Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2301
Nhà trường còn yêu cầu tất cả giáo viên chủ nhiệm các lớp đều phải chủ động nói toàn bộ sự thật cho học sinh lớp mình biết. Cần phải để mọi người biết chân tướng sự việc, không được tiếp tục gây phiền phức cho Nhạc Thính Phong nữa.
Khi Vương Chí Viễn gặp Hồ Mai, anh đã tức giận đến nỗi thẳng tay cho cô ta một bạt tại.
Là một người cha, anh ta thật sự không thể nào tha thứ này cho đứa con gái xấu xa đã xúi giục con gái anh tự sát.
Hổ Mai ôm mặt hét lên: “Chú dựa vào đầu mà đánh tôi, con gái chú ngu si đần độn giờ lại trách tối sao?”
Vương Chí Viễn tức giận đến run người, “Mày... Mày còn nhỏ mà sao có thể ngoan độc, ngay cả con gái tạo có sai thì mày dựa vào đâu mà xúi giục nó tự sát, rõ ràng là mày muốn hại chết con bé!”
Hồ Mai quả thực đã muốn hại chết Vương Viên Viên, nhưng cuối cùng lại sợ hãi, sợ cô ấy chết thật nên mới đi tìm dì quản lý ký túc xá để gọi điện thoại báo 120. Nếu muộn hơn một chút, Vương Viên Viên có thể đã không còn mạng!
Cô ta lắc đầu, nói: “Cháu... Cháu không muốn để bạn ấy chết, là bạn ấy nói... Bạn ấy nói là không muốn cháu đi tìm dì quản lý sớm như vậy.”
So với Vương Viên Viên, Hồ Mai thành thục hơn nhiều, cho nên Hồ Mai có chết cũng không chịu thừa nhận.
Tuy rằng cô ta không thừa nhận, nhưng dù sao cô ta cũng đã xúi giục giết người, dù thế nào cũng bị cảnh sát dẫn đi. Dù cô ta vẫn còn đang trong vị thành niên, không phải ngồi tù thì tương lai sẽ vẫn phải mang trên lưng tội danh này, về sau con đường tương lai nhất định sẽ không còn gì tươi sáng. Cô ta một lòng muốn hủy hoại người khác, kết quả là hủy hoại chính bản thân mình.
Vụ tự sát gây ồn ào huyên náo cả trường này đến giờ coi như đã lắng xuống. Đám học trò vốn không có nhiều suy nghĩ phức tạp, dù sao đây cũng chưa phải là xã hội lắm thị phi, cũng không phải quan hệ làm ăn kết giao theo mạng nhện. Nhưng những kẻ giống như Hồ Mai, chỉ đơn thuần vì ghen tị mà muốn giết người thì quả thật rất hiếm thấy.
Vương Chí Viễn nhìn Hổ Mai, hận tới nỗi không thể đem toàn bộ thống khổ mà con gái mình phải chịu tới cho con bé này. Anh ta vẫn muốn đánh người nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại. Cảnh sát đưa Hồ Mai đi, những chuyện sau đó thế nào sẽ tiếp tục liên hệ với Vương gia.
Chuyện này được giải quyết thuận lợi tới vậy là điều mà Du Dực không nghĩ tới, anh vốn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, nếu nhà họ Vương định vịn vào chuyện này không buông thì anh chỉ có thể “ý thế hiếp người”, nhưng cha mẹ Vương Viên Viên vẫn là những người hiểu chuyện.
Trong chuyện này, Vương Chí Viễn cũng sẽ không tìm Nhạc Thính Phong mà gây phiền toái nữa, nhưng vẫn muốn truy cứu trách nhiệm của trường học. Không phải trường trung học cấm học sinh yêu sớm hay sao, vì sao có bao nhiêu người biết chuyện như vậy lại không có bất cứ giáo viên nào đi nhắc nhở, ngăn cản con gái họ?
