Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
Chương 40: chương 40 : Ngoài lề
Giai Khiết thích Ngạn Lâm, thích từ năm bốn tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi.
Giai Khiết cùng với Ngạn Lâm sống trong cô nhi viện, khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi đối với tiềm thức của hai đứa trẻ căn bản không thể gọi là yêu, đối với Ngạn Lâm mà nói miễn cưỡng chỉ có thể được coi là cảm động.
Nhưng Giai Khiết thì khác.
Giai Khiết thích Ngạn Lâm, thích từ năm bốn tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi. Đoạn tình cảm đó chưa hề dừng lại.
Khi Ngạn Lâm được gia đình đưa rời khỏi cô nhi viện, muốn đưa Giai Khiết theo, Giai Khiết lúc đó lại thích Ngạn Lâm nhiều hơn một chút. Thế nhưng ba của Ngạn Lâm lại đưa Giai Khiết đến một cô nhi viện khác, chi tiền cho người ở đó nuôi Giai Khiết, còn Ngạn Lâm được đưa sang nước ngoài du học. Giai Khiết không phải con gái ông ta, ông ta đương nhiên không quan tâm Giai Khiết ở đó sống như thế nào, chỉ cần quăng tiền vào đó, dặn dò vài câu, sau đó mặc cho đám người trong đó hành sự.
Giai Khiết lại ở trong đó sáu năm, cho đến khi Ngạn Lâm trở về từ nước ngoài đến đón, giống như là cứu tinh đối với cuộc sống của Giai Khiết vậy. Giai Khiết không dám nói cho Ngạn Lâm nghe những gì mình đã trải qua, vốn dĩ chỉ cần sau này đi phẫu thuật, xóa sạch đi tất cả những ký ức dơ bẩn trong quá khứ.
Giai Khiết vốn dĩ là muốn như thế.
Thế nhưng, thù hận lại găm sâu vào xương tủy, có cố gắng cũng không thoát ra được.
Ngạn Lâm ở lại trong nước một năm, giúp Giai Khiết ổn định một phần cuộc sống, sau đó tiếp tục ra nước ngoài lập nghiệp. Giai Khiết ở lại trong nước, có một khoảng thời gian học cùng trường với Hữu Dực, thế nhưng Giai Khiết lại rất ít khi để ý.
Hữu Dực thích Giai Khiết, thích từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi tư tuổi, đoạn tình cảm đó cũng chưa hề dừng lại.
Hữu Dực thích vẻ ngoài trầm tư của Giai Khiết mỗi khi cô ấy ngồi ở một góc đọc sách trong thư viện, mỗi khi cô ấy mỉm cười hướng về nơi xa xăm nào đó, mỗi khi cô ấy quay lại phía hắn.
Đáng tiếc.
Có một loại tình cảm ăn sâu bám rễ vào tâm tư con người, cho dù không thể mọc thành cây, vẫn không nỡ nhổ nó đi. Mà Giai Khiết đối với Ngạn Lâm chính là loại tình cảm này, Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, không yêu ai khác. Kể cả quãng thời gian ở trong cô nhi viện tăm tối như địa ngục đó, Giai Khiết cũng chỉ nghĩ đến được quá khứ cùng với Ngạn Lâm tươi đẹp như ánh mặt trời, không còn nghĩ được gì khác.
Giai Khiết đố kỵ với Tử Ngọc. Đố kỵ với tuổi thơ của chị gái mình. Giai Khiết cũng thích gấu bông, cũng thích bánh sinh nhật, cũng thích ánh nến, thích cả một gia đình. Cho dù biết gia đình đó không yêu thương Tử Ngọc, thế thì sao chứ, đó vẫn là một gia đình, là thứ mà cô ta không có.
Giai Khiết đố kỵ với Tử Ngọc, lòng hận thù che mờ đi đôi mắt.
Nếu người được chọn là Giai Khiết, Giai Khiết chắc chắn sẽ không bị người khác lăng nhục, bị chà đạp, bị dẫm dưới chân.
Giai Khiết không yêu Hữu Dực, nhưng Giai Khiết cần Hữu Dực, cần người đàn ông này để kế hoạch của cô ta thêm hoàn hảo.
Cuối cùng Giai Khiết thành công hủy hoại tương lai của Tử Ngọc, thành công khiến Tử Ngọc dở sống dở chết.
Thế nhưng vẫn chưa công bằng.
Tử Ngọc bị xâm hại, Giai Khiết bị xâm hại, thế nhưng Giai Khiết muốn công bằng, vậy nên Hữu Dực chọn Giai Khiết, còn Ngạn Lâm lại chọn Tử Ngọc.
Giai Khiết không cam tâm.
Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, Ngạn Lâm yêu Giai Khiết, hay từ đầu chỉ có Giai Khiết yêu Ngạn Lâm?
Giai Khiết đối với Ngạn Lâm chỉ giống như một đứa em gái, không hơn không kém, hắn mang Giai Khiết về là vì thương hại, vốn dĩ không phải tình yêu giữa nam và nữ. Cho dù thời gian ở bên nhau có lâu hơn đi chăng nữa, Ngạn Lâm cũng không yêu Giai Khiết.
Vốn dĩ là không hợp.
Ngạn Lâm không yêu Giai Khiết, đây vốn dĩ chính là sự thật mà Giai Khiết không muốn chấp nhận.
Ngạn Lâm yêu Tử Ngọc.
Ngạn Lâm không biết tại sao mình yêu Tử Ngọc, cũng như không biết tại sao Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, đây giống như một trò đùa của tạo hóa.
Hữu Dực yêu Giai Khiết, vì Giai Khiết mà làm rất nhiều thứ, nhưng Giai Khiết không quan tâm, cũng như Ngạn Lâm không để tâm đến tình cảm của Giai Khiết.
Vì Ngạn Lâm yêu Tử Ngọc.
Tình cảm chưa thể gọi là long trời lở đất, nhưng nó lại lớn lên từng ngày, ăn sâu bám rễ vào trái tim hắn.
Ngạn Lâm thích nhìn Tử Ngọc ngơ ngác quờ quạng đi về phía hắn, thích nhìn Tử Ngọc an yên ngủ trong lòng hắn, thích mùi hương nhàn nhạt trên người Tử Ngọc, thích cả khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ của cô.
Tử Ngọc so với Giai Khiết vô cùng giống nhau, nhưng chỉ là khuôn mặt mà thôi. Ngạn Lâm đương nhiên không chỉ vì khuôn mặt mà lầm lẫn tình cảm. Thế giới này người giống nhau không ít, hắn trước đây không hề để tâm tới.
Giai Khiết dần dần nhận ra, Ngạn Lâm đầu tiên tiếp nhận Tử Ngọc chính là vì Tử Ngọc giống mẹ hắn. Nếu bây giờ Giai Khiết quay lại như trước, Ngạn Lâm có phải sẽ yêu cô ta không?
- Trao dổi không? Chúng ta về lại vị trí cũ!
Giai Khiết thích Ngạn Lâm, thích từ năm bốn tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi.
Giai Khiết cùng với Ngạn Lâm sống trong cô nhi viện, khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi đối với tiềm thức của hai đứa trẻ căn bản không thể gọi là yêu, đối với Ngạn Lâm mà nói miễn cưỡng chỉ có thể được coi là cảm động.
Nhưng Giai Khiết thì khác.
Giai Khiết thích Ngạn Lâm, thích từ năm bốn tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi. Đoạn tình cảm đó chưa hề dừng lại.
Khi Ngạn Lâm được gia đình đưa rời khỏi cô nhi viện, muốn đưa Giai Khiết theo, Giai Khiết lúc đó lại thích Ngạn Lâm nhiều hơn một chút. Thế nhưng ba của Ngạn Lâm lại đưa Giai Khiết đến một cô nhi viện khác, chi tiền cho người ở đó nuôi Giai Khiết, còn Ngạn Lâm được đưa sang nước ngoài du học. Giai Khiết không phải con gái ông ta, ông ta đương nhiên không quan tâm Giai Khiết ở đó sống như thế nào, chỉ cần quăng tiền vào đó, dặn dò vài câu, sau đó mặc cho đám người trong đó hành sự.
Giai Khiết lại ở trong đó sáu năm, cho đến khi Ngạn Lâm trở về từ nước ngoài đến đón, giống như là cứu tinh đối với cuộc sống của Giai Khiết vậy. Giai Khiết không dám nói cho Ngạn Lâm nghe những gì mình đã trải qua, vốn dĩ chỉ cần sau này đi phẫu thuật, xóa sạch đi tất cả những ký ức dơ bẩn trong quá khứ.
Giai Khiết vốn dĩ là muốn như thế.
Thế nhưng, thù hận lại găm sâu vào xương tủy, có cố gắng cũng không thoát ra được.
Ngạn Lâm ở lại trong nước một năm, giúp Giai Khiết ổn định một phần cuộc sống, sau đó tiếp tục ra nước ngoài lập nghiệp. Giai Khiết ở lại trong nước, có một khoảng thời gian học cùng trường với Hữu Dực, thế nhưng Giai Khiết lại rất ít khi để ý.
Hữu Dực thích Giai Khiết, thích từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi tư tuổi, đoạn tình cảm đó cũng chưa hề dừng lại.
