Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-28
Chương 28
Trên con đường cái trong màn trời đêm lạnh lẽo, u ám, một thân ảnh lãnh đạm lê từng bước chân nặng nhề không chút sức sống, gương mặt tái nhợt đăm chiêu trong suy nghĩ của bản thân mình.
Đã theo phía sau cô lâu rồi, Bạch Tử Ngôn thật sự không thể nhịn nổi nữa. Cô cứ như vậy mà bỏ đi còn không chịu lên xe anh mà một mình đi bộ về bắt buộc anh cũng đành dõi bước theo sau để phòng cô xảy ra chuyện gì. Mặc dù giờ đây anh đang có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều thứ muốn cô giải thích nhưng khi thấy ánh mắt vô hồn không cảm xúc của cô thì anh lại trùng xuống mà im lặng.
Đến tận bây giờ bóng dáng cô vẫn cứ cô độc như vậy chất đầy tâm tư của mình không thể nào giải tỏa.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Diệp Tử Ái khẽ đưa mắt nhìn sau đó không chút do dự tiến vào.
Bạch Tử Ngôn không biết là cô tính làm gì nên liền vào sau. Cô gái nhỏ nhắn lấy hai lon bia lạnh trong tủ đông kính sau đó ngồi ở một góc cửa hàng khui ra. Hôm nay cô rất muốn quên đi mọi chuyện đang xảy ra liền uống một hơi hết sạch.
Chất đắng lan tỏa trong khoang miệng nhỏ dấy lên một cảm giác khó nuốt. Diệp Tử Ái ngồi bần thần nhìn ra bên ngoài cảnh phố náo nhiệt, vui vẻ kia.
Bạch Tử Ngôn dáng vẻ ôn tồn bước đến cạnh cô thu hết thảy mọi thứ lúc này.
"Em chơi đủ chưa?"
Ngẩng gương mặt tái nhợt của mình nhìn người đàn ông phía trên, cô khẽ mỉm cười sau đó cất giọng nói
"Anh muốn hỏi tôi tại sao lại để Vu Dịch chạm vào đúng không? Anh sợ tôi dơ bẩn sao?"
Đúng thật là anh có ý nghĩ muốn hỏi cô như vậy nhưng sau cảnh vừa rồi anh đã không còn để tâm đến vì anh tin tưởng cô!
Khoan đã! Anh thật sự tin tưởng cô sao? Tại sao loại suy nghĩ này lại nãy ra trong đầu anh. Trước giờ mỗi khi cô ở cùng một chỗ với hắn là anh đã không kìm được mà châm chọc làm cô tổn thương vậy tại sao hôm nay khi thấy được cảnh tượng đó anh lại chỉ có cảm giác đau âm ỉ trong lòng.
"Đúng vậy! Em có gì muốn giải thích với tôi không?"
"Nếu tôi nói là tôi không hề biết hành động của anh ta thì anh có tin tôi không?"
Chỉ cần là cô nói thì mọi thứ anh đều tin!
Ngồi xuống bên cạnh cô sau đó lấy lon bia trên tay cô xuống kéo gương mặt không cảm xúc của cô lại nhìn vào anh.
"Tôi tin...".
Tim cô nhất thời lỡ nhịp, anh vậy mà lại tin cô sao? Cô cứ nghĩ rằng sẽ tức giận mà trừng phạt cô chứ?
"Anh, có thật là tin tôi không?"
"Thật! Mọi thứ em nói ra tôi đều tin hết"
Không hiểu sao lúc này cảm xúc của cô lại không thể nào áp chế, nước mắt cũng theo đó rơi xuống nức nở.
Bạch Tử Ngôn liền khựng lại người, cô đang khóc sao? Anh làm cho cô khóc à? Đáy lòng dâng lên sự đau đớn.
Diệp Tử Ái thật không muốn khóc, cô đã rất mạnh mẽ nhưng giờ đây cô chỉ trút hết sự ấm ức của mình ra bên ngoài y hệt một đứa trẻ con.
"Tôi thật sự không muốn khiến cô ấy hận tôi! Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm...giữa tôi và Vu Dịch không hề có gì xảy ra. Mặc dù đến bây giờ mỗi khi nhìn thấy anh ấy là tôi đều có chút đau xót. Không phải anh muốn biết ở khu vui chơi chúng tôi đã làm gì sao? Anh ấy dẫn tôi đến đó để ôn lại kỉ niệm trước kia còn hứa hẹn sẽ cùng tôi cao chạy xa lúc đó tôi đã thật sự bị rung động bởi lời của anh..." tiếng nấc lên đầy thương cảm của cô vang lên
Cô có ý định bỏ trốn theo Vu Dịch sao? Ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo
"Em muốn cùng hắn ra bỏ trốn?"
Diệp Tử Ái lắc đầu phủ nhận
"Không! Tôi đã từ chối vì tôi biết Tần Lam cô ấy rất yêu Vu Dịch nên không muốn khiến cô ấy chịu đau khổ vì tôi. Vả lại Vu Dịch và tôi trước kia đã là quá khứ rồi"
Nghe được câu này của cô tâm tình anh như được tháo bỏ, cảm giác vui sướng xen lẫn vào trong. Không kìm được mà ôm cô vào lòng thủ thỉ.
