Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-25
Chương 25: Món quà cuối cùng tôi dành cho anh
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Diệp Tử Ái cùng với Nhã Tịnh đi dạo phố một chút, lượn một vòng xung quanh các dãy nhà cao tầng rồi đến khu thương mại náo nhiệt. Trước mắt cô có rất nhiều người đông đúc mua sắm ở đây, những cửa hàng lớn nhỏ bên trong được trang trí rất bắt mắt, chỉ nhìn thôi cũng bị chúng thu hút rồi! Đi qua khu bán quần áo, Nhã Tịnh nằng nặc đòi cô mua một chiếc áo đôi còn nói gì mà bạn thân phải mặc! Cô nghe xong cũng hết cả đầu đành chiều theo ý Nhã Tinh.
Sau ngày hôm đó lúc cô tỉnh dậy đã không thấy Bạch Tử Ngôn đâu, ánh mắt vô tình lướt qua trên mặt bàn thì thấy một tấm thẻ đen với một tờ giấy ghi chú nhỏ trên đó nói
"Đây là thẻ ngân hàng không giới hạn tiền em cứ cầm lấy mà ra ngoài vui vẻ một chút xem như đổi lấy sự ngọt ngào khi nãy!"
Đọc xong dù rất ấm ức nhưng cô cũng không vì thế mà từ chối anh. Chẳng phải anh cho cô sao? Thế thì cô phải dùng cho thật tốt để không uổng phí công sức của anh!
Vung tấm thẻ đen quyền lực ra toan tính thanh toán nhưng ngay lúc đó đôi mắt Nhã Tịnh sáng rực lên vội cầm lấy tấm thẻ sửng sốt nói
"Tử Ái...cậu sao lại có tấm thẻ đen này?"
Hả?
Vẻ mặt ngạc nhiên không biết phải trả lời sao chỉ tìm một lí do để đáp lại
"Cái này á...Tớ được một người cho mượn "
Mượn? Gương mặt Nhã Tịnh ngập tràn sự khó hiểu! Ai lại đi cho mượn tấm thẻ phiên bản không giới hạn này, mà nếu có mượn thật đi thì người giữ thẻ chắc chắn không tầm thường. Ánh mắt sắc bén lướt qua người Diệp Tử Ái làm cô có chút chột dạ, hàng mi chớp chớp liên tục
"Cậu tưởng tấm thẻ này nói mượn là mượn được à? Cậu có biết người có được tấm thẻ này phải nhiều tiền đến mức nào không? Mà tại sao người ta lại cho cậu mượn? Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?"
Bị hỏi dồn dập, đầu Diệp Tử Ái cứ như bị căng cứng ra, cổ họng cũng nghẹn lại không thể phản bác. Lúc này cô nghĩ mình cũng không giấu được chuyện này nên cúi gương mặt nhợt nhạt nhỏ giọng trả lời
"Thật ra...Tấm thẻ này là của Bạch Tử Ngôn. Anh ta...anh ta đưa nó cho tớ"
Sao?
Hai mắt Nhã Tịnh tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn Diệp Tử Ái, miệng cũng bất giác đông cứng lại, không hiểu chuyện gì xảy ra?
"Không phải là...là Bạch Tổng của Ngôn Thị chứ?"
"Ừm"
Một câu trả lời của cô như sét đánh ngang tai, Nhã Tịnh lúc này không còn giữ được bình tĩnh nữa liền hét lên một tiếng
"Cậu thật sự có quen biết với Bạch Tử Ngôn?"
Bị giọng nói của cô làm cho giật bắn mình liền lấy tay bịt miệng cô lại ra hiệu nhỏ tiếng sau đó mới lúng túng trấn an
"Cậu nói nhỏ thôi! Ừ thì cũng là quen biết nhưng mà không có vụng trộm yêu đương gì đâu...Tớ chỉ không may bị vướng vào anh ta mà thôi"
Tâm tình Nhã Tịnh lúc này như ngồi trên đống lửa, từ sau hôm ở trường gặp Bạch Tử Ngôn lần đầu đã thấy được khí chất cao ngạo, lạnh lùng của anh còn nhiệt tình bế Diệp Tử Ái trước mặt bao nhiêu người đã vậy hôm buổi lễ ra mắt nhà đầu tư ở trường cũng là do anh ta đằng sau tiếp ứng bí mật. Giờ đây khi nghe đến chuyện Tử Ái lại quen biết với Bạch Tử Ngôn còn được anh cho hẳn một tấm thẻ đen vô giá thì nó thật sự nằm ngoài sức tưởng tưởng của cô rồi!
