sau đó, mẹ mất, vào cô nhi viện, bị tai nạn giao thông, trong cuộc đời cậu, dường như chưa từng nếm được mùi vị của hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, Thượng đế còn muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng sao!
Nhìn vẻ mặt suy nhược thất thần của Doãn Trừng, lòng Doãn Hạ Mạt đau như cắt, sự tiếc nuối và đau thương làm cho những gắng gượng kiềm chế của cô dần tan biến. Dù là đang gạt người gạt mình, cô cũng biết rõ sức khỏe của Tiểu Trừng ngày một nguy cấp, Tiểu Trừng ngày càng gầy đi, sắc mặt càng ngày càng xanh xao, thời gian hôn mê càng ngày càng dài, thời gian tỉnh càng ngày càng ngắn …
“Ngoài chị và anh rể ra, em không còn có người thân nào cả”. Sau khoảnh khắc nhớ lại những chuyện cũ, khóe môi xanh xao của Doãn Trừng đã tươi tắn lại, trong đôi mắt trong không còn chút ưu tư nào nữa, “em không muốn làm phiền ông ấy, cũng không muốn ông ấy làm phiền em”.
“Tiểu Trừng…”
Những suy nghĩ và tâm tư phức tạp khiến cho Hạ Mạt không thể nói tiếp được nữa, có lẽ vì Tiểu Trừng nói quá đúng, dù cho ông chủ Hạ có xuất hiện trước mặt Tiểu Trừng vào lúc này đi nữa, dù ông chủ Hạ có nhận Tiểu Trừng đi nữa, thì cũng có ý nghĩa gì không? Không thể quay lại cuộc sống của mười mấy năm trước, mẹ cũng không thể sống lại được nữa.
“Anh rể sao chưa đến?” Doãn Trừng cố ý chuyển đề tài nói, “Anh rể không phải lúc nào cũng bên cạnh chị sao? Sao hôm nay mãi vẫn chưa xuất hiện nữa? Có phải vì hằng ngày chị đều bên cạnh chăm sóc cho em nên anh rể ghen rồi”.
“Cốc, cốc”.
Dường như hưởng ứng câu nói của Doãn Trừng, tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, Âu Thần tay xách một hộp cơm lớn có bảy ngăn đi vào. Ánh mắt của Âu Thần đầu tiên dừng lại ở Doãn Hạ Mạt, thấy cô tuy tinh thần hơi có chút hoảng hốt nhưng giữa hai đuôi mày vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, sau đó Âu Thần mới đưa mắt tới Doãn Trừng.
“Hôm nay em thấy thế nào?”
Âu Thần đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, giọng trầm trầm hỏi Doãn Trừng.
“Em cảm thấy khỏe hơn hôm qua nhiều rồi, Âu Thần lúc nãy còn bàn bạc với chị sau khi ra viện sẽ làm những gì”. Doãn Trừng cười nói.
“Có kế hoạch gì rồi?”
“Chị nói muốn mở phòng triển lãm tranh cho em nhưng em muốn triển lãm chỉ có chị thôi là đủ rồi, bởi vì chưa nhất trí, nên đang đau đầu vì chuyện này đây”. Doãn Trừng đùa nói.
“Thế thì mở triển lãm tranh trong vài ngày đi, triển lãm ngày thứ nhất chỉ mở cho Hạ Mạt thôi, từ ngày thứ hai trở đi mới mở cho mọi người xem”. Âu Thần mở nắp hộp ra, hương thơm của thức ăn bay khắp phòng. “Chuyện mở triển lãm để anh lo, em và Hạ Mạt ăn đi”.
Thực đơn hàng ngày là do Doãn Hạ Mạt và bác sỹ bàn bạc, đầu bếp nhà họ Âu chấp hành nghiêm chỉnh thực đơn ấy, sau đó cho người mang đến bệnh viện. Vì sợ Tiểu Trừng ăn một mình không ngon miệng, nên làm hai phần ăn, để Hạ Mạt ăn cùng cậu.
Mỗi ngăn của hộp cơm đều có những món ăn nhạt. Doãn Hạ Mạt xếp thức ăn lên bàn, nhưng chính món trong ngăn cuối làm cô ngạc nhiên, đó là món thịt bò hầm, bên trên có một lớp ớt.