"Được rồi...tôi tin em"
"Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã khác. Tần Lam cô ấy chắc hẳn rất hận tôi?"
Bạch Tử Ngôn hiểu rất rõ ý nghĩ của cô nên không vội nói chỉ trấn an đầy tình cảm, vỗ nhẹ sau lưng cô
"Tần Lam em ấy chỉ là nhất thời kích động nên mới như vậy...em không cần phải lo"
"Nhưng mà..." Diệp Tử Ái vùi mình vào trong ngực anh tham lam hít lấy mùi hương của riêng anh, ở đây cô rất ấm áp. Không muốn đẩy anh ra!
Bạch Tử Ngôn xoa nhẹ lên đầu cô đầy cưng chiều. Giờ đây anh không hề biết mình đang có bao nhiêu yêu thương nhìn cô.
"Được rồi! Nếu đã giải tỏa xong không phải nên về nhà đi chứ?"
Hả? Nhà?
Nhà mà ý anh nói đến là căn biệt thự trên núi kia! Tâm tình như có một con sóng nhỏ lướt qua, vô thức gật đầu đầu đồng ý còn lau vội giọt nước mắt còn vương lại trên má.
***
"Ba à! Anh ấy muốn hủy hôn với con" Khiết Tần Lam vô cùng khẩn trương nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Khiết Châu Tấn gương mặt nhăn nhó hai lông mày chau lại một điểm vội vàng trấn an con gái của ông.
"Tiểu Lam con đừng có mà kích động, Vu Dịch chắc là nhất thời nóng giận nên mới nói những lời như vậy! Con đừng bận tâm đến làm gì để ba nói chuyện với nó"
"Không! Anh ấy thật sự là không cần con nữa" Khiết Tần Lam uất ức cúi mặt xuống khóc nức nở
Nhìn con gái cưng của mình bị người ta chọc cho đến khóc như vậy, đáy lòng ông cũng không thể nào giữ được bình tĩnh chỉ còn ôm lấy cô con gái này an ủi nhỏ nhẹ.
"Được rồi...được rồi, ngoan ba sẽ kêu nó lập tức qua đây xin lỗi con được không?"
Còn chưa kịp gọi điện thoại thì bên ngoài cửa đã có tiếng gõ.
Trong phòng làm việc của tập đoàn họ Khiết, Vu Dịch thừa biết chắc là cô sẽ đến đây nên đã đoán ra.
Khiết Châu Tấn sau khi nhìn thấy Vu Dịch đã hùng hổ đi đến mắng anh một trận
"Cậu không xem con gái tôi ra gì đúng không? Nhà họ Vu các người lúc khó khăn nhất là ai đã đứng ra giúp đỡ để vực dậy như bây giờ? Vậy mà cậu lại vong ơn bội nghĩa muốn hủy hôn với con gái tôi. Có phải cậu muốn tôi tức chết không hả?"
Vu Dịch không vội đáp lại chỉ cung kính cúi đầu lắng nghe mọi sự chỉ trích của ông.
Sau khi phát tiết xông, ông liền thở không ra hơi cố gắng điều chỉnh lại lúc này Vu Dịch mới có thể lên tiếng.
"Thưa bác...cháu đến đây là để muốn xin lỗi bác vì những gì đã làm với Tần Lam nhưng mà sự quyết định của cháu thì vẫn sẽ như vậy! Cháu biết bác đã giúp đỡ cho gia đình cháu như thế nào. Nhất định cháu sẽ cố gắng để trả lại cho bác. Mong bác hiểu cho cháu!"
"Mày..." Khiết Châu Tấn bị anh chọc cho máu huyết dâng lên không thể nào thốt ra thành tiếng
Khiết Tần Lam ở bên cạnh cũng không còn nhịn nổi nữa liền xông tới lớn tiếng nhìn anh.
"Anh còn ở trước mặt ba tôi nói ra những lời này? Vậy trước kia anh đã hứa những gì anh quên rồi sao?"
Vu Dịch thừa biết rõ lời hứa năm đó là anh đã đứng trước mặt ba cô hứa sẽ lấy cô đổi lại là sự nâng đỡ cho Vu Thị.
"Anh không quên! Nhưng anh không thể nào lấy em được. Bởi vì anh không hề yêu em! Món nợ ân tình đó anh sẽ tìm cách trả lại"
Trả lại sao? Khiết Tần Lam cười khinh bỉ, vô cảm nhìn anh đầy lửa hận
"Anh trả bằng cách nào? Hay là anh muốn đổi Vu Thị để được ở bên cạnh cô ta?
Vu Dịch khẽ nhìn gương mặt cô, hai bàn tay siết chặt áp chế sự bùng phát của mình. Dẫu sao cô cũng đã ở bên cạnh anh mấy năm không thể nào để cô thêm tổn thương được nữa! Nhiêu đây thôi là anh đã mất hết nhân tính rồi!