Vương Chí Viễn biết chuyện này họ cũng có phần trách nhiệm, do họ quá nuông chiều con gái, không giáo dục con bé cho tốt. Nhưng một khi đã đưa con cái đến trường học, vậy thì trường học cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Khi Vương Chí Viễn gặp Hồ Mai, anh đã tức giận đến nỗi thẳng tay cho cô ta một bạt tại.
Là một người cha, anh ta thật sự không thể nào tha thứ này cho đứa con gái xấu xa đã xúi giục con gái anh tự sát.
Hổ Mai ôm mặt hét lên: “Chú dựa vào đầu mà đánh tôi, con gái chú ngu si đần độn giờ lại trách tối sao?”
Vương Chí Viễn tức giận đến run người, “Mày... Mày còn nhỏ mà sao có thể ngoan độc, ngay cả con gái tạo có sai thì mày dựa vào đâu mà xúi giục nó tự sát, rõ ràng là mày muốn hại chết con bé!”
Hồ Mai quả thực đã muốn hại chết Vương Viên Viên, nhưng cuối cùng lại sợ hãi, sợ cô ấy chết thật nên mới đi tìm dì quản lý ký túc xá để gọi điện thoại báo 120. Nếu muộn hơn một chút, Vương Viên Viên có thể đã không còn mạng!
Cô ta lắc đầu, nói: “Cháu... Cháu không muốn để bạn ấy chết, là bạn ấy nói... Bạn ấy nói là không muốn cháu đi tìm dì quản lý sớm như vậy.”
So với Vương Viên Viên, Hồ Mai thành thục hơn nhiều, cho nên Hồ Mai có chết cũng không chịu thừa nhận.
Tuy rằng cô ta không thừa nhận, nhưng dù sao cô ta cũng đã xúi giục giết người, dù thế nào cũng bị cảnh sát dẫn đi. Dù cô ta vẫn còn đang trong vị thành niên, không phải ngồi tù thì tương lai sẽ vẫn phải mang trên lưng tội danh này, về sau con đường tương lai nhất định sẽ không còn gì tươi sáng. Cô ta một lòng muốn hủy hoại người khác, kết quả là hủy hoại chính bản thân mình.
Vụ tự sát gây ồn ào huyên náo cả trường này đến giờ coi như đã lắng xuống. Đám học trò vốn không có nhiều suy nghĩ phức tạp, dù sao đây cũng chưa phải là xã hội lắm thị phi, cũng không phải quan hệ làm ăn kết giao theo mạng nhện. Nhưng những kẻ giống như Hồ Mai, chỉ đơn thuần vì ghen tị mà muốn giết người thì quả thật rất hiếm thấy.
Vương Chí Viễn nhìn Hổ Mai, hận tới nỗi không thể đem toàn bộ thống khổ mà con gái mình phải chịu tới cho con bé này. Anh ta vẫn muốn đánh người nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại. Cảnh sát đưa Hồ Mai đi, những chuyện sau đó thế nào sẽ tiếp tục liên hệ với Vương gia.
Chuyện này được giải quyết thuận lợi tới vậy là điều mà Du Dực không nghĩ tới, anh vốn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, nếu nhà họ Vương định vịn vào chuyện này không buông thì anh chỉ có thể “ý thế hiếp người”, nhưng cha mẹ Vương Viên Viên vẫn là những người hiểu chuyện.
Trong chuyện này, Vương Chí Viễn cũng sẽ không tìm Nhạc Thính Phong mà gây phiền toái nữa, nhưng vẫn muốn truy cứu trách nhiệm của trường học. Không phải trường trung học cấm học sinh yêu sớm hay sao, vì sao có bao nhiêu người biết chuyện như vậy lại không có bất cứ giáo viên nào đi nhắc nhở, ngăn cản con gái họ?
Vương Chí Viễn biết chuyện này họ cũng có phần trách nhiệm, do họ quá nuông chiều con gái, không giáo dục con bé cho tốt. Nhưng một khi đã đưa con cái đến trường học, vậy thì trường học cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Bình luận facebook