"Nhưng mà cậu sao lại bị vướng vào anh ta? Cậu có biết anh ta là ai không? Là tổng giám đốc của Ngôn Thị đó! Chưa bao giờ có tin đồn với phụ nữ càng không để bất kì người con gái nào đến gần mình...vậy mà cậu với anh ta là như thế nào mà có thể quen biết được với Bạch Tử Ngôn. Thật khâm phục,..khâm phục" Nhã Tịnh chắp hai tay lại làm điệu bộ kính nể
Diệp Tử Ái thấy thái độ của cô như vậy càng cảm thấy bức rức. Không phải cũng chỉ một tên sắc lang không biết tốt xấu hay sao? Cô lại chẳng hề biết anh trong mắt mọi người lại cao cao tại thượng như vậy so với người cô biết thì khác nhau một trời một vực. Là một tên đại ác ma chuyên bắt nạt cô!
"Thôi được rồi...đừng nhắc đến anh ta nữa chỉ nghĩ đến thôi là tớ thấy ớn lạnh rồi"
Nhã Tịnh thích thú nhìn chằm chằm Diệp Tử Ái sau đó phì cười bộ dạng rất muốn trêu cô liền huých tay vào người cô nham hiểm nói
"Không phải là hai người xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Vừa nghe xong, tim Diệp Tử Ái liền đập mạnh liên hồi nhớ lại những cảnh thân mật với anh ta bất giác gương mặt như quả cà chua chín, trừng mắt sang nhìn Nhã Tịnh vội vàng nói
"Làm gì có chuyện xảy ra giữa tớ và anh ta chứ? Cậu đừng suy nghĩ lung tung"
"Thật không? Sao tớ thấy mặt cậu đỏ hết rồi kìa" Nhã Tịnh đẩy đẩy người cô phấn khích nói
Không muốn tiếp tục câu chuyện này thêm nữa Diệp Tử Ái liền nhanh chóng thanh toán rồi kéo Nhã Tịnh đi ra chỗ khác gây sự chú ý với cô bằng gian hàng mỹ phẩm. Ngay khi vừa đến được chỗ bán thì động tác lôi kéo của cô chợt dừng lại sau đó là vẻ mặt thất thần không chút huyết sắc, Nhã Tịnh nhìn theo hướng của cô thì đập ngay vào mắt cô là Vu Dịch anh ta đang đi cùng với Khiết Tầm Lam dáng vẻ vô cùng thân mật còn tình tứ nắm tay nhau không rời!.
Đáy mắt Diệp Tử Ái dâng lên một tia kinh ngạc sau đó là chút buồn bã, cô quay đầu lại để mắt không thể nhìn thấy cảnh tượng khó coi kia.
Vu Dịch hôm nay cùng Khiết Tần Lam đi mua nhẫn cưới để chuẩn bị cho lễ kết hôn tuần sau, anh không biết rằng từ xa có bóng dáng của Diệp Tử Ái, gương mặt vốn không quan tâm lắm đến mấy mẫu nhẫn cưới trên bàn thủy tinh chỉ lơ đãng nhìn xung quanh không chút tập trung, trong đầu anh lúc này chỉ hiện lên gương mặt Diệp Tử Ái khoảnh khắc cô nức nở khóc trong lòng anh như một đứa con nít bất giác tim co lên một hồi chua xót. Ai ngờ đâu anh lại vô tình thấy bóng dáng lấp ló của cô ở phía đối diện liền ngạc nhiên đến không thể ngừng dòm ngó.
Nhã Tịnh biết rằng Diệp Tử Ái là đang tránh mặt anh ta nên cũng không hối hả gì mua đồ. Cẩn thận quan sát mọi chuyện.
Khiết Tần Lam vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc nắm chặt lấy tay anh tỉ mỉ xem những viên kim cương sáng lấp lánh phản chiếu trong tủ kính. Đôi mắt dừng lại một cặp nhẫn tinh xảo với thiết kế vô cùng thu hút liền từ tốn nói
"Làm ơn cho tôi xem mẫu này..."
Nhân viên bán hàng vốn gương mặt niềm nở vui vẻ lấy nhẫn ra cho cô, ngay khi vừa nhìn thấy nó Khiết Tần Lam đã hào hứng đưa mắt sang Vu Dịch bên cạnh.
"Dịch, anh xem nó có đẹp không?"
Nhưng đổi lại là một sự chú ý khác từ anh không chút để ý đến cô, bất giác theo bản năng nhìn theo tầm mắt anh lại nhận ra khuôn mặt có chút quen thuộc, hình như là Tử Ái. Vừa nhận ra cô, Khiết Tần Lam liền chủ động kêu gọi phía bên kia
"Tử Ái?"
