Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2187
Nhạc Thính Phong vừa nghe liền vội vàng đi qua, “Nóng lên rồi, sốt nhiều không dì?”
Trong ấn tượng của Nhạc Thính Phong, Tiểu Trạm từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ có sức khỏe rất tốt, rất ít bị bệnh.
Tiểu Ái nói: “Vừa mới giảm một chút, hiện giờ là 37 độ 5, xem như là sốt nhẹ.”
“Chú Du chưa về sao dì? Chúng ta có cần đi bệnh viện ngay bây giờ không?”
Tiểu Ái lắc đầu, “Trong Cục của chú vẫn còn việc, dì đã gọi điện cho chú, chú sẽ về ngay. Nó còn nhỏ lại không sốt quá cao, nếu đi bệnh viện cũng không có cách gì tốt hơn, cứ xem tình hình thế nào đã, xem nhiệt độ cơ thể có tăng nữa không rồi sẽ tính tiếp. Đúng rồi, cháu lên ngủ trước đi, thi hai ngày nay người nhất định sẽ rất mệt, mau nghỉ ngơi đi.”
Du Dực tối nay lại tăng ca, nhưng khi anh nhận được điện thoại xong thì không quan tâm gì nữa mà trực tiếp lái xe về nhà.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, giơ tay ra nói: “Cháu không mệt, thi cử thật ra khỏe hơn đi học nhiều, hơn nữa đề thi đó cháu nhắm mắt cũng có thể làm. Để cháu bế một chút cho, dì đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Cậu nhóc bị bệnh rồi, không giống người lớn, trẻ con không biết nói chuyện, rất khó chịu, chỉ có thể khóc. Lúc này, người mẹ nhất định sẽ rất lo lắng, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân đã là người lớn, không thể lên phòng ngủ trước, không quan tâm đến Tiểu Trạm.
Tiểu Ái hơi mỉm cười: “Dì không mệt, yên tâm đi, cũng không phải việc gì lớn, trẻ con bị sốt cũng là chuyện rất bình thường, cháu đi tắm rồi ngủ trước đi.”
Nhạc Thính Phong dĩ nhiên không đồng ý, nói với Tiểu Trạm tinh thần đang ũ rũ: “Tiểu Trạm, lại đây anh bế nè, anh dẫn em đi chơi.”
Tiểu Trạm lúc này mới nhìn sang Nhạc Thính Phong, rồi một hồi sau miễn cưỡng giơ hay cánh tay nhỏ mập mạp ra. Nhạc Thính Phong bế Tiểu Trạm lên phòng, cùng cậu nhóc chơi đồ chơi. Tinh thần Tiểu Trạm không tốt, Tiểu Ái lo lắng nhiệt độ cơ thể cậu nhóc sẽ tiếp tục tăng, cứ một lúc lại đo nhiệt độ một lần.
Lúc sốt đến 38 độ, Du Dực trở về, còn dẫn về một bác sĩ khoa nhi. Sau khi kiểm tra cho Tiểu Trạm xong, bác sĩ nói với bọn họ, do cậu nhóc mọc răng nên mới bị sốt, không nghiêm trọng, loại sốt này kéo dài hai ba ngày cũng là chuyện bình thường. Nếu không yên tâm, có thể đến bệnh viện lấy máu kiểm tra cũng được.
t r u y e N c u a t u i n e t
Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Trạm đang từ từ tăng lên, Tiểu Ái không yên tâm, liền cùng Du Dực chuẩn bị đưa con trai đến bệnh viện một chuyến.
Trước khi đi, còn nói với Nhạc Thính Phong: “Dì đi bệnh viện, cháu mau đi ngủ đi, yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, đưa mọi người ra cửa xong, cậu mới lên phòng.
Tiểu Trạm sốt liên tục hai ngày mới khỏi. Nhạc Thính Phong cảm thấy gương mặt tròn trịa của Tiểu Trạm dường như nhỏ lại, không khỏi có chút đau lòng, dù sao cậu cũng chính mắt nhìn thấy cậu nhóc này trưởng thành. Trong thời gian Tiểu Trạm bệnh, khẩu vị không tốt, ngủ cũng không ngon, tinh thần ủ rũ, bình thường không chọc cậu nhóc, cậu cũng tự mình vui vẻ cười haha. Nhưng khi bị bệnh, có chọc cậu nhóc thì cậu cũng không vui lên được.