"Em muốn mắng chửi hay hận anh cũng được! Nhưng anh không thể nào tiếp tục lễ cưới này"
"Anh..." Khiết Tần Lam tức đến nghẹn cổ họng không thể thốt ra được từ ngữ nào.
Anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Nhất quyết bỏ rơi cô!
"Bác trai, lời cháu muốn nói đã nói hết với bác cháu xin phép đi trước"
Ngay khi anh xoay người muốn rời đi, chân vừa bước đến gần cánh cửa thì ở đằng sau vang lên giọng nói
"Nếu như anh bước ra khỏi cánh cửa này! Thì nhất định anh sẽ mất Vu Thị ngay lập tức"
Hai chân cứng đờ khi nghe cô nói, vẻ mặt anh vô cùng lạnh nhạt. Không chút thay đổi nào, cô thật sự muốn ép anh! Hai tay nắm chặt thành quyền khó khăn lắm mới có thể trầm ổn lại bản thân. Anh biết rằng đây là cơ hội cuối cùng mà cô cho anh nhưng anh lại không thể nào buông Tử Ái thêm một lần nào nữa.
Không hề có chút do dự nào, bước chân vững chắc đi ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng của Khiết Tần Lam.
Vu Dịch thật sự muốn bỏ mặc cô, hai chân như không còn đứng vững nữa ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia lửa hận.
Cô sẽ không để hai người đến được với nhau đâu! Anh và Diệp Tử Ái nhất định sẽ phải trả giá cho việc hai người đã làm với cô. Bàn tay thon gầy nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh. Trông cô giờ đây vô cùng đáng sợ, một sự lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.
***
Mấy ngày nay Diệp Tử Ái đều sống vô cùng bận rộn, sáng đi học đến chiều mới về nhà còn tất bận soạn bài. Tần suất làm việc của cô vô cùng cao, mà có lẽ do điều gì đó giữa cô và Bạch Tử Ngôn khiến họ không còn khẩu chiến với nhau nữa. Khoảng cách của hai người dần xích lại hơn một chút.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, Diệp Tử Ái đang chăm chú gõ máy tính trên bàn còn Bạch Tử Ngôn thì chán nản nằm trên giường nhìn cô. Mấy bữa nay thật sự là cô không hề cho anh chạm vào người, tựa như cấm dục anh vậy, còn biện đủ lí do "bà dì đến" khiến anh ôm một cỗ ấm ức nuốt hết vào trong.
Vậy mà cô gái kia lại thảnh thơi nhàn nhã chẳng ngó ngàng gì đến anh. Nằm dài trên chiếc giường lớn anh không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói
"Nè...em đang làm cái gì vậy?"
Diệp Tử Ái tay vẫn không hề ngưng tay làm việc chỉ lạnh nhạt đáp lại
"Soạn bài cho hôm sau"
Ngay cả ngoái cổ nhìn anh cũng không có, ngọn lửa trong người lập tức bùng cháy. Cô như thế nào mà lại ngó lơ anh?
Bạch Tử Ngôn tựa như một đứa con nít đòi mẹ lăn tới lăn lui trên giường, sự bá đạo lạnh lùng bình thường đều biến mất.
"Aaaa...Tôi hình như vừa bị cái gì bay vào mắt rồi em mau tới đây đi"
Giọng nói vang lên bên tai không ngớt khiến Diệp Tử Ái cảm thấy vô cùng phiền toái, ánh mắt đầy bất mãn nhìn người đàn ông vật vã trên giường
"Anh là đang kiếm chuyện phải không? "
"Tôi nói thật mà...em mau đến đây đi, có gì đó trong mắt tôi đây nè! Đau quá"
Bộ dạng ăn vạ của anh thật khiến người khác nể phục, sắc mặt cũng theo đó thay đổi liên tục. Còn cố tình giờ tay ôm lấy một bên mắt ra vẻ như đau thật.
Diệp Tử Ái nén lại cảm giác muốn ném đồ về phía anh, hậm hực tiến đến. Bạch Tử Ngôn thấy cô bắt đầu di chuyển liền mừng thầm trong lòng, miệng không nhịn được liền cong lên một đường.
"Đâu? Cái gì bay vào mắt anh đâu?" Diệp Tử Ái cố gắng nhìn vào mắt anh giả vờ hỏi han đầy khó chịu. Muốn nhanh chóng giải quyết cho xong rồi trở lại làm bài, ai ngờ còn chưa kịp định thần lại đã bị Bạch Tử Ngôn chủ động kéo cô ngã xuống giường hung hăng ép cô ở dưới thân.
Lúc này cô mới ngợ ra mọi chuyện. Anh lừa cô?
"Bạch Tử Ngôn anh dám gạt tôi sao?" Diệp Tử Ái hét lên một tiếng
Bộ dạng hả hê nhìn cô ở bên dưới thật sự khiến người ta vô cùng chán ghét, vẻ mặt hiện lên đầy sự bỡn cợt trêu ghẹo nói
"Tôi có gạt em đâu thật sự là có gì đó ở trong mắt tôi"
Đến tận giờ phút này mà anh còn ngang nhiên nói dối, lồng ngực nhấp nhô phập phồng lên xuống vì tức giận, có quỷ mới tin anh!
