Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2199
Ánh mắt nam sinh mập mạp nhìn Nhạc Thính Phong, có thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung. Thật ra không chỉ có cậu ta, trên mặt hai nam sinh còn lại cũng lộ ra sự kinh ngạc, hầu như đều đã nghe qua cái tên này.
Nhạc Thính Phong lùi về sau một bước: “Nếu không bị trùng tên, thì có lẽ... Là vậy.”
Tôn Tường Khôn lại bước đến trước hai bước, mặt đầy kích động nói: “Nghe nói cậu thi được 600 điểm là thật phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, lại lùi về sau một bước: “... Ừ.”
Tôn Tường Khôn đột nhiên kích động hét lên: “Trời ơi, trời ơi, tôi gặp được người thật rồi, 600 điểm đó, ôi 600, cậu thật lợi hại, Idol của tôi...”
Hai nam sinh còn lại nghe thấy 600 cũng kích động: “Thì ra cậu chính là học sinh thi được 600 điểm, thật không ngờ chúng ta lại có thể ở cùng phòng, duyên phận này...”
Tôn Tường Khôn đẩy đẩy mắt kính, lắc đầu nói: “Rất nhiều bạn của tớ đều nói, sau khi tớ vào lớp mười nhất định phải đi tìm Nhạc Thính Phong thi được 600 điểm trước, nhờ tớ xem giúp bọn họ, xem cậu rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không, tớ thật sự rất vui... Không ngờ lại học cùng lớp với cậu, còn ở cùng cả ký túc xá...”
“Đúng vậy, bạn học của tớ cũng thế, trước khi tớ đến đây còn đặc biệt gọi đến nhà tớ, dặn tớ xem xem Nhạc Thính Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào, đầu có giống như chúng tớ hay không.”
Nhạc Thính Phong không nổi sự nhiệt tình của bọn họ, “Các cậu khoa trương quá rồi.”
Lộ Tu Triệt khoác vai cậu cười haha nói: “Các cậu không cần ngạc nhiên như vậy, đợi sau này mọi người từ từ quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
Lộ Tu Triệt tin tưởng Nhạc Thính Phong hơn cả chính mình, IQ cao ngất thế này, tương lai cơ hội cũng rất nhiều, từ từ các bạn cũng sẽ quen dần thôi.
Tôn Tường Khôn giơ tay sờ vào quần áo của Nhạc Thính Phong, “Nhạc Thính Phong này, người thật này... Chậc chậc, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Hầu Chí Tân hỏi: “Rốt cuộc cậu có cách gì hay, sao có thể được tròn điểm cả môn văn thế?”
Nhạc Thính Phong chau mày, cậu làm sao biết được, có lẽ là cậu viết khá tốt, vừa hay làm cho giám khảo thấy cảm động, cậu nói: “Cái này... Có lẽ lúc đó giám khảo chấm bài thấy thích.”
Các bạn nam vô cùng kính phục Nhạc Thính Phong, nói xong về điểm của Nhạc Thính Phong, bọn họ lại tự nói về mình. Tuy bọn họ không được điểm cao như Nhạc Thính Phong nhưng điểm cũng không thấp, dù sao thì những học sinh có thể thi đỗ vào đây đều học khá giỏi. Điểm của bọn họ không chênh lệch nhiều so với Lộ Tu Triệt, mấy người các cậu nói xong, phát hiện hiện trong phòng có một người không nói gì, hơn nữa còn không tham gia vào cuộc nói chuyện của các cậu.
Tôn Tường Khôn vốn là người thân thiện, cậu hỏi Lâm Trầm: “Này Lâm Trầm, cậu thi được bao nhiêu điểm? Lúc trước cậu học ở trường nào?”
“Trường 19, 598 điểm.” Lâm Trầm trả lời rất ngắn gọn.
Cậu vừa nói xong, liền thu hút hết sự chú ý của mọi người. Nếu nói Nhạc Thính Phong là nghịch thiên, vậy... Thành tích của Lâm Trầm nên dùng từ “thần kỳ” để hình dung. Đến cả Nhạc Thính Phong cũng nhìn sang Lâm Trầm.