“Đây là…”
Doãn Hạ Mạt nhớ là Âu Thần biết Tiểu Trừng hiện nay không thể ăn cay được, tại sao thức ăn đưa đến lại có món này. Lẽ nào đầu bếp làm sai rồi?
“Món này là làm cho em đấy”.
Âu Thần nhìn gương mặt xanh xao biến sắc của Doãn Hạ Mạt. Hàng ngày chăm sóc Tiểu Trừng ở phòng bệnh, thức ăn cũng nấu nhạt ít muối giống Tiểu Trừng, nên khẩu phần ăn của cô ngày càng ít đi, mỗi ngày chỉ ăn một ít là bỏ bát đũa xuống không ăn nữa. Thịt bò hầm là món lúc nhỏ cô rất thích, cô còn nói bỏ ớt rất ngon, hy vọng bây giờ Hạ Mạt vẫn còn thích.
Hạ Mạt chợt thấy ấm áp trong lòng, cô không nén được quay sang nhìn Âu Thần, thấy anh cũng gầy đi rất nhiều. Từ lúc Tiểu Trừng nằm viện lần nữa, Hạ Mạt đã dành hết tâm sự cho Tiểu Trừng, cô lại chưa từng nói chuyện với Âu Thần lần nào, tờ đơn ly hôn đó đến nay vẫn còn trên đầu tủ của cô.
“A, thơm quá”, Doãn Trừng hít một hơi thật sâu rồi cười nói, “chị à, chị thật hạnh phúc đó, anh rể vừa chu đáo lại hết lòng chăm lo cho chị, ngay cả món ăn lúc trước chị thích cũng không quên, em cũng rất muốn ăn nhưng tiếc giờ không ăn được, chị nhất định phải ăn nhiều một chút, ăn giúp phần của em luôn được không?”
“Được.”
Doãn Hạ Mạt cười và trả lời, đang chuẩn bị gắp thức ăn, cô ngừng lại nhỏ nhẹ hỏi Âu Thần, “Anh chưa ăn cơm phải không?”. Hôm nay Âu Thần phải đi gặp một vị bác sỹ nổi tiếng người nước ngoài, lại còn mang cơm vào đây, thời gian gấp rút như vậy chắc chắn chưa kịp ăn uống gì rồi.
“…”
Âu Thần chưa kịp trả lời, Doãn Hạ Mạt đã lấy đũa bát đặt trước mặt anh, cô dịu dàng nói , “Ăn đi anh, nếu ăn không đúng giờ sẽ lại bị đau dạ dày đấy”.
Doãn Trừng nhìn chị và anh rể quan tâm nhau, cậu thấy lòng mình ấm lại, trong mắt thấp thoáng một giọt lệ vui sướng. Có lẽ chị Hạ Mạt lấy anh Âu Thần là Thượng đế đã ban cho cậu sự an ủi quý báu nhất. Âu Thần yêu chị như vậy, và hình như chị cũng ngày càng mở lòng đón nhận Âu Thần hơn. Như vậy sau khi cậu ra đi, chị vẫn sẽ hạnh phúc…
“Sau này hàng ngày chúng ta cùng ăn cơm đi,” đột nhiên Doãn Trừng đề nghị như vậy, “như vậy thì ở phòng bệnh cũng giống như ở nhà”.
Doãn Hạ Mạt hơi bất ngờ, cô quay sang nhìn Âu Thần, thấy Âu Thần cũng đang nhìn mình, lòng cô thoáng bồi hồi. Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Được, nếu anh rể của em có thời gian thì mình sẽ cùng ăn cơm.”
“Được”.
Âu Thần gắp thịt bò vào bát Hạ Mạt và nhìn cô ăn.
“Nhưng ba người ăn vẫn chưa vui.” Doãn Trừng cười nói, “Chị à, chị phải cố gắng, sau này lúc ăn cơm em muốn tự tay đút cho cháu em, có trẻ con nhất định sẽ vui hơn nhiều…”
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng cười ấm áp, dường như viễn cảnh tốt đẹp đang diễn ra trước mắt, dường như có thể vĩnh viễn sống một cách vui vẻ và hạnh phúc.
***
Bình luận facebook