Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2178
Cậu liền hai tay đưa đũa cho Du Dực: “Chú, cháu mời chú ăn cơm.”
Du Dực ăn xong rồi lại vội vã ra ngoài. Mọi người trong nhà đều biết anh bận, trước khi đi Tiểu Ái còn chuẩn bị cho anh một ly nước ép ô mai. Hiện giờ trời rất nóng, Du Dực đa số thời gian làm việc bên ngoài văn phòng, tuy không thiếu nước uống, nhưng Tiểu Ái vẫn không yên tâm.
Buổi chiều, Nhạc Thính Phong không dẫn Thanh Ti ra ngoài chơi, bên ngoài trời rất nóng, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi. Đến lúc ăn tối thì Lộ Tu Triệt đến, Nhạc Thính Phong đành phải cùng cậu ta ra ngoài. Hôm nay Lộ Tu Triệt mời khách, nói đúng hơn thì là ba cậu ta mời khách, chính là ở trong khách sạn của nhà họ, mời toàn bộ các bạn học, còn có chủ nhiệm của lớp, bao gồm cả giáo viên các môn. Thi xong rồi, điểm số vẫn chưa có, đây chính là lúc mọi người thấy thoải mái nhất. Các giáo viên thường ngày nghiêm túc cũng nói đùa vài câu, còn có một số bạn nam bạn nữ thầm thích đối phương, có một số đã bày tỏ với người kia. Có một số bạn nữ chạy đến bày tỏ với Nhạc Thính Phong.
Bạn gái đỏ mặt xấu hổ nói: “Mình biết bạn nhất định sẽ không đồng ý, mình chỉ cảm thấy sau này mọi người lên phổ thông rồi, chưa chắc đã cùng một trường, hôm nay nếu không nói, có lẽ sẽ không còn cơ hội, mình cũng không muốn sau này nghĩ lại sẽ thấy hối tiếc...”
Bạn nữ đó hít thở thật sâu, nghiêm túc nói: “Nhạc Thính Phong, mình thích bạn.”
Nhạc Thính Phong dĩ nhiên sẽ không đồng ý, cậu cũng không hiểu những bạn nữ này tại sao lại thích cậu. Bạn nữ này đến bày tỏ, nhưng lại không phải kiểu bày tỏ khiến người khác căm ghét.
Vì thế Nhạc Thính Phong cũng rất nghiêm túc trả lời: “Cảm ơn.”
Cảm ơn bạn đã thích mình, nhưng mà, mình không thích bạn.
Đây chính là ý Nhạc Thính Phong muốn nói, vừa lễ độ, vừa từ chối một cách quyết đoán.
Bạn nữ đó nghe cũng hiểu, nhưng cũng không thất vọng, vốn dĩ không xứng với người ta, bày tỏ cũng chỉ vì không muốn bản thân cảm thấy hối tiếc. Vốn dĩ sợ nói ra, với tính cách lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, không chừng người ta sẽ không thèm trả lời mình. Không ngờ người ta lại lễ độ nói “cảm ơn”, đối với bạn nữ này mà nói, đây đã là rất tốt rồi.
Thầy Chu nhìn những gương mặt nhỏ của các học sinh đang mỉm cười, không kìm được vành mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên thầy làm giáo viên chủ nhiệm, học sinh khóa này đối với thầy rất đặc biệt.
Lớp trưởng mời thầy Chu nói vài lời với mọi người, thầy Chu mắt đỏ hoe đứng dậy, nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Các em có lẽ không biết, lúc vừa tiếp nhận các em, thầy rất đau đầu, cảm thấy ra tay có chút khó khăn. Tháng đầu tiên, mỗi ngày thầy đều nghĩ, khi nào thì mới hết năm học, sao còn chưa thi tốt nghiệp trung học nữa, nhưng đến tháng cuối cùng thì bắt đầu không nỡ, mỗi ngày thức dậy, nhìn từng ngày qua đi, ngày thi cứ đến gần, trong lòng thầy cảm thấy vô cùng buồn bã.”
Thầy Chu nói mà giọng có chút nghẹn ngào: “Các em rất giỏi... Thật đấy, rất giỏi, luôn khiến thầy bất ngờ, luôn cho thầy hi vọng. Ban đầu thầy nghĩ, đợi đến khi thi tốt nghiệp, dù chỉ có một bạn đạt kết quả cao thì thầy cũng đã thành công, nhưng mà... Hiện giờ tuy vẫn chưa có điểm, nhưng thầy cảm thấy, các em đã vượt xa kì vọng ban đầu của thầy.”