Diệp Tử Ái bất ngờ quay người lại nhìn vào cặp trai gái đối diện, sắc mặt vốn không vui nhưng lại gượng gạo nở nụ cười thân thiện tiến đến chào hỏi, dù sao cũng bị phát hiện rồi nếu cố tình tránh mặt thì đúng là không phải phép nên tốt nhất là cố gắng nói mấy câu rồi đi nhanh thì tốt hơn
"Tần Lam...thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây"
"Phải đó...cô cũng đi mua đồ ở đây sao?" Khiết Tần Lam mỉm cười như hoa dịu dàng nhìn cô
Vu Dịch giờ đây như tượng sáp anh không biết phải phản ứng như thế nào chỉ nhìn cô thâm thúy đầy tình cảm mà không bị ai nhận ra
Diệp Tử Ái ngoài mặt thì đang vui vẻ nói chuyện nhưng thật ra cô biết rõ là anh đang nhìn cô! Nén lại ý nghĩ bỏ chạy cô điều chỉnh lại sắc mặt của mình nhỏ giọng từ tốn
"Tôi đi cùng bạn mua chút đồ lặt vặt thôi...mà hai người?"
Khiết Tần Lam nhanh chóng hiểu ý cô liền nũng nịu uyển chuyển dựa người vào cánh tay Vu Dịch hào hứng nói
"Chúng tôi đi mua nhẫn cưới chuẩn bị cho hôn lễ tuần sau...phải rồi nếu gặp cô ở đây thì cô cũng giúp tôi chọn thử một mẫu xem"
Ách...
Lại còn bắt cô chọn hộ nhẫn? Tình huống gì đây? Diệp Tử Ái há hốc miệng ngạc nhiên, liếc mắt sang Vu Dịch. Thôi xong lần này số phận đưa đẩy để cô một lần nữa vào chuyện khó xử này.
Trong lòng Vu Dịch liền cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ lạnh nhạt nói
"Nếu cô không đồng ý cũng không sao...chúng tôi không ép"
Diệp Tử Ái tâm tình phức tạp nhìn anh, tại sao anh chuẩn bị kết hôn mà cô lại không hề biết gì? Còn phải thông qua Bạch Tử Ngôn...Nếu như hôm đó anh ta không nói cho cô thì có lẽ bây giờ cô vẫn chưa tin vào mắt mình, mê muội day dứt lời nói của anh.
"Không sao! Tôi sẽ thử"
Một câu nói khiến cả Nhã Tịnh cùng Vu Dịch đều ngạc nhiên không kém, cả hai bất giác đưa mắt nhìn cô
"Vậy tốt quá...nhờ cô hết đấy" Khiết Tần Lam niềm nở kéo tay Diệp Tử Ái lại không chút chần chừ
Đứng trước một dãy các mặc hàng trang sức khác nhau lấp lánh thi nhau tỏa sáng. Đôi mắt đảo quanh một vòng dùng tận đáy lòng để mà chọn vì đây có lẽ sẽ là món quà cuối cùng mà cô dành cho anh trước khi anh chính thức rời xa cô.
Hàng mi uyển chuyển khẽ dao động sau đó dừng lại nơi một cặp nhẫn, vừa nhìn thấy nó là cô liền ưng ngay, chỉ tay vào trong tủ kính chậm rãi nói
"Lấy giùm tôi mẫu này được không?"
"Tiểu thư thật biết cách chọn nha...đây là cặp nhẫn uyên ương mới ra của cửa hàng chúng tôi"
Khiết Tần Lam liền nhanh chóng cầm lên xem cẩn thận, đôi mắt sắc xảo hiện lên ý cười đầy mãn nguyện
"Tử Ái...cô thật sự làm tôi không hề thất vọng nha! Nó rất đẹp đúng không Dịch"
Vu Dịch vốn chẳng quan tâm đến điều gì chỉ đinh ninh dành trọn trái tim chú ý đến dáng người nhỏ nhắn kia, gương mặt như bị tráng xi măng vội lướt qua cặp nhẫn trên tay cô nhàn nhã nói
"Rất đẹp"
Tuy nhanh chóng thay đổi vẻ mặt nhưng Khiết Tần Lam không khó nhận ra sự hời hợt của anh, chỉ cố gắng mỉm cười vui vẻ vì cô biết rằng anh không thật sự để tâm đến lễ kết hôn này! Nén lại cảm giác sắp khóc cô nói
"Tử Ái, cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ lấy nó"
"Khoan đã...Đây xem như là tôi tặng hai người làm quà cưới đi! "
Hả?