Rất may là sau khi giảm sốt, tinh thần liền tốt trở lại.
Trong ấn tượng của Nhạc Thính Phong, Tiểu Trạm từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ có sức khỏe rất tốt, rất ít bị bệnh.
Tiểu Ái nói: “Vừa mới giảm một chút, hiện giờ là 37 độ 5, xem như là sốt nhẹ.”
“Chú Du chưa về sao dì? Chúng ta có cần đi bệnh viện ngay bây giờ không?”
Tiểu Ái lắc đầu, “Trong Cục của chú vẫn còn việc, dì đã gọi điện cho chú, chú sẽ về ngay. Nó còn nhỏ lại không sốt quá cao, nếu đi bệnh viện cũng không có cách gì tốt hơn, cứ xem tình hình thế nào đã, xem nhiệt độ cơ thể có tăng nữa không rồi sẽ tính tiếp. Đúng rồi, cháu lên ngủ trước đi, thi hai ngày nay người nhất định sẽ rất mệt, mau nghỉ ngơi đi.”
Du Dực tối nay lại tăng ca, nhưng khi anh nhận được điện thoại xong thì không quan tâm gì nữa mà trực tiếp lái xe về nhà.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, giơ tay ra nói: “Cháu không mệt, thi cử thật ra khỏe hơn đi học nhiều, hơn nữa đề thi đó cháu nhắm mắt cũng có thể làm. Để cháu bế một chút cho, dì đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Cậu nhóc bị bệnh rồi, không giống người lớn, trẻ con không biết nói chuyện, rất khó chịu, chỉ có thể khóc. Lúc này, người mẹ nhất định sẽ rất lo lắng, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân đã là người lớn, không thể lên phòng ngủ trước, không quan tâm đến Tiểu Trạm.
Tiểu Ái hơi mỉm cười: “Dì không mệt, yên tâm đi, cũng không phải việc gì lớn, trẻ con bị sốt cũng là chuyện rất bình thường, cháu đi tắm rồi ngủ trước đi.”
Nhạc Thính Phong dĩ nhiên không đồng ý, nói với Tiểu Trạm tinh thần đang ũ rũ: “Tiểu Trạm, lại đây anh bế nè, anh dẫn em đi chơi.”
Tiểu Trạm lúc này mới nhìn sang Nhạc Thính Phong, rồi một hồi sau miễn cưỡng giơ hay cánh tay nhỏ mập mạp ra. Nhạc Thính Phong bế Tiểu Trạm lên phòng, cùng cậu nhóc chơi đồ chơi. Tinh thần Tiểu Trạm không tốt, Tiểu Ái lo lắng nhiệt độ cơ thể cậu nhóc sẽ tiếp tục tăng, cứ một lúc lại đo nhiệt độ một lần.
Lúc sốt đến 38 độ, Du Dực trở về, còn dẫn về một bác sĩ khoa nhi. Sau khi kiểm tra cho Tiểu Trạm xong, bác sĩ nói với bọn họ, do cậu nhóc mọc răng nên mới bị sốt, không nghiêm trọng, loại sốt này kéo dài hai ba ngày cũng là chuyện bình thường. Nếu không yên tâm, có thể đến bệnh viện lấy máu kiểm tra cũng được.
t r u y e N c u a t u i n e t
Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Trạm đang từ từ tăng lên, Tiểu Ái không yên tâm, liền cùng Du Dực chuẩn bị đưa con trai đến bệnh viện một chuyến.
Trước khi đi, còn nói với Nhạc Thính Phong: “Dì đi bệnh viện, cháu mau đi ngủ đi, yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, đưa mọi người ra cửa xong, cậu mới lên phòng.
Tiểu Trạm sốt liên tục hai ngày mới khỏi. Nhạc Thính Phong cảm thấy gương mặt tròn trịa của Tiểu Trạm dường như nhỏ lại, không khỏi có chút đau lòng, dù sao cậu cũng chính mắt nhìn thấy cậu nhóc này trưởng thành. Trong thời gian Tiểu Trạm bệnh, khẩu vị không tốt, ngủ cũng không ngon, tinh thần ủ rũ, bình thường không chọc cậu nhóc, cậu cũng tự mình vui vẻ cười haha. Nhưng khi bị bệnh, có chọc cậu nhóc thì cậu cũng không vui lên được.
Rất may là sau khi giảm sốt, tinh thần liền tốt trở lại.
Bình luận facebook