Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2179
Tất cả học sinh đồng loạt vỗ tay, năm học này đối với họ tuy vất vả nhưng lại rất may mắn, gặp được một giáo viên chủ nhiệm rất tốt.
Thầy Chu khóe mắt ướt đẫm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, thầy nói: “Các em, các em lợi hại hơn cả thầy, cảm ơn các em, năm nay đã khích lệ thầy, cảm ơn sự bao dung của các em dành cho thầy, để thầy học được cách làm một chủ nhiệm tốt.”
Một năm kết thúc, thầy Chu vô cùng cảm động. Thầy rất vui mừng vì trong năm đầu tiên thầy làm chủ nhiệm lại gặp được một lớp tốt thế này. Học sinh trong lớp tuy rất nghịch ngợm nhưng cũng rất nghe lời, hầu như không có ai khiến thầy Chu thất vọng. Mỗi lần thi, mọi người đều nỗ lực tiến về phía trước, bạn học tốt thì giúp đỡ bạn học chưa tốt. Đây không phải là lớp ưu tú nhất, nhưng cuối cùng, theo như thầy Chu thấy, không có lớp nào mạnh hơn lớp của bọn họ.
Thầy Chu nói xong thì khom người cúi chào tất cả học sinh.
Nhạc Thính Phong và các học sinh khác đều đứng dậy vỗ tay.
Sau bữa ăn này, đến lúc khai giảng thì những học sinh này đã là học sinh lớp cao hơn, bọn họ sẽ đến các trường phổ thông khác nhau, đợi đến lúc tốt nghiệp phổ thông, lại đến các trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, lại đến những nơi khác nhau để bắt đầu công việc của mình.
Đời người đều như vậy, mỗi lần từ biệt đều là vì tiến đến nơi tốt hơn cho bản thân.
Sau khi ăn tối xong, Lộ Tu Triệt dẫn toàn bộ học sinh đi KTV. Trước khi đi, thầy Chu dặn dò các bạn nam đừng đi muộn quá, sau khi kết thúc thì nhất định phải đưa các bạn nữ trong lớp về nhà.
Ra khỏi cửa, có một giáo viên nói với thầy Chu nói: “Lớp này của thầy, thật là tốt.”
Thầy Chu gật đầu: “Đúng vậy, sau này muốn gặp được lớp tốt như vậy sẽ rất khó.”
***
Một đám học sinh ùn ùn kéo nhau đến KTV, giám đốc chuẩn bị phòng lớn nhất, đẹp nhất cho bọn họ. Số người tuy không ít nhưng rất may là phòng đủ lớn, lại thêm hai dãy sofa dài nên ngồi cũng vừa đủ. Có rất nhiều bạn là lần đầu đi KTV, vô cùng hiếu kỳ.
Vừa vào cửa, trước sân khấu có một người đàn ông mặt dữ tợn, đeo dây xích vàng, nói với phục vụ trên sân khấu: “Mày không nghe gì sao, mau đưa tao đến phòng lớn nhất đẹp nhất mà chúng mày nói, lão tử có tiền.”
Nói xong thì rút từ túi ra một cọc tiền giấy, thái độ rất ngông cuồng.
Phục vụ không biết nên làm thế nào: “Xin lỗi tiên sinh, phòng lớn của chúng tôi hôm nay đã có người đặt rồi, rất xin lỗi, ông xem phòng khác có được không? Không nhỏ hơn phòng đó nhiều đâu.”
Kim Liên Tử cất cao giọng nói: “Bị ai đặt, lôi ra cho tao, để tao xem xem ai dám giành với tao. Tao sẽ trả gấp đôi, đưa phòng cho tao.”
Phục vụ là một cô gái, gương mặt khó xử, lúc này quản lý và giám đốc đều không ở đây, hai người phục vụ khác đi đến, giải thích với Kim Liên Tử nhưng cũng vô ích.
