Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2243
“Đúng thế, Tử Hiên, cậu nhìn bọn nó như thế kia làm sao có thể giống cậu được chứ, toàn thân đầy quý khí, vừa nhìn là đã thấy sự bất phàm rồi.”
Nhạc Thính Phong thấy lái xe và vệ sĩ nhà họ Lộ đang chạy tới từ cách đó không xa liền không nhịn được mà cảm khái một tiếng.
Lộ Tu Triệt nhún vai, lần đầu cậu nghe được người khác nói về mình như vậy đó. Ây dà, bị người ta nói rằng mình là đứa không có tiền, thật đúng là thú vị nha! Cậu nhìn về phía vệ sĩ và lái xe nhà mình, khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ trước hết đừng tới đây vội.
Cậu thở dài nói: “Học trưởng à, anh chưa từng nghe qua câu thâm tàng bất lộ sao? Nhà tôi chẳng qua là cố tình điệu thấp thôi, cũng như con người của tôi vậy, cực kỳ nhất quán, chưa bao giờ khoe khoang việc chuyện bản thân mình có tiền ra sao, đương nhiên tôi đây so ra còn kém học trưởng nhiều lắm, làm sao có thể bằng được người suốt ngày thở khí ba ba* như anh.”
(*: Ý chỉ vương bát đản = tên khốn kiếp)
Lưu Tử Hiên vừa nghe liền cả giận nói: “Xú tiểu tử, mày mắng ai là vương bát hả?”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Học trưởng, anh nói gì vậy? Sao anh lại tự nói mình là vương bát thế, tôi đâu có nói gì đâu.”
“Vừa rồi rõ ràng là mày đang mắng tao, bọn mày có nghe thấy không?” Lưu Tử Hiên tức giận đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, quay sang nói với người bên cạnh mình.
Mấy người bên cạnh cậu ta đều là đám người hầu cả, bọn họ đều gật đầu, nói rằng Lộ Tu Triệt đúng là đang mắng chửi người.
Lộ Tu Triệt bày ra vẻ mặt thất vọng, đau khổ nói: “Ôi trời, tôi còn đang khen học trưởng là có khí chất của Vương Bá**, không ngờ học trưởng nghe không ra lại nói tôi chửi anh là vương bát, tôi thật sự rất oan uổng đó nha, xem ra tôi với học trưởng không có cách nào có thể tiếp tục tán gẫu với nhau được rồi. Thính Phong, chúng ta đi thôi, ây gù, thật khó quá đi...”
(** Vương Bá: Niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880)
Hai người muốn đi, bọn Lưu Tử Hiên đương nhiên không đồng ý rồi. Lưu Tử Hiên ra tay đẩy Lộ Tu Triệt một cái, “Ai cho mày đi thế?”
Ngay khi cậu ta đập vào người Lộ Tu Triệt thì từ trên người Lộ Tu Triệt rơi xuống một chiếc đồng hồ. Lưu Tử Hiên lúc ấy không phát hiện đồng hồ đã rơi, đúng lúc bước lên phía trước mấy bước nên đã giẫm nát luôn chiếc đồng hồ kia.
Lộ Tu Triệt vừa thấy thế thì trong lòng bật lên một tiếng khen hay, nhưng cậu vẫn thể hiện ra vẻ mặt vô cùng thương tiếc, kinh hô một tiếng: “Đồng hồ của tôi!”
Lưu Tử Hiên khinh miệt nói: “Mày có tiền như vậy cơ mà, tiếc gì một đồng hồ nát chứ.”
Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng, nói: “Học trưởng nói rất đúng, quả thật là chiếc đồng hồ nát này tôi đã đeo hai năm nay. Tuy rằng nó đã cũ, nhưng học trưởng à, anh nhất định phải bồi thường chiếc đồng hồ này cho tôi, đây là chiếc mà tôi thích nhất, tất cả mọi người đều nhìn thấy vì sao mà nó bị hỏng, tôi mong học trưởng không cố tình bỏ qua.”
Đồng hồ làm sao mà bị hỏng, rất nhiều người xung quanh đều thấy, Lưu Tử Hiên có muốn lật mặt cũng không được. Cậu ta chỉ có thể cắn môi, nói: “Hừ, không phải chỉ là một cái đồng hồ nát sao? Đền cho mày là được, nhưng mày phải xin lỗi tao.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, xin lỗi học trưởng, tôi xin lỗi anh.”
Lưu Tử Hiên sửng sốt, cái gì cơ, thằng nhóc này cứ thế mà xin lỗi sao? Hành động này của nó kì lạ nha, cậu ta còn tưởng đối phương nhất định là sống chết cũng không chịu xin lỗi ấy chứ.
Lưu Tử Hiên còn chưa kịp phản ứng lại, Lộ Tu Triệt đã xoay người nhặt chiếc đồng hồ của mình lên, đồng hồ đã vỡ ra rồi, cậu nói: “Tôi đã xin lỗi rồi, hy vọng học trưởng có thể bồi thường đồng hồ cho tôi.”
Lưu Tử Hiên khinh thường bĩu môi: “Hừ, chẳng qua chỉ là một chiếc đồng hồ, để tao xem mày muốn lừa của tao bao nhiêu tiền.”
Lộ Tu Triệt thản nhiên nói: “Đồng hồ này lúc tôi mua là mười chín vạn, căn cứ vào chuyện tôi đã đeo hai năm, tôi sẽ không bắt anh bồi thường nhiều đâu, để bỏ bớt mấy số lẻ, anh chỉ cần bồi thường cho tôi mười lăm vạn thôi.”
Câu này khiến Lưu Tử Hiên và mấy người đứng cạnh hắn bị dọa đến nhảy dựng lên. Mười chín vạn sao? Đây là muốn đi cướp ngân hàng đúng không? Ngay cả nghĩ bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến nhiều tiền như vậy.