Khiết Tần Lam kinh ngạc không biết phản ứng thế nào, cả Vu Dịch cùng Nhã Tịnh cũng làm cho kinh động. Thấy mọi thứ có vẻ không ổn lắm, Nhã Tịnh liền ghé sát vào lỗ tai cô nhỏ giọng
"Cậu điên rồi sao? Tiền đâu để cậu mua cặp nhẫn này, có biết nó đắt đỏ như thế nào không?"
Diệp Tử Ái không vội nói chỉ cố gắng trấn an mọi người
"Đừng bất ngờ như vậy, đây cũng xem như tôi thay mặt Tử Ngôn tặng quà cưới cho cô được không? Dù sao hai người cũng là anh em thân thiết"
Nhắc đến Bạch Tử Ngôn con ngươi Vu Dịch liền co giật, khó chịu nhìn cô
"Không cần đâu" Anh không thể để bản thân mình nhận bất cứ thứ gì từ anh ta
Lòng tự trọng đột nhiên dâng lên không để cô có cơ hội phản bác liền trực tiếp đi thanh toán, sau đó trầm giọng
"Dù sao cũng cảm ơn cô đã giúp chúng tôi chọn nhẫn cưới, để hôm khác sẽ mời cô đi ăn cơm được không?"
"Phải đó...nhớ dẫn anh Tử Ngôn theo nữa, tôi thật sự rất mong chờ hai người đó nha" Khiết Tần Lam nhanh chóng tiếp lời sau
Một hồi nói chuyện qua lại cuối cùng Diệp Tử Ái cũng nhẹ lòng chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng kéo Nhã Tịnh đi về. Cô thật sự sắp bị ngộp chết rồi!
***
Trở về căn biệt thự trên núi, Diệp Tử Ái mệt mỏi bước vào nhà còn tay xách theo một cái túi lớn là đồ Nhã Tịnh ép cô mua chung, trên ghế sofa một dáng người chậm rãi từ tốn nhâm nhi ly cà phê đen đắng ngắt, ánh mắt khẽ dao động nhìn cô từ bên ngoài, Diệp Tử Ái vốn cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh nhưng lại vờ như không toan đi lướt qua người anh lên phòng, còn chưa đi được mấy bước đã bị anh gọi giật ngược lại
"Hôm nay em đi đâu?"
Diệp Tử Ái hậm hực nhìn anh sau đó nhún vai đưa túi đồ trên tay cho anh xem rồi không mấy vui vẻ nói
"Đi dạo phố với Nhã Tịnh được chưa?"
Nhìn lướt qua trên tay cô sau đó miệng nhếch lên cười rồi chủ động nói
"Qua đây!"
Cái gì?
Diệp Tử Ái bất mãn nhìn anh không muốn nhấc chân lên, cái tên này lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ cứ gọi cô là cô sẽ như một chú chó con ngoan ngoãn đến bên cạnh anh sao? Đừng có mà mơ.
Thấy cô vẫn không có ý định nhấc người, anh liền không nhanh không chậm dựa lừng ra đắng sau, ưu nhã khoanh tay trước ngực nhìn cô tự mãn nói
"Tôi nói em qua đây! Nếu em không thể tự mình bước qua hay để tôi bế em đi"
Hít một hơi thật sâu để không phải phát tiết vào anh, ngăn không để cái miệng này thốt ra những câu từ khó nghe liền không chút bằng lòng tiến đến bên cạnh anh
Bạch Tử Ngôn xấu xa cười đầy ẩn ý nhìn bộ dạng của cô ngay khi cô đến gần anh đã nhanh tay kéo cô lại vào trong người mình để toàn bộ thân hình nhỏ bé của cô ngồi lên đùi anh. Quấn lấy mùi hương dịu nhẹ thanh thuần của cô rồi tà mị thì thầm
"Được ra ngoài có phải rất vui không?"
Cơ thể cử động né tránh môi anh theo bản năng, trừng mắt sang nhìn anh đầy châm chọc
"Đương nhiên rồi...chỉ cần không thấy anh thì tôi liền cảm thấy rất vui"
HaHa
Bật ra tiếng cười trầm thấp quyến rũ, Bạch Tử Ngôn khẽ lướt ngon tay lên cánh môi mềm mỏng của cô bá đạo nói
"Thế thì tôi đành phải khiến em thay đổi suy nghĩ này rồi...Sau này mỗi khi em thấy tôi đều cảm thấy vui vẻ"
Cô khinh! Diệp Tử Ái bất mãn, để xem anh có thể làm gì! Cô thật sự chỉ muốn khâu cái miệng vô sỉ này của anh lại để anh không thốt ra mấy loại câu từ đáng ghét này
"Tôi không cần...bỏ tôi ra để tôi còn nghỉ ngơi nữa" Giãy giụa thân thể yếu ớt cô khóc chịu nâng giọng
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Diệp Tử Ái cùng với Nhã Tịnh đi dạo phố một chút, lượn một vòng xung quanh các dãy nhà cao tầng rồi đến khu thương mại náo nhiệt. Trước mắt cô có rất nhiều người đông đúc mua sắm ở đây, những cửa hàng lớn nhỏ bên trong được trang trí rất bắt mắt, chỉ nhìn thôi cũng bị chúng thu hút rồi! Đi qua khu bán quần áo, Nhã Tịnh nằng nặc đòi cô mua một chiếc áo đôi còn nói gì mà bạn thân phải mặc! Cô nghe xong cũng hết cả đầu đành chiều theo ý Nhã Tinh.