"Tôi chẳng thấy gì ngoài vẻ mặt đáng ghét của anh cả!"
Cô lại đang tức giận nhìn anh trông khi anh lại vô cùng hưng phấn, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô đầy dịu dàng, ngữ điệu mờ ám vang lên bên tai
"Em không nhận ra là thứ đang hiện lên trong mắt tôi là em à?"
Hồi chuông báo động liền vang lên trong đầu Diệp Tử Ái, anh lại cố tình trêu chọc cô. Đôi mắt sáng rực trong màn đêm, làn da trắng sữa tương phản cùng ánh đèn phòng còn thêm cánh môi hồng căng bóng đều thu lại trong mắt anh. Cúi đầu khẽ cắn vành tai cô đầy ám muội cơ thể bắt đầu dâng lên loại cảm giác nóng bỏng.
Diệp Tử Ái hoảng loạn giãy giụa cơ thể của mình, cô thừa biết là anh đang dở trò nên không còn nhịn được nữa gào lên
"Anh mau dừng lại đi, dám gạt tôi còn tính giở trò lưu manh ra nữa hả? Tôi không rảnh để mà đùa giỡn với anh đâu nha!"
"Tôi cũng chẳng muốn gạt em làm gì tại nếu không làm như vậy em sẽ không ngó ngàng gì đến tôi"
Ách Ách
Một người như anh ta mà cũng cần người ta để ý sao? Cô cứ tưởng trước gì sự chú ý trong mắt anh mới là quan trọng nhất! Chẳng phải chỉ cần anh để mắt tới người con gái nào thì chắc chắc cô ta sẽ gục đổ dưới chân mà thôi. Vậy mà giờ đây anh lại muốn cô phải dòm ngó đến anh! Thật sự là không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Diệp Tử Ái lắc đầu bất lực cô thở dài một hơi sau đó nhìn vào đôi mắt thâm tình kia
"Anh có phải không có việc gì làm không? Tại sao cần tôi ngó ngàng đến anh làm gì?"
Bạch Tử Ngôn không vội trả lời chỉ thuận tay lén lút luồn váo áo ngủ của cô thăm dò xung quanh, cảm giác mềm mại đầy đặn khiến thần trí anh điên đảo, cũng qua mấy ngày rồi anh không được chạm vào cô để giờ đây mọi sự xúc tác dưới tay đều khiến anh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu kiêu ngạo cũng bất giác trượt lên xuống
"Bởi vì bây giờ tôi rất cần em!"
Hả?
Diệp Tử Ái còn chưa kịp suy nghĩ dưới thân liền dâng lên cảm giác là lạ, thì ra anh đang làm loạn trên cơ thể cô. Đáng ghét!
Cô thầm mắng anh một tiếng sau đó hung hăng trừng mắt nhìn anh không hề có chút thiện cảm nào
"Anh...đừng có mà giở trò trên người tôi"
"Suỵt! Em đừng có lớn tiếng để ai nghe thấy được thì không tốt đâu, ngoan nghe lời tôi một chút" Vẻ mặt vô cùng xấu xa tham lam cúi đầu xuống bắt lấy môi cô hôn mãnh liệt
Diệp Tử Ái trừng mắt nhìn đầy kinh ngạc, hơi thở đều bị anh cuốn đi hết chỉ cố gắng vùng vẫy tay chân để đẩy anh ra
"Ưm...bỏ ra, đồ sắc lang đáng ghét"
Tiếng mắng chửi của cô đều nuốt trọn vào trong cổ họng, đầu lưỡi anh linh hoạt len lỏi vào trong khoang miệng cô mút hết sự ngọt ngào ở trong, bàn tay tự do dạo khắp người cô đầy bá đạo, sau khi chiếm hết thảy mọi ngọt ngào của cô anh bắt đầu nương theo cổ cô trượt xuống, gặm nhắm thành thục xương quai xanh quyến rũ
Đôi mắt tà mị đầy phong tình nhìn cơ thể yếu mềm của cô, Diệp Tử Ái không tài nào chống lại được sự kích tình mà anh mang tới, tất cả mọi nơi trên cơ thể cô đều do một tay anh dạy nên, chỗ nào mẫn cảm nhất anh nắm rất rõ! Chỉ trong chốc lát đã khiến cô mềm nhũn dưới thân anh
Ngay sắp cởi chiếc áo ngủ vướng víu kia ra thì chuông điện thoại vang lên khiến Diệp Tử Ái giật bắn mình hoàn hồn trở về liền đẩy anh ra đứng phắt dậy
"Điện thoại của anh đang reo kìa"
Bạch Tử Ngôn tức đến muốn đập luôn chiếc điện thoại kia lại lựa ngay lúc quan trọng nhất để mà kêu. Hại miếng thịt ngon đưa tới miệng rồi còn trượt mất.
Ánh mắt đầy bất mãn nhìn màn hình điện thoại sau đó khó chịu nhấc máy
"Có chuyện gì?"