Nhạc Thính Phong lùi về sau một bước: “Nếu không bị trùng tên, thì có lẽ... Là vậy.”
Tôn Tường Khôn lại bước đến trước hai bước, mặt đầy kích động nói: “Nghe nói cậu thi được 600 điểm là thật phải không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, lại lùi về sau một bước: “... Ừ.”
Tôn Tường Khôn đột nhiên kích động hét lên: “Trời ơi, trời ơi, tôi gặp được người thật rồi, 600 điểm đó, ôi 600, cậu thật lợi hại, Idol của tôi...”
Hai nam sinh còn lại nghe thấy 600 cũng kích động: “Thì ra cậu chính là học sinh thi được 600 điểm, thật không ngờ chúng ta lại có thể ở cùng phòng, duyên phận này...”
Tôn Tường Khôn đẩy đẩy mắt kính, lắc đầu nói: “Rất nhiều bạn của tớ đều nói, sau khi tớ vào lớp mười nhất định phải đi tìm Nhạc Thính Phong thi được 600 điểm trước, nhờ tớ xem giúp bọn họ, xem cậu rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không, tớ thật sự rất vui... Không ngờ lại học cùng lớp với cậu, còn ở cùng cả ký túc xá...”
“Đúng vậy, bạn học của tớ cũng thế, trước khi tớ đến đây còn đặc biệt gọi đến nhà tớ, dặn tớ xem xem Nhạc Thính Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào, đầu có giống như chúng tớ hay không.”
Nhạc Thính Phong không nổi sự nhiệt tình của bọn họ, “Các cậu khoa trương quá rồi.”
Lộ Tu Triệt khoác vai cậu cười haha nói: “Các cậu không cần ngạc nhiên như vậy, đợi sau này mọi người từ từ quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
Lộ Tu Triệt tin tưởng Nhạc Thính Phong hơn cả chính mình, IQ cao ngất thế này, tương lai cơ hội cũng rất nhiều, từ từ các bạn cũng sẽ quen dần thôi.
Tôn Tường Khôn giơ tay sờ vào quần áo của Nhạc Thính Phong, “Nhạc Thính Phong này, người thật này... Chậc chậc, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Hầu Chí Tân hỏi: “Rốt cuộc cậu có cách gì hay, sao có thể được tròn điểm cả môn văn thế?”
Nhạc Thính Phong chau mày, cậu làm sao biết được, có lẽ là cậu viết khá tốt, vừa hay làm cho giám khảo thấy cảm động, cậu nói: “Cái này... Có lẽ lúc đó giám khảo chấm bài thấy thích.”
Các bạn nam vô cùng kính phục Nhạc Thính Phong, nói xong về điểm của Nhạc Thính Phong, bọn họ lại tự nói về mình. Tuy bọn họ không được điểm cao như Nhạc Thính Phong nhưng điểm cũng không thấp, dù sao thì những học sinh có thể thi đỗ vào đây đều học khá giỏi. Điểm của bọn họ không chênh lệch nhiều so với Lộ Tu Triệt, mấy người các cậu nói xong, phát hiện hiện trong phòng có một người không nói gì, hơn nữa còn không tham gia vào cuộc nói chuyện của các cậu.
Tôn Tường Khôn vốn là người thân thiện, cậu hỏi Lâm Trầm: “Này Lâm Trầm, cậu thi được bao nhiêu điểm? Lúc trước cậu học ở trường nào?”
“Trường 19, 598 điểm.” Lâm Trầm trả lời rất ngắn gọn.
Cậu vừa nói xong, liền thu hút hết sự chú ý của mọi người. Nếu nói Nhạc Thính Phong là nghịch thiên, vậy... Thành tích của Lâm Trầm nên dùng từ “thần kỳ” để hình dung. Đến cả Nhạc Thính Phong cũng nhìn sang Lâm Trầm.