Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2293
Nói xong, cô bé trộm nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn cô ta: “Còn nói gì nữa?”
Cô nữ sinh kia đã sợ tới mức run rẩy: “Cô ấy còn nói là... Cô ấy sẽ không buông tha cho anh.”
Lời này của cô nữ sinh kia vừa nói ra khỏi miệng thì chỉ cần là người có đầu óc bình thường sẽ bắt đầu hoài nghi chuyện cắt cổ tay lần này có gì đó uẩn khúc. Một người muốn chết thì chắc chắn trong nội tâm sẽ phải tranh đấu không ngừng, phải mất đi hy vọng với hết thảy mọi thứ xung quanh nên mới có thể muốn cắt cổ tay tự sát như vậy, bởi dù sao đi chăng nữa, chuyện tự sát cũng là một chuyện đòi hỏi dũng khí rất lớn. Mà một người không còn chút hy vọng nào thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi mua quần áo, hay nói sẽ không buông tha cho một cậu nhóc nào đó mà cô ta thích chứ. Có thể nói, trước khi cô nữ sinh này xảy ra chuyện cắt cổ tay tự sát kia thì thái độ sống của cô ta vẫn vô cùng tích cực, không hề có biểu hiện gì của việc suy nghĩ luẩn quẩn rồi muốn tìm đến cái chết cả.
Nhưng vấn để lại chính là ở chỗ này, mọi chuyện đang êm đẹp, vì cớ gì mà cô ta đột nhiên cắt cổ tay, chuyện này không phải là quá kỳ quái sao?
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn cô gái đeo kính kia rồi cười lạnh, 80% vấn đề nằm trên người cô ta.
Cậu bèn hỏi bạn bè của cô gái đã cắt cổ tay kia: “Tôi muốn hỏi các câu chuyện này, liệu có chuyện buổi chiều còn đang có tâm trạng háo hức muốn đi mua quần áo rồi buổi tối lại đột nhiên muốn tìm đến cái chết không? Các cậu thấy có thể không?”
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, mấy nữ sinh kia đều lắc đầu.
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: “Trước tối hôm qua, các cô có thấy thân thể cô ta có gì bất thường không, có cảm thấy có cảm xúc hay suy nghĩ gì luẩn quẩn không, có nghe thấy cô ta nói những lời như không muốn sống hay mệt mỏi quá không?”
Mấy cô nữ sinh nọ cẩn thận nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có..”
Nhạc Thính Phong châm biếm: “Một người đang không hề có ý định muốn quyên sinh đột nhiên lại bất thình lình mà cắt cổ tay vào buổi tối, các người không thấy chuyện này có những điểm rất đáng ngờ sao? Nhưng mặc kệ là chuyện gì thì việc cô ta cắt cổ tay cũng không có liên quan gì tới tối, còn chuyện này có vấn đề gì thì, chậc chậc...”
Nhạc Thính Phong khinh thường đảo mắt nhìn cô nữ sinh đeo kính đang đổ mồ hôi lạnh kia.
“Cứ hỏi cái người được gọi là bạn thân của cô ta ấy”
Nhạc Thính Phong nói xong, quay lại nói với những người bạn cùng phòng của mình: “Đi thôi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta nữa cả, mau về ăn cơm”
Tâm tình đám Lộ Tu Triệt bây giờ đang vô cùng kích động, chỉ cần chuyện này không liên quan gì đến Nhạc Thính Phong là tốt rồi.
Đám đông đang vây kín trước mặt họ tự động tản ra, nhường cho Nhạc Thính Phong và các bạn một con đường. Lộ Tu Triệt cố ý đi thật chậm, lùi lại sau cùng, nói với cô nữ sinh kia: “Học muội à, về sau có não thì nhớ dùng nhé.
Sau khi bọn họ rời đi, đám người đứng vây xung quanh cũng dần tản đi nhưng tất cả đều thảo luận về chuyện này. Những điều mà Nhạc Thính Phong phân tích đã giúp bọn họ hiểu được rằng làm sao có chuyện đơn giản như vậy. Có lẽ là đã xảy ra một chuyện gì đó khác nên cô nữ sinh kia mới có thể đột nhiên cắt cổ tay như vậy.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy cô bé lớp 11-3 cũng không thoải mái chút nào. Bọn họ hờn giận nói với cô nữ sinh đeo kính: “Chính cậu là người nói chúng ta không thể thả Nhạc Thính Phong như vậy, nhưng... Chuyện này căn bản không hề liên quan đến anh ấy...”
“Đúng vậy, hai chúng ta đi trách mắng sai người”
đọc truyện tại http://truyencuaTui.net/
“Nhưng tối hôm qua chỉ có cậu và Tiểu Viên ở ký túc xá, chẳng lẽ bạn ấy cắt cổ tay mà cậu vẫn mảy may không hề hay biết?”
Cô bé đeo kính liên tục xua tay: “Tớ không lừa các cậu mà, nhưng mà tớ không biết, tối qua khi về phòng, tớ đặt lưng lên giường liền ngủ mất, đến khi tớ tỉnh dậy thì đã thấy cô ấy nằm trên giường, khắp nhà đều đầy máu, tớ... Tớ đã vội tìm dì quản lí. Tớ không lừa các cậu... Các đừng nghe Nhạc Thính Phong nói lung tung...”
“Cũng có thể là do ban ngày Tiểu Viên không biểu hiện ra ngoài, đến buổi tối cậu ấy chỉ còn một mình nên mới nhịn không được mà suy nghĩ nhiều, vì thế..”
Nhạc Thính Phong dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn cô ta: “Còn nói gì nữa?”