Trên con đường cái trong màn trời đêm lạnh lẽo, u ám, một thân ảnh lãnh đạm lê từng bước chân nặng nhề không chút sức sống, gương mặt tái nhợt đăm chiêu trong suy nghĩ của bản thân mình.
Đã theo phía sau cô lâu rồi, Bạch Tử Ngôn thật sự không thể nhịn nổi nữa. Cô cứ như vậy mà bỏ đi còn không chịu lên xe anh mà một mình đi bộ về bắt buộc anh cũng đành dõi bước theo sau để phòng cô xảy ra chuyện gì. Mặc dù giờ đây anh đang có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều thứ muốn cô giải thích nhưng khi thấy ánh mắt vô hồn không cảm xúc của cô thì anh lại trùng xuống mà im lặng.
Đến tận bây giờ bóng dáng cô vẫn cứ cô độc như vậy chất đầy tâm tư của mình không thể nào giải tỏa.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Diệp Tử Ái khẽ đưa mắt nhìn sau đó không chút do dự tiến vào.
Bạch Tử Ngôn không biết là cô tính làm gì nên liền vào sau. Cô gái nhỏ nhắn lấy hai lon bia lạnh trong tủ đông kính sau đó ngồi ở một góc cửa hàng khui ra. Hôm nay cô rất muốn quên đi mọi chuyện đang xảy ra liền uống một hơi hết sạch.
Chất đắng lan tỏa trong khoang miệng nhỏ dấy lên một cảm giác khó nuốt. Diệp Tử Ái ngồi bần thần nhìn ra bên ngoài cảnh phố náo nhiệt, vui vẻ kia.
Bạch Tử Ngôn dáng vẻ ôn tồn bước đến cạnh cô thu hết thảy mọi thứ lúc này.
"Em chơi đủ chưa?"
Ngẩng gương mặt tái nhợt của mình nhìn người đàn ông phía trên, cô khẽ mỉm cười sau đó cất giọng nói
"Anh muốn hỏi tôi tại sao lại để Vu Dịch chạm vào đúng không? Anh sợ tôi dơ bẩn sao?"
Đúng thật là anh có ý nghĩ muốn hỏi cô như vậy nhưng sau cảnh vừa rồi anh đã không còn để tâm đến vì anh tin tưởng cô!
Khoan đã! Anh thật sự tin tưởng cô sao? Tại sao loại suy nghĩ này lại nãy ra trong đầu anh. Trước giờ mỗi khi cô ở cùng một chỗ với hắn là anh đã không kìm được mà châm chọc làm cô tổn thương vậy tại sao hôm nay khi thấy được cảnh tượng đó anh lại chỉ có cảm giác đau âm ỉ trong lòng.
"Đúng vậy! Em có gì muốn giải thích với tôi không?"
"Nếu tôi nói là tôi không hề biết hành động của anh ta thì anh có tin tôi không?"
Chỉ cần là cô nói thì mọi thứ anh đều tin!
Ngồi xuống bên cạnh cô sau đó lấy lon bia trên tay cô xuống kéo gương mặt không cảm xúc của cô lại nhìn vào anh.
"Tôi tin...".
Tim cô nhất thời lỡ nhịp, anh vậy mà lại tin cô sao? Cô cứ nghĩ rằng sẽ tức giận mà trừng phạt cô chứ?
"Anh, có thật là tin tôi không?"
"Thật! Mọi thứ em nói ra tôi đều tin hết"
Không hiểu sao lúc này cảm xúc của cô lại không thể nào áp chế, nước mắt cũng theo đó rơi xuống nức nở.
Bạch Tử Ngôn liền khựng lại người, cô đang khóc sao? Anh làm cho cô khóc à? Đáy lòng dâng lên sự đau đớn.
Diệp Tử Ái thật không muốn khóc, cô đã rất mạnh mẽ nhưng giờ đây cô chỉ trút hết sự ấm ức của mình ra bên ngoài y hệt một đứa trẻ con.
"Tôi thật sự không muốn khiến cô ấy hận tôi! Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm...giữa tôi và Vu Dịch không hề có gì xảy ra. Mặc dù đến bây giờ mỗi khi nhìn thấy anh ấy là tôi đều có chút đau xót. Không phải anh muốn biết ở khu vui chơi chúng tôi đã làm gì sao? Anh ấy dẫn tôi đến đó để ôn lại kỉ niệm trước kia còn hứa hẹn sẽ cùng tôi cao chạy xa lúc đó tôi đã thật sự bị rung động bởi lời của anh..." tiếng nấc lên đầy thương cảm của cô vang lên
Cô có ý định bỏ trốn theo Vu Dịch sao? Ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo
"Em muốn cùng hắn ra bỏ trốn?"
Diệp Tử Ái lắc đầu phủ nhận
"Không! Tôi đã từ chối vì tôi biết Tần Lam cô ấy rất yêu Vu Dịch nên không muốn khiến cô ấy chịu đau khổ vì tôi. Vả lại Vu Dịch và tôi trước kia đã là quá khứ rồi"
Nghe được câu này của cô tâm tình anh như được tháo bỏ, cảm giác vui sướng xen lẫn vào trong. Không kìm được mà ôm cô vào lòng thủ thỉ.