Hữu Dực thích vẻ ngoài trầm tư của Giai Khiết mỗi khi cô ấy ngồi ở một góc đọc sách trong thư viện, mỗi khi cô ấy mỉm cười hướng về nơi xa xăm nào đó, mỗi khi cô ấy quay lại phía hắn.
Đáng tiếc.
Có một loại tình cảm ăn sâu bám rễ vào tâm tư con người, cho dù không thể mọc thành cây, vẫn không nỡ nhổ nó đi. Mà Giai Khiết đối với Ngạn Lâm chính là loại tình cảm này, Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, không yêu ai khác. Kể cả quãng thời gian ở trong cô nhi viện tăm tối như địa ngục đó, Giai Khiết cũng chỉ nghĩ đến được quá khứ cùng với Ngạn Lâm tươi đẹp như ánh mặt trời, không còn nghĩ được gì khác.
Giai Khiết đố kỵ với Tử Ngọc. Đố kỵ với tuổi thơ của chị gái mình. Giai Khiết cũng thích gấu bông, cũng thích bánh sinh nhật, cũng thích ánh nến, thích cả một gia đình. Cho dù biết gia đình đó không yêu thương Tử Ngọc, thế thì sao chứ, đó vẫn là một gia đình, là thứ mà cô ta không có.
Giai Khiết đố kỵ với Tử Ngọc, lòng hận thù che mờ đi đôi mắt.
Nếu người được chọn là Giai Khiết, Giai Khiết chắc chắn sẽ không bị người khác lăng nhục, bị chà đạp, bị dẫm dưới chân.
Giai Khiết không yêu Hữu Dực, nhưng Giai Khiết cần Hữu Dực, cần người đàn ông này để kế hoạch của cô ta thêm hoàn hảo.
Cuối cùng Giai Khiết thành công hủy hoại tương lai của Tử Ngọc, thành công khiến Tử Ngọc dở sống dở chết.
Thế nhưng vẫn chưa công bằng.
Tử Ngọc bị xâm hại, Giai Khiết bị xâm hại, thế nhưng Giai Khiết muốn công bằng, vậy nên Hữu Dực chọn Giai Khiết, còn Ngạn Lâm lại chọn Tử Ngọc.
Giai Khiết không cam tâm.
Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, Ngạn Lâm yêu Giai Khiết, hay từ đầu chỉ có Giai Khiết yêu Ngạn Lâm?
Giai Khiết đối với Ngạn Lâm chỉ giống như một đứa em gái, không hơn không kém, hắn mang Giai Khiết về là vì thương hại, vốn dĩ không phải tình yêu giữa nam và nữ. Cho dù thời gian ở bên nhau có lâu hơn đi chăng nữa, Ngạn Lâm cũng không yêu Giai Khiết.
Vốn dĩ là không hợp.
Ngạn Lâm không yêu Giai Khiết, đây vốn dĩ chính là sự thật mà Giai Khiết không muốn chấp nhận.
Ngạn Lâm yêu Tử Ngọc.
Ngạn Lâm không biết tại sao mình yêu Tử Ngọc, cũng như không biết tại sao Giai Khiết yêu Ngạn Lâm, đây giống như một trò đùa của tạo hóa.
Hữu Dực yêu Giai Khiết, vì Giai Khiết mà làm rất nhiều thứ, nhưng Giai Khiết không quan tâm, cũng như Ngạn Lâm không để tâm đến tình cảm của Giai Khiết.
Vì Ngạn Lâm yêu Tử Ngọc.
Tình cảm chưa thể gọi là long trời lở đất, nhưng nó lại lớn lên từng ngày, ăn sâu bám rễ vào trái tim hắn.
Ngạn Lâm thích nhìn Tử Ngọc ngơ ngác quờ quạng đi về phía hắn, thích nhìn Tử Ngọc an yên ngủ trong lòng hắn, thích mùi hương nhàn nhạt trên người Tử Ngọc, thích cả khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ của cô.
Tử Ngọc so với Giai Khiết vô cùng giống nhau, nhưng chỉ là khuôn mặt mà thôi. Ngạn Lâm đương nhiên không chỉ vì khuôn mặt mà lầm lẫn tình cảm. Thế giới này người giống nhau không ít, hắn trước đây không hề để tâm tới.
Giai Khiết dần dần nhận ra, Ngạn Lâm đầu tiên tiếp nhận Tử Ngọc chính là vì Tử Ngọc giống mẹ hắn. Nếu bây giờ Giai Khiết quay lại như trước, Ngạn Lâm có phải sẽ yêu cô ta không?
- Trao dổi không? Chúng ta về lại vị trí cũ!