Sau ngày hôm đó lúc cô tỉnh dậy đã không thấy Bạch Tử Ngôn đâu, ánh mắt vô tình lướt qua trên mặt bàn thì thấy một tấm thẻ đen với một tờ giấy ghi chú nhỏ trên đó nói
"Đây là thẻ ngân hàng không giới hạn tiền em cứ cầm lấy mà ra ngoài vui vẻ một chút xem như đổi lấy sự ngọt ngào khi nãy!"
Đọc xong dù rất ấm ức nhưng cô cũng không vì thế mà từ chối anh. Chẳng phải anh cho cô sao? Thế thì cô phải dùng cho thật tốt để không uổng phí công sức của anh!
Vung tấm thẻ đen quyền lực ra toan tính thanh toán nhưng ngay lúc đó đôi mắt Nhã Tịnh sáng rực lên vội cầm lấy tấm thẻ sửng sốt nói
"Tử Ái...cậu sao lại có tấm thẻ đen này?"
Hả?
Vẻ mặt ngạc nhiên không biết phải trả lời sao chỉ tìm một lí do để đáp lại
"Cái này á...Tớ được một người cho mượn "
Mượn? Gương mặt Nhã Tịnh ngập tràn sự khó hiểu! Ai lại đi cho mượn tấm thẻ phiên bản không giới hạn này, mà nếu có mượn thật đi thì người giữ thẻ chắc chắn không tầm thường. Ánh mắt sắc bén lướt qua người Diệp Tử Ái làm cô có chút chột dạ, hàng mi chớp chớp liên tục
"Cậu tưởng tấm thẻ này nói mượn là mượn được à? Cậu có biết người có được tấm thẻ này phải nhiều tiền đến mức nào không? Mà tại sao người ta lại cho cậu mượn? Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?"
Bị hỏi dồn dập, đầu Diệp Tử Ái cứ như bị căng cứng ra, cổ họng cũng nghẹn lại không thể phản bác. Lúc này cô nghĩ mình cũng không giấu được chuyện này nên cúi gương mặt nhợt nhạt nhỏ giọng trả lời
"Thật ra...Tấm thẻ này là của Bạch Tử Ngôn. Anh ta...anh ta đưa nó cho tớ"
Sao?
Hai mắt Nhã Tịnh tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn Diệp Tử Ái, miệng cũng bất giác đông cứng lại, không hiểu chuyện gì xảy ra?
"Không phải là...là Bạch Tổng của Ngôn Thị chứ?"
"Ừm"
Một câu trả lời của cô như sét đánh ngang tai, Nhã Tịnh lúc này không còn giữ được bình tĩnh nữa liền hét lên một tiếng
"Cậu thật sự có quen biết với Bạch Tử Ngôn?"
Bị giọng nói của cô làm cho giật bắn mình liền lấy tay bịt miệng cô lại ra hiệu nhỏ tiếng sau đó mới lúng túng trấn an
"Cậu nói nhỏ thôi! Ừ thì cũng là quen biết nhưng mà không có vụng trộm yêu đương gì đâu...Tớ chỉ không may bị vướng vào anh ta mà thôi"
Tâm tình Nhã Tịnh lúc này như ngồi trên đống lửa, từ sau hôm ở trường gặp Bạch Tử Ngôn lần đầu đã thấy được khí chất cao ngạo, lạnh lùng của anh còn nhiệt tình bế Diệp Tử Ái trước mặt bao nhiêu người đã vậy hôm buổi lễ ra mắt nhà đầu tư ở trường cũng là do anh ta đằng sau tiếp ứng bí mật. Giờ đây khi nghe đến chuyện Tử Ái lại quen biết với Bạch Tử Ngôn còn được anh cho hẳn một tấm thẻ đen vô giá thì nó thật sự nằm ngoài sức tưởng tưởng của cô rồi!