"Được rồi...tôi tin em"
"Nhưng mà bây giờ mọi chuyện đã khác. Tần Lam cô ấy chắc hẳn rất hận tôi?"
Bạch Tử Ngôn hiểu rất rõ ý nghĩ của cô nên không vội nói chỉ trấn an đầy tình cảm, vỗ nhẹ sau lưng cô
"Tần Lam em ấy chỉ là nhất thời kích động nên mới như vậy...em không cần phải lo"
"Nhưng mà..." Diệp Tử Ái vùi mình vào trong ngực anh tham lam hít lấy mùi hương của riêng anh, ở đây cô rất ấm áp. Không muốn đẩy anh ra!
Bạch Tử Ngôn xoa nhẹ lên đầu cô đầy cưng chiều. Giờ đây anh không hề biết mình đang có bao nhiêu yêu thương nhìn cô.
"Được rồi! Nếu đã giải tỏa xong không phải nên về nhà đi chứ?"
Hả? Nhà?
Nhà mà ý anh nói đến là căn biệt thự trên núi kia! Tâm tình như có một con sóng nhỏ lướt qua, vô thức gật đầu đầu đồng ý còn lau vội giọt nước mắt còn vương lại trên má.
***
"Ba à! Anh ấy muốn hủy hôn với con" Khiết Tần Lam vô cùng khẩn trương nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Khiết Châu Tấn gương mặt nhăn nhó hai lông mày chau lại một điểm vội vàng trấn an con gái của ông.
"Tiểu Lam con đừng có mà kích động, Vu Dịch chắc là nhất thời nóng giận nên mới nói những lời như vậy! Con đừng bận tâm đến làm gì để ba nói chuyện với nó"
"Không! Anh ấy thật sự là không cần con nữa" Khiết Tần Lam uất ức cúi mặt xuống khóc nức nở
Nhìn con gái cưng của mình bị người ta chọc cho đến khóc như vậy, đáy lòng ông cũng không thể nào giữ được bình tĩnh chỉ còn ôm lấy cô con gái này an ủi nhỏ nhẹ.
"Được rồi...được rồi, ngoan ba sẽ kêu nó lập tức qua đây xin lỗi con được không?"
Còn chưa kịp gọi điện thoại thì bên ngoài cửa đã có tiếng gõ.
Trong phòng làm việc của tập đoàn họ Khiết, Vu Dịch thừa biết chắc là cô sẽ đến đây nên đã đoán ra.
Khiết Châu Tấn sau khi nhìn thấy Vu Dịch đã hùng hổ đi đến mắng anh một trận
"Cậu không xem con gái tôi ra gì đúng không? Nhà họ Vu các người lúc khó khăn nhất là ai đã đứng ra giúp đỡ để vực dậy như bây giờ? Vậy mà cậu lại vong ơn bội nghĩa muốn hủy hôn với con gái tôi. Có phải cậu muốn tôi tức chết không hả?"
Vu Dịch không vội đáp lại chỉ cung kính cúi đầu lắng nghe mọi sự chỉ trích của ông.
Sau khi phát tiết xông, ông liền thở không ra hơi cố gắng điều chỉnh lại lúc này Vu Dịch mới có thể lên tiếng.
"Thưa bác...cháu đến đây là để muốn xin lỗi bác vì những gì đã làm với Tần Lam nhưng mà sự quyết định của cháu thì vẫn sẽ như vậy! Cháu biết bác đã giúp đỡ cho gia đình cháu như thế nào. Nhất định cháu sẽ cố gắng để trả lại cho bác. Mong bác hiểu cho cháu!"
"Mày..." Khiết Châu Tấn bị anh chọc cho máu huyết dâng lên không thể nào thốt ra thành tiếng
Khiết Tần Lam ở bên cạnh cũng không còn nhịn nổi nữa liền xông tới lớn tiếng nhìn anh.
"Anh còn ở trước mặt ba tôi nói ra những lời này? Vậy trước kia anh đã hứa những gì anh quên rồi sao?"
Vu Dịch thừa biết rõ lời hứa năm đó là anh đã đứng trước mặt ba cô hứa sẽ lấy cô đổi lại là sự nâng đỡ cho Vu Thị.
"Anh không quên! Nhưng anh không thể nào lấy em được. Bởi vì anh không hề yêu em! Món nợ ân tình đó anh sẽ tìm cách trả lại"
Trả lại sao? Khiết Tần Lam cười khinh bỉ, vô cảm nhìn anh đầy lửa hận
"Anh trả bằng cách nào? Hay là anh muốn đổi Vu Thị để được ở bên cạnh cô ta?
Vu Dịch khẽ nhìn gương mặt cô, hai bàn tay siết chặt áp chế sự bùng phát của mình. Dẫu sao cô cũng đã ở bên cạnh anh mấy năm không thể nào để cô thêm tổn thương được nữa! Nhiêu đây thôi là anh đã mất hết nhân tính rồi!