Nhạc Thính Phong thấy lái xe và vệ sĩ nhà họ Lộ đang chạy tới từ cách đó không xa liền không nhịn được mà cảm khái một tiếng.
Lộ Tu Triệt nhún vai, lần đầu cậu nghe được người khác nói về mình như vậy đó. Ây dà, bị người ta nói rằng mình là đứa không có tiền, thật đúng là thú vị nha! Cậu nhìn về phía vệ sĩ và lái xe nhà mình, khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ trước hết đừng tới đây vội.
Cậu thở dài nói: “Học trưởng à, anh chưa từng nghe qua câu thâm tàng bất lộ sao? Nhà tôi chẳng qua là cố tình điệu thấp thôi, cũng như con người của tôi vậy, cực kỳ nhất quán, chưa bao giờ khoe khoang việc chuyện bản thân mình có tiền ra sao, đương nhiên tôi đây so ra còn kém học trưởng nhiều lắm, làm sao có thể bằng được người suốt ngày thở khí ba ba* như anh.”
(*: Ý chỉ vương bát đản = tên khốn kiếp)
Lưu Tử Hiên vừa nghe liền cả giận nói: “Xú tiểu tử, mày mắng ai là vương bát hả?”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Học trưởng, anh nói gì vậy? Sao anh lại tự nói mình là vương bát thế, tôi đâu có nói gì đâu.”
“Vừa rồi rõ ràng là mày đang mắng tao, bọn mày có nghe thấy không?” Lưu Tử Hiên tức giận đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, quay sang nói với người bên cạnh mình.
Mấy người bên cạnh cậu ta đều là đám người hầu cả, bọn họ đều gật đầu, nói rằng Lộ Tu Triệt đúng là đang mắng chửi người.
Lộ Tu Triệt bày ra vẻ mặt thất vọng, đau khổ nói: “Ôi trời, tôi còn đang khen học trưởng là có khí chất của Vương Bá**, không ngờ học trưởng nghe không ra lại nói tôi chửi anh là vương bát, tôi thật sự rất oan uổng đó nha, xem ra tôi với học trưởng không có cách nào có thể tiếp tục tán gẫu với nhau được rồi. Thính Phong, chúng ta đi thôi, ây gù, thật khó quá đi...”
(** Vương Bá: Niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880)
Hai người muốn đi, bọn Lưu Tử Hiên đương nhiên không đồng ý rồi. Lưu Tử Hiên ra tay đẩy Lộ Tu Triệt một cái, “Ai cho mày đi thế?”
Ngay khi cậu ta đập vào người Lộ Tu Triệt thì từ trên người Lộ Tu Triệt rơi xuống một chiếc đồng hồ. Lưu Tử Hiên lúc ấy không phát hiện đồng hồ đã rơi, đúng lúc bước lên phía trước mấy bước nên đã giẫm nát luôn chiếc đồng hồ kia.
Lộ Tu Triệt vừa thấy thế thì trong lòng bật lên một tiếng khen hay, nhưng cậu vẫn thể hiện ra vẻ mặt vô cùng thương tiếc, kinh hô một tiếng: “Đồng hồ của tôi!”
Lưu Tử Hiên khinh miệt nói: “Mày có tiền như vậy cơ mà, tiếc gì một đồng hồ nát chứ.”
Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng, nói: “Học trưởng nói rất đúng, quả thật là chiếc đồng hồ nát này tôi đã đeo hai năm nay. Tuy rằng nó đã cũ, nhưng học trưởng à, anh nhất định phải bồi thường chiếc đồng hồ này cho tôi, đây là chiếc mà tôi thích nhất, tất cả mọi người đều nhìn thấy vì sao mà nó bị hỏng, tôi mong học trưởng không cố tình bỏ qua.”
Đồng hồ làm sao mà bị hỏng, rất nhiều người xung quanh đều thấy, Lưu Tử Hiên có muốn lật mặt cũng không được. Cậu ta chỉ có thể cắn môi, nói: “Hừ, không phải chỉ là một cái đồng hồ nát sao? Đền cho mày là được, nhưng mày phải xin lỗi tao.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, xin lỗi học trưởng, tôi xin lỗi anh.”
Lưu Tử Hiên sửng sốt, cái gì cơ, thằng nhóc này cứ thế mà xin lỗi sao? Hành động này của nó kì lạ nha, cậu ta còn tưởng đối phương nhất định là sống chết cũng không chịu xin lỗi ấy chứ.
Lưu Tử Hiên còn chưa kịp phản ứng lại, Lộ Tu Triệt đã xoay người nhặt chiếc đồng hồ của mình lên, đồng hồ đã vỡ ra rồi, cậu nói: “Tôi đã xin lỗi rồi, hy vọng học trưởng có thể bồi thường đồng hồ cho tôi.”
Lưu Tử Hiên khinh thường bĩu môi: “Hừ, chẳng qua chỉ là một chiếc đồng hồ, để tao xem mày muốn lừa của tao bao nhiêu tiền.”
Lộ Tu Triệt thản nhiên nói: “Đồng hồ này lúc tôi mua là mười chín vạn, căn cứ vào chuyện tôi đã đeo hai năm, tôi sẽ không bắt anh bồi thường nhiều đâu, để bỏ bớt mấy số lẻ, anh chỉ cần bồi thường cho tôi mười lăm vạn thôi.”
Câu này khiến Lưu Tử Hiên và mấy người đứng cạnh hắn bị dọa đến nhảy dựng lên. Mười chín vạn sao? Đây là muốn đi cướp ngân hàng đúng không? Ngay cả nghĩ bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến nhiều tiền như vậy.
Bình luận facebook