"Nhưng mà cậu sao lại bị vướng vào anh ta? Cậu có biết anh ta là ai không? Là tổng giám đốc của Ngôn Thị đó! Chưa bao giờ có tin đồn với phụ nữ càng không để bất kì người con gái nào đến gần mình...vậy mà cậu với anh ta là như thế nào mà có thể quen biết được với Bạch Tử Ngôn. Thật khâm phục,..khâm phục" Nhã Tịnh chắp hai tay lại làm điệu bộ kính nể
Diệp Tử Ái thấy thái độ của cô như vậy càng cảm thấy bức rức. Không phải cũng chỉ một tên sắc lang không biết tốt xấu hay sao? Cô lại chẳng hề biết anh trong mắt mọi người lại cao cao tại thượng như vậy so với người cô biết thì khác nhau một trời một vực. Là một tên đại ác ma chuyên bắt nạt cô!
"Thôi được rồi...đừng nhắc đến anh ta nữa chỉ nghĩ đến thôi là tớ thấy ớn lạnh rồi"
Nhã Tịnh thích thú nhìn chằm chằm Diệp Tử Ái sau đó phì cười bộ dạng rất muốn trêu cô liền huých tay vào người cô nham hiểm nói
"Không phải là hai người xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Vừa nghe xong, tim Diệp Tử Ái liền đập mạnh liên hồi nhớ lại những cảnh thân mật với anh ta bất giác gương mặt như quả cà chua chín, trừng mắt sang nhìn Nhã Tịnh vội vàng nói
"Làm gì có chuyện xảy ra giữa tớ và anh ta chứ? Cậu đừng suy nghĩ lung tung"
"Thật không? Sao tớ thấy mặt cậu đỏ hết rồi kìa" Nhã Tịnh đẩy đẩy người cô phấn khích nói
Không muốn tiếp tục câu chuyện này thêm nữa Diệp Tử Ái liền nhanh chóng thanh toán rồi kéo Nhã Tịnh đi ra chỗ khác gây sự chú ý với cô bằng gian hàng mỹ phẩm. Ngay khi vừa đến được chỗ bán thì động tác lôi kéo của cô chợt dừng lại sau đó là vẻ mặt thất thần không chút huyết sắc, Nhã Tịnh nhìn theo hướng của cô thì đập ngay vào mắt cô là Vu Dịch anh ta đang đi cùng với Khiết Tầm Lam dáng vẻ vô cùng thân mật còn tình tứ nắm tay nhau không rời!.
Đáy mắt Diệp Tử Ái dâng lên một tia kinh ngạc sau đó là chút buồn bã, cô quay đầu lại để mắt không thể nhìn thấy cảnh tượng khó coi kia.
Vu Dịch hôm nay cùng Khiết Tần Lam đi mua nhẫn cưới để chuẩn bị cho lễ kết hôn tuần sau, anh không biết rằng từ xa có bóng dáng của Diệp Tử Ái, gương mặt vốn không quan tâm lắm đến mấy mẫu nhẫn cưới trên bàn thủy tinh chỉ lơ đãng nhìn xung quanh không chút tập trung, trong đầu anh lúc này chỉ hiện lên gương mặt Diệp Tử Ái khoảnh khắc cô nức nở khóc trong lòng anh như một đứa con nít bất giác tim co lên một hồi chua xót. Ai ngờ đâu anh lại vô tình thấy bóng dáng lấp ló của cô ở phía đối diện liền ngạc nhiên đến không thể ngừng dòm ngó.
Nhã Tịnh biết rằng Diệp Tử Ái là đang tránh mặt anh ta nên cũng không hối hả gì mua đồ. Cẩn thận quan sát mọi chuyện.
Khiết Tần Lam vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc nắm chặt lấy tay anh tỉ mỉ xem những viên kim cương sáng lấp lánh phản chiếu trong tủ kính. Đôi mắt dừng lại một cặp nhẫn tinh xảo với thiết kế vô cùng thu hút liền từ tốn nói
"Làm ơn cho tôi xem mẫu này..."
Nhân viên bán hàng vốn gương mặt niềm nở vui vẻ lấy nhẫn ra cho cô, ngay khi vừa nhìn thấy nó Khiết Tần Lam đã hào hứng đưa mắt sang Vu Dịch bên cạnh.
"Dịch, anh xem nó có đẹp không?"
Nhưng đổi lại là một sự chú ý khác từ anh không chút để ý đến cô, bất giác theo bản năng nhìn theo tầm mắt anh lại nhận ra khuôn mặt có chút quen thuộc, hình như là Tử Ái. Vừa nhận ra cô, Khiết Tần Lam liền chủ động kêu gọi phía bên kia
"Tử Ái?"