Du Dực ăn xong rồi lại vội vã ra ngoài. Mọi người trong nhà đều biết anh bận, trước khi đi Tiểu Ái còn chuẩn bị cho anh một ly nước ép ô mai. Hiện giờ trời rất nóng, Du Dực đa số thời gian làm việc bên ngoài văn phòng, tuy không thiếu nước uống, nhưng Tiểu Ái vẫn không yên tâm.
Buổi chiều, Nhạc Thính Phong không dẫn Thanh Ti ra ngoài chơi, bên ngoài trời rất nóng, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi. Đến lúc ăn tối thì Lộ Tu Triệt đến, Nhạc Thính Phong đành phải cùng cậu ta ra ngoài. Hôm nay Lộ Tu Triệt mời khách, nói đúng hơn thì là ba cậu ta mời khách, chính là ở trong khách sạn của nhà họ, mời toàn bộ các bạn học, còn có chủ nhiệm của lớp, bao gồm cả giáo viên các môn. Thi xong rồi, điểm số vẫn chưa có, đây chính là lúc mọi người thấy thoải mái nhất. Các giáo viên thường ngày nghiêm túc cũng nói đùa vài câu, còn có một số bạn nam bạn nữ thầm thích đối phương, có một số đã bày tỏ với người kia. Có một số bạn nữ chạy đến bày tỏ với Nhạc Thính Phong.
Bạn gái đỏ mặt xấu hổ nói: “Mình biết bạn nhất định sẽ không đồng ý, mình chỉ cảm thấy sau này mọi người lên phổ thông rồi, chưa chắc đã cùng một trường, hôm nay nếu không nói, có lẽ sẽ không còn cơ hội, mình cũng không muốn sau này nghĩ lại sẽ thấy hối tiếc...”
Bạn nữ đó hít thở thật sâu, nghiêm túc nói: “Nhạc Thính Phong, mình thích bạn.”
Nhạc Thính Phong dĩ nhiên sẽ không đồng ý, cậu cũng không hiểu những bạn nữ này tại sao lại thích cậu. Bạn nữ này đến bày tỏ, nhưng lại không phải kiểu bày tỏ khiến người khác căm ghét.
Vì thế Nhạc Thính Phong cũng rất nghiêm túc trả lời: “Cảm ơn.”
Cảm ơn bạn đã thích mình, nhưng mà, mình không thích bạn.
Đây chính là ý Nhạc Thính Phong muốn nói, vừa lễ độ, vừa từ chối một cách quyết đoán.
Bạn nữ đó nghe cũng hiểu, nhưng cũng không thất vọng, vốn dĩ không xứng với người ta, bày tỏ cũng chỉ vì không muốn bản thân cảm thấy hối tiếc. Vốn dĩ sợ nói ra, với tính cách lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, không chừng người ta sẽ không thèm trả lời mình. Không ngờ người ta lại lễ độ nói “cảm ơn”, đối với bạn nữ này mà nói, đây đã là rất tốt rồi.
Thầy Chu nhìn những gương mặt nhỏ của các học sinh đang mỉm cười, không kìm được vành mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên thầy làm giáo viên chủ nhiệm, học sinh khóa này đối với thầy rất đặc biệt.
Lớp trưởng mời thầy Chu nói vài lời với mọi người, thầy Chu mắt đỏ hoe đứng dậy, nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Các em có lẽ không biết, lúc vừa tiếp nhận các em, thầy rất đau đầu, cảm thấy ra tay có chút khó khăn. Tháng đầu tiên, mỗi ngày thầy đều nghĩ, khi nào thì mới hết năm học, sao còn chưa thi tốt nghiệp trung học nữa, nhưng đến tháng cuối cùng thì bắt đầu không nỡ, mỗi ngày thức dậy, nhìn từng ngày qua đi, ngày thi cứ đến gần, trong lòng thầy cảm thấy vô cùng buồn bã.”
Thầy Chu nói mà giọng có chút nghẹn ngào: “Các em rất giỏi... Thật đấy, rất giỏi, luôn khiến thầy bất ngờ, luôn cho thầy hi vọng. Ban đầu thầy nghĩ, đợi đến khi thi tốt nghiệp, dù chỉ có một bạn đạt kết quả cao thì thầy cũng đã thành công, nhưng mà... Hiện giờ tuy vẫn chưa có điểm, nhưng thầy cảm thấy, các em đã vượt xa kì vọng ban đầu của thầy.”