Cô nữ sinh kia đã sợ tới mức run rẩy: “Cô ấy còn nói là... Cô ấy sẽ không buông tha cho anh.”
Lời này của cô nữ sinh kia vừa nói ra khỏi miệng thì chỉ cần là người có đầu óc bình thường sẽ bắt đầu hoài nghi chuyện cắt cổ tay lần này có gì đó uẩn khúc. Một người muốn chết thì chắc chắn trong nội tâm sẽ phải tranh đấu không ngừng, phải mất đi hy vọng với hết thảy mọi thứ xung quanh nên mới có thể muốn cắt cổ tay tự sát như vậy, bởi dù sao đi chăng nữa, chuyện tự sát cũng là một chuyện đòi hỏi dũng khí rất lớn. Mà một người không còn chút hy vọng nào thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi mua quần áo, hay nói sẽ không buông tha cho một cậu nhóc nào đó mà cô ta thích chứ. Có thể nói, trước khi cô nữ sinh này xảy ra chuyện cắt cổ tay tự sát kia thì thái độ sống của cô ta vẫn vô cùng tích cực, không hề có biểu hiện gì của việc suy nghĩ luẩn quẩn rồi muốn tìm đến cái chết cả.
Nhưng vấn để lại chính là ở chỗ này, mọi chuyện đang êm đẹp, vì cớ gì mà cô ta đột nhiên cắt cổ tay, chuyện này không phải là quá kỳ quái sao?
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn cô gái đeo kính kia rồi cười lạnh, 80% vấn đề nằm trên người cô ta.
Cậu bèn hỏi bạn bè của cô gái đã cắt cổ tay kia: “Tôi muốn hỏi các câu chuyện này, liệu có chuyện buổi chiều còn đang có tâm trạng háo hức muốn đi mua quần áo rồi buổi tối lại đột nhiên muốn tìm đến cái chết không? Các cậu thấy có thể không?”
Sau khi cân nhắc suy nghĩ, mấy nữ sinh kia đều lắc đầu.
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: “Trước tối hôm qua, các cô có thấy thân thể cô ta có gì bất thường không, có cảm thấy có cảm xúc hay suy nghĩ gì luẩn quẩn không, có nghe thấy cô ta nói những lời như không muốn sống hay mệt mỏi quá không?”
Mấy cô nữ sinh nọ cẩn thận nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có..”
Nhạc Thính Phong châm biếm: “Một người đang không hề có ý định muốn quyên sinh đột nhiên lại bất thình lình mà cắt cổ tay vào buổi tối, các người không thấy chuyện này có những điểm rất đáng ngờ sao? Nhưng mặc kệ là chuyện gì thì việc cô ta cắt cổ tay cũng không có liên quan gì tới tối, còn chuyện này có vấn đề gì thì, chậc chậc...”
Nhạc Thính Phong khinh thường đảo mắt nhìn cô nữ sinh đeo kính đang đổ mồ hôi lạnh kia.
“Cứ hỏi cái người được gọi là bạn thân của cô ta ấy”
Nhạc Thính Phong nói xong, quay lại nói với những người bạn cùng phòng của mình: “Đi thôi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta nữa cả, mau về ăn cơm”
Tâm tình đám Lộ Tu Triệt bây giờ đang vô cùng kích động, chỉ cần chuyện này không liên quan gì đến Nhạc Thính Phong là tốt rồi.
Đám đông đang vây kín trước mặt họ tự động tản ra, nhường cho Nhạc Thính Phong và các bạn một con đường. Lộ Tu Triệt cố ý đi thật chậm, lùi lại sau cùng, nói với cô nữ sinh kia: “Học muội à, về sau có não thì nhớ dùng nhé.
Sau khi bọn họ rời đi, đám người đứng vây xung quanh cũng dần tản đi nhưng tất cả đều thảo luận về chuyện này. Những điều mà Nhạc Thính Phong phân tích đã giúp bọn họ hiểu được rằng làm sao có chuyện đơn giản như vậy. Có lẽ là đã xảy ra một chuyện gì đó khác nên cô nữ sinh kia mới có thể đột nhiên cắt cổ tay như vậy.
Sau khi bọn họ rời đi, mấy cô bé lớp 11-3 cũng không thoải mái chút nào. Bọn họ hờn giận nói với cô nữ sinh đeo kính: “Chính cậu là người nói chúng ta không thể thả Nhạc Thính Phong như vậy, nhưng... Chuyện này căn bản không hề liên quan đến anh ấy...”
“Đúng vậy, hai chúng ta đi trách mắng sai người”
đọc truyện tại http://truyencuaTui.net/
“Nhưng tối hôm qua chỉ có cậu và Tiểu Viên ở ký túc xá, chẳng lẽ bạn ấy cắt cổ tay mà cậu vẫn mảy may không hề hay biết?”
Cô bé đeo kính liên tục xua tay: “Tớ không lừa các cậu mà, nhưng mà tớ không biết, tối qua khi về phòng, tớ đặt lưng lên giường liền ngủ mất, đến khi tớ tỉnh dậy thì đã thấy cô ấy nằm trên giường, khắp nhà đều đầy máu, tớ... Tớ đã vội tìm dì quản lí. Tớ không lừa các cậu... Các đừng nghe Nhạc Thính Phong nói lung tung...”
“Cũng có thể là do ban ngày Tiểu Viên không biểu hiện ra ngoài, đến buổi tối cậu ấy chỉ còn một mình nên mới nhịn không được mà suy nghĩ nhiều, vì thế..”
Bình luận facebook