Diệp Tử Ái bất ngờ quay người lại nhìn vào cặp trai gái đối diện, sắc mặt vốn không vui nhưng lại gượng gạo nở nụ cười thân thiện tiến đến chào hỏi, dù sao cũng bị phát hiện rồi nếu cố tình tránh mặt thì đúng là không phải phép nên tốt nhất là cố gắng nói mấy câu rồi đi nhanh thì tốt hơn
"Tần Lam...thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây"
"Phải đó...cô cũng đi mua đồ ở đây sao?" Khiết Tần Lam mỉm cười như hoa dịu dàng nhìn cô
Vu Dịch giờ đây như tượng sáp anh không biết phải phản ứng như thế nào chỉ nhìn cô thâm thúy đầy tình cảm mà không bị ai nhận ra
Diệp Tử Ái ngoài mặt thì đang vui vẻ nói chuyện nhưng thật ra cô biết rõ là anh đang nhìn cô! Nén lại ý nghĩ bỏ chạy cô điều chỉnh lại sắc mặt của mình nhỏ giọng từ tốn
"Tôi đi cùng bạn mua chút đồ lặt vặt thôi...mà hai người?"
Khiết Tần Lam nhanh chóng hiểu ý cô liền nũng nịu uyển chuyển dựa người vào cánh tay Vu Dịch hào hứng nói
"Chúng tôi đi mua nhẫn cưới chuẩn bị cho hôn lễ tuần sau...phải rồi nếu gặp cô ở đây thì cô cũng giúp tôi chọn thử một mẫu xem"
Ách...
Lại còn bắt cô chọn hộ nhẫn? Tình huống gì đây? Diệp Tử Ái há hốc miệng ngạc nhiên, liếc mắt sang Vu Dịch. Thôi xong lần này số phận đưa đẩy để cô một lần nữa vào chuyện khó xử này.
Trong lòng Vu Dịch liền cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ lạnh nhạt nói
"Nếu cô không đồng ý cũng không sao...chúng tôi không ép"
Diệp Tử Ái tâm tình phức tạp nhìn anh, tại sao anh chuẩn bị kết hôn mà cô lại không hề biết gì? Còn phải thông qua Bạch Tử Ngôn...Nếu như hôm đó anh ta không nói cho cô thì có lẽ bây giờ cô vẫn chưa tin vào mắt mình, mê muội day dứt lời nói của anh.
"Không sao! Tôi sẽ thử"
Một câu nói khiến cả Nhã Tịnh cùng Vu Dịch đều ngạc nhiên không kém, cả hai bất giác đưa mắt nhìn cô
"Vậy tốt quá...nhờ cô hết đấy" Khiết Tần Lam niềm nở kéo tay Diệp Tử Ái lại không chút chần chừ
Đứng trước một dãy các mặc hàng trang sức khác nhau lấp lánh thi nhau tỏa sáng. Đôi mắt đảo quanh một vòng dùng tận đáy lòng để mà chọn vì đây có lẽ sẽ là món quà cuối cùng mà cô dành cho anh trước khi anh chính thức rời xa cô.
Hàng mi uyển chuyển khẽ dao động sau đó dừng lại nơi một cặp nhẫn, vừa nhìn thấy nó là cô liền ưng ngay, chỉ tay vào trong tủ kính chậm rãi nói
"Lấy giùm tôi mẫu này được không?"
"Tiểu thư thật biết cách chọn nha...đây là cặp nhẫn uyên ương mới ra của cửa hàng chúng tôi"
Khiết Tần Lam liền nhanh chóng cầm lên xem cẩn thận, đôi mắt sắc xảo hiện lên ý cười đầy mãn nguyện
"Tử Ái...cô thật sự làm tôi không hề thất vọng nha! Nó rất đẹp đúng không Dịch"
Vu Dịch vốn chẳng quan tâm đến điều gì chỉ đinh ninh dành trọn trái tim chú ý đến dáng người nhỏ nhắn kia, gương mặt như bị tráng xi măng vội lướt qua cặp nhẫn trên tay cô nhàn nhã nói
"Rất đẹp"
Tuy nhanh chóng thay đổi vẻ mặt nhưng Khiết Tần Lam không khó nhận ra sự hời hợt của anh, chỉ cố gắng mỉm cười vui vẻ vì cô biết rằng anh không thật sự để tâm đến lễ kết hôn này! Nén lại cảm giác sắp khóc cô nói
"Tử Ái, cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ lấy nó"
"Khoan đã...Đây xem như là tôi tặng hai người làm quà cưới đi! "
Hả?
Khiết Tần Lam kinh ngạc không biết phản ứng thế nào, cả Vu Dịch cùng Nhã Tịnh cũng làm cho kinh động. Thấy mọi thứ có vẻ không ổn lắm, Nhã Tịnh liền ghé sát vào lỗ tai cô nhỏ giọng
"Cậu điên rồi sao? Tiền đâu để cậu mua cặp nhẫn này, có biết nó đắt đỏ như thế nào không?"