"Em muốn mắng chửi hay hận anh cũng được! Nhưng anh không thể nào tiếp tục lễ cưới này"
"Anh..." Khiết Tần Lam tức đến nghẹn cổ họng không thể thốt ra được từ ngữ nào.
Anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Nhất quyết bỏ rơi cô!
"Bác trai, lời cháu muốn nói đã nói hết với bác cháu xin phép đi trước"
Ngay khi anh xoay người muốn rời đi, chân vừa bước đến gần cánh cửa thì ở đằng sau vang lên giọng nói
"Nếu như anh bước ra khỏi cánh cửa này! Thì nhất định anh sẽ mất Vu Thị ngay lập tức"
Hai chân cứng đờ khi nghe cô nói, vẻ mặt anh vô cùng lạnh nhạt. Không chút thay đổi nào, cô thật sự muốn ép anh! Hai tay nắm chặt thành quyền khó khăn lắm mới có thể trầm ổn lại bản thân. Anh biết rằng đây là cơ hội cuối cùng mà cô cho anh nhưng anh lại không thể nào buông Tử Ái thêm một lần nào nữa.
Không hề có chút do dự nào, bước chân vững chắc đi ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng của Khiết Tần Lam.
Vu Dịch thật sự muốn bỏ mặc cô, hai chân như không còn đứng vững nữa ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia lửa hận.
Cô sẽ không để hai người đến được với nhau đâu! Anh và Diệp Tử Ái nhất định sẽ phải trả giá cho việc hai người đã làm với cô. Bàn tay thon gầy nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh. Trông cô giờ đây vô cùng đáng sợ, một sự lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.
***
Mấy ngày nay Diệp Tử Ái đều sống vô cùng bận rộn, sáng đi học đến chiều mới về nhà còn tất bận soạn bài. Tần suất làm việc của cô vô cùng cao, mà có lẽ do điều gì đó giữa cô và Bạch Tử Ngôn khiến họ không còn khẩu chiến với nhau nữa. Khoảng cách của hai người dần xích lại hơn một chút.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, Diệp Tử Ái đang chăm chú gõ máy tính trên bàn còn Bạch Tử Ngôn thì chán nản nằm trên giường nhìn cô. Mấy bữa nay thật sự là cô không hề cho anh chạm vào người, tựa như cấm dục anh vậy, còn biện đủ lí do "bà dì đến" khiến anh ôm một cỗ ấm ức nuốt hết vào trong.
Vậy mà cô gái kia lại thảnh thơi nhàn nhã chẳng ngó ngàng gì đến anh. Nằm dài trên chiếc giường lớn anh không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói
"Nè...em đang làm cái gì vậy?"
Diệp Tử Ái tay vẫn không hề ngưng tay làm việc chỉ lạnh nhạt đáp lại
"Soạn bài cho hôm sau"
Ngay cả ngoái cổ nhìn anh cũng không có, ngọn lửa trong người lập tức bùng cháy. Cô như thế nào mà lại ngó lơ anh?
Bạch Tử Ngôn tựa như một đứa con nít đòi mẹ lăn tới lăn lui trên giường, sự bá đạo lạnh lùng bình thường đều biến mất.
"Aaaa...Tôi hình như vừa bị cái gì bay vào mắt rồi em mau tới đây đi"
Giọng nói vang lên bên tai không ngớt khiến Diệp Tử Ái cảm thấy vô cùng phiền toái, ánh mắt đầy bất mãn nhìn người đàn ông vật vã trên giường
"Anh là đang kiếm chuyện phải không? "
"Tôi nói thật mà...em mau đến đây đi, có gì đó trong mắt tôi đây nè! Đau quá"
Bộ dạng ăn vạ của anh thật khiến người khác nể phục, sắc mặt cũng theo đó thay đổi liên tục. Còn cố tình giờ tay ôm lấy một bên mắt ra vẻ như đau thật.
Diệp Tử Ái nén lại cảm giác muốn ném đồ về phía anh, hậm hực tiến đến. Bạch Tử Ngôn thấy cô bắt đầu di chuyển liền mừng thầm trong lòng, miệng không nhịn được liền cong lên một đường.
"Đâu? Cái gì bay vào mắt anh đâu?" Diệp Tử Ái cố gắng nhìn vào mắt anh giả vờ hỏi han đầy khó chịu. Muốn nhanh chóng giải quyết cho xong rồi trở lại làm bài, ai ngờ còn chưa kịp định thần lại đã bị Bạch Tử Ngôn chủ động kéo cô ngã xuống giường hung hăng ép cô ở dưới thân.
Lúc này cô mới ngợ ra mọi chuyện. Anh lừa cô?
"Bạch Tử Ngôn anh dám gạt tôi sao?" Diệp Tử Ái hét lên một tiếng
Bộ dạng hả hê nhìn cô ở bên dưới thật sự khiến người ta vô cùng chán ghét, vẻ mặt hiện lên đầy sự bỡn cợt trêu ghẹo nói
"Tôi có gạt em đâu thật sự là có gì đó ở trong mắt tôi"
Đến tận giờ phút này mà anh còn ngang nhiên nói dối, lồng ngực nhấp nhô phập phồng lên xuống vì tức giận, có quỷ mới tin anh!