Kim Liên Tử la hét ầm ĩ, những khách khác cũng không thể vào, ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn.
Thầy Chu khóe mắt ướt đẫm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, thầy nói: “Các em, các em lợi hại hơn cả thầy, cảm ơn các em, năm nay đã khích lệ thầy, cảm ơn sự bao dung của các em dành cho thầy, để thầy học được cách làm một chủ nhiệm tốt.”
Một năm kết thúc, thầy Chu vô cùng cảm động. Thầy rất vui mừng vì trong năm đầu tiên thầy làm chủ nhiệm lại gặp được một lớp tốt thế này. Học sinh trong lớp tuy rất nghịch ngợm nhưng cũng rất nghe lời, hầu như không có ai khiến thầy Chu thất vọng. Mỗi lần thi, mọi người đều nỗ lực tiến về phía trước, bạn học tốt thì giúp đỡ bạn học chưa tốt. Đây không phải là lớp ưu tú nhất, nhưng cuối cùng, theo như thầy Chu thấy, không có lớp nào mạnh hơn lớp của bọn họ.
Thầy Chu nói xong thì khom người cúi chào tất cả học sinh.
Nhạc Thính Phong và các học sinh khác đều đứng dậy vỗ tay.
Sau bữa ăn này, đến lúc khai giảng thì những học sinh này đã là học sinh lớp cao hơn, bọn họ sẽ đến các trường phổ thông khác nhau, đợi đến lúc tốt nghiệp phổ thông, lại đến các trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, lại đến những nơi khác nhau để bắt đầu công việc của mình.
Đời người đều như vậy, mỗi lần từ biệt đều là vì tiến đến nơi tốt hơn cho bản thân.
Sau khi ăn tối xong, Lộ Tu Triệt dẫn toàn bộ học sinh đi KTV. Trước khi đi, thầy Chu dặn dò các bạn nam đừng đi muộn quá, sau khi kết thúc thì nhất định phải đưa các bạn nữ trong lớp về nhà.
Ra khỏi cửa, có một giáo viên nói với thầy Chu nói: “Lớp này của thầy, thật là tốt.”
Thầy Chu gật đầu: “Đúng vậy, sau này muốn gặp được lớp tốt như vậy sẽ rất khó.”
***
Một đám học sinh ùn ùn kéo nhau đến KTV, giám đốc chuẩn bị phòng lớn nhất, đẹp nhất cho bọn họ. Số người tuy không ít nhưng rất may là phòng đủ lớn, lại thêm hai dãy sofa dài nên ngồi cũng vừa đủ. Có rất nhiều bạn là lần đầu đi KTV, vô cùng hiếu kỳ.
Vừa vào cửa, trước sân khấu có một người đàn ông mặt dữ tợn, đeo dây xích vàng, nói với phục vụ trên sân khấu: “Mày không nghe gì sao, mau đưa tao đến phòng lớn nhất đẹp nhất mà chúng mày nói, lão tử có tiền.”
Nói xong thì rút từ túi ra một cọc tiền giấy, thái độ rất ngông cuồng.
Phục vụ không biết nên làm thế nào: “Xin lỗi tiên sinh, phòng lớn của chúng tôi hôm nay đã có người đặt rồi, rất xin lỗi, ông xem phòng khác có được không? Không nhỏ hơn phòng đó nhiều đâu.”
Kim Liên Tử cất cao giọng nói: “Bị ai đặt, lôi ra cho tao, để tao xem xem ai dám giành với tao. Tao sẽ trả gấp đôi, đưa phòng cho tao.”
Phục vụ là một cô gái, gương mặt khó xử, lúc này quản lý và giám đốc đều không ở đây, hai người phục vụ khác đi đến, giải thích với Kim Liên Tử nhưng cũng vô ích.
Kim Liên Tử la hét ầm ĩ, những khách khác cũng không thể vào, ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn.
Bình luận facebook