Diệp Tử Ái không vội nói chỉ cố gắng trấn an mọi người
"Đừng bất ngờ như vậy, đây cũng xem như tôi thay mặt Tử Ngôn tặng quà cưới cho cô được không? Dù sao hai người cũng là anh em thân thiết"
Nhắc đến Bạch Tử Ngôn con ngươi Vu Dịch liền co giật, khó chịu nhìn cô
"Không cần đâu" Anh không thể để bản thân mình nhận bất cứ thứ gì từ anh ta
Lòng tự trọng đột nhiên dâng lên không để cô có cơ hội phản bác liền trực tiếp đi thanh toán, sau đó trầm giọng
"Dù sao cũng cảm ơn cô đã giúp chúng tôi chọn nhẫn cưới, để hôm khác sẽ mời cô đi ăn cơm được không?"
"Phải đó...nhớ dẫn anh Tử Ngôn theo nữa, tôi thật sự rất mong chờ hai người đó nha" Khiết Tần Lam nhanh chóng tiếp lời sau
Một hồi nói chuyện qua lại cuối cùng Diệp Tử Ái cũng nhẹ lòng chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng kéo Nhã Tịnh đi về. Cô thật sự sắp bị ngộp chết rồi!
***
Trở về căn biệt thự trên núi, Diệp Tử Ái mệt mỏi bước vào nhà còn tay xách theo một cái túi lớn là đồ Nhã Tịnh ép cô mua chung, trên ghế sofa một dáng người chậm rãi từ tốn nhâm nhi ly cà phê đen đắng ngắt, ánh mắt khẽ dao động nhìn cô từ bên ngoài, Diệp Tử Ái vốn cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh nhưng lại vờ như không toan đi lướt qua người anh lên phòng, còn chưa đi được mấy bước đã bị anh gọi giật ngược lại
"Hôm nay em đi đâu?"
Diệp Tử Ái hậm hực nhìn anh sau đó nhún vai đưa túi đồ trên tay cho anh xem rồi không mấy vui vẻ nói
"Đi dạo phố với Nhã Tịnh được chưa?"
Nhìn lướt qua trên tay cô sau đó miệng nhếch lên cười rồi chủ động nói
"Qua đây!"
Cái gì?
Diệp Tử Ái bất mãn nhìn anh không muốn nhấc chân lên, cái tên này lúc nào cũng nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ cứ gọi cô là cô sẽ như một chú chó con ngoan ngoãn đến bên cạnh anh sao? Đừng có mà mơ.
Thấy cô vẫn không có ý định nhấc người, anh liền không nhanh không chậm dựa lừng ra đắng sau, ưu nhã khoanh tay trước ngực nhìn cô tự mãn nói
"Tôi nói em qua đây! Nếu em không thể tự mình bước qua hay để tôi bế em đi"
Hít một hơi thật sâu để không phải phát tiết vào anh, ngăn không để cái miệng này thốt ra những câu từ khó nghe liền không chút bằng lòng tiến đến bên cạnh anh
Bạch Tử Ngôn xấu xa cười đầy ẩn ý nhìn bộ dạng của cô ngay khi cô đến gần anh đã nhanh tay kéo cô lại vào trong người mình để toàn bộ thân hình nhỏ bé của cô ngồi lên đùi anh. Quấn lấy mùi hương dịu nhẹ thanh thuần của cô rồi tà mị thì thầm
"Được ra ngoài có phải rất vui không?"
Cơ thể cử động né tránh môi anh theo bản năng, trừng mắt sang nhìn anh đầy châm chọc
"Đương nhiên rồi...chỉ cần không thấy anh thì tôi liền cảm thấy rất vui"
HaHa
Bật ra tiếng cười trầm thấp quyến rũ, Bạch Tử Ngôn khẽ lướt ngon tay lên cánh môi mềm mỏng của cô bá đạo nói
"Thế thì tôi đành phải khiến em thay đổi suy nghĩ này rồi...Sau này mỗi khi em thấy tôi đều cảm thấy vui vẻ"
Cô khinh! Diệp Tử Ái bất mãn, để xem anh có thể làm gì! Cô thật sự chỉ muốn khâu cái miệng vô sỉ này của anh lại để anh không thốt ra mấy loại câu từ đáng ghét này
"Tôi không cần...bỏ tôi ra để tôi còn nghỉ ngơi nữa" Giãy giụa thân thể yếu ớt cô khóc chịu nâng giọng
Bình luận facebook