"Tôi chẳng thấy gì ngoài vẻ mặt đáng ghét của anh cả!"
Cô lại đang tức giận nhìn anh trông khi anh lại vô cùng hưng phấn, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô đầy dịu dàng, ngữ điệu mờ ám vang lên bên tai
"Em không nhận ra là thứ đang hiện lên trong mắt tôi là em à?"
Hồi chuông báo động liền vang lên trong đầu Diệp Tử Ái, anh lại cố tình trêu chọc cô. Đôi mắt sáng rực trong màn đêm, làn da trắng sữa tương phản cùng ánh đèn phòng còn thêm cánh môi hồng căng bóng đều thu lại trong mắt anh. Cúi đầu khẽ cắn vành tai cô đầy ám muội cơ thể bắt đầu dâng lên loại cảm giác nóng bỏng.
Diệp Tử Ái hoảng loạn giãy giụa cơ thể của mình, cô thừa biết là anh đang dở trò nên không còn nhịn được nữa gào lên
"Anh mau dừng lại đi, dám gạt tôi còn tính giở trò lưu manh ra nữa hả? Tôi không rảnh để mà đùa giỡn với anh đâu nha!"
"Tôi cũng chẳng muốn gạt em làm gì tại nếu không làm như vậy em sẽ không ngó ngàng gì đến tôi"
Ách Ách
Một người như anh ta mà cũng cần người ta để ý sao? Cô cứ tưởng trước gì sự chú ý trong mắt anh mới là quan trọng nhất! Chẳng phải chỉ cần anh để mắt tới người con gái nào thì chắc chắc cô ta sẽ gục đổ dưới chân mà thôi. Vậy mà giờ đây anh lại muốn cô phải dòm ngó đến anh! Thật sự là không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Diệp Tử Ái lắc đầu bất lực cô thở dài một hơi sau đó nhìn vào đôi mắt thâm tình kia
"Anh có phải không có việc gì làm không? Tại sao cần tôi ngó ngàng đến anh làm gì?"
Bạch Tử Ngôn không vội trả lời chỉ thuận tay lén lút luồn váo áo ngủ của cô thăm dò xung quanh, cảm giác mềm mại đầy đặn khiến thần trí anh điên đảo, cũng qua mấy ngày rồi anh không được chạm vào cô để giờ đây mọi sự xúc tác dưới tay đều khiến anh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu kiêu ngạo cũng bất giác trượt lên xuống
"Bởi vì bây giờ tôi rất cần em!"
Hả?
Diệp Tử Ái còn chưa kịp suy nghĩ dưới thân liền dâng lên cảm giác là lạ, thì ra anh đang làm loạn trên cơ thể cô. Đáng ghét!
Cô thầm mắng anh một tiếng sau đó hung hăng trừng mắt nhìn anh không hề có chút thiện cảm nào
"Anh...đừng có mà giở trò trên người tôi"
"Suỵt! Em đừng có lớn tiếng để ai nghe thấy được thì không tốt đâu, ngoan nghe lời tôi một chút" Vẻ mặt vô cùng xấu xa tham lam cúi đầu xuống bắt lấy môi cô hôn mãnh liệt
Diệp Tử Ái trừng mắt nhìn đầy kinh ngạc, hơi thở đều bị anh cuốn đi hết chỉ cố gắng vùng vẫy tay chân để đẩy anh ra
"Ưm...bỏ ra, đồ sắc lang đáng ghét"
Tiếng mắng chửi của cô đều nuốt trọn vào trong cổ họng, đầu lưỡi anh linh hoạt len lỏi vào trong khoang miệng cô mút hết sự ngọt ngào ở trong, bàn tay tự do dạo khắp người cô đầy bá đạo, sau khi chiếm hết thảy mọi ngọt ngào của cô anh bắt đầu nương theo cổ cô trượt xuống, gặm nhắm thành thục xương quai xanh quyến rũ
Đôi mắt tà mị đầy phong tình nhìn cơ thể yếu mềm của cô, Diệp Tử Ái không tài nào chống lại được sự kích tình mà anh mang tới, tất cả mọi nơi trên cơ thể cô đều do một tay anh dạy nên, chỗ nào mẫn cảm nhất anh nắm rất rõ! Chỉ trong chốc lát đã khiến cô mềm nhũn dưới thân anh
Ngay sắp cởi chiếc áo ngủ vướng víu kia ra thì chuông điện thoại vang lên khiến Diệp Tử Ái giật bắn mình hoàn hồn trở về liền đẩy anh ra đứng phắt dậy
"Điện thoại của anh đang reo kìa"
Bạch Tử Ngôn tức đến muốn đập luôn chiếc điện thoại kia lại lựa ngay lúc quan trọng nhất để mà kêu. Hại miếng thịt ngon đưa tới miệng rồi còn trượt mất.
Ánh mắt đầy bất mãn nhìn màn hình điện thoại sau đó khó chịu nhấc máy
"Có chuyện gì?"
Bình luận facebook