Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1902
Diệp Thiều Quang, Mộ Dung Miên thật sự là... Anh em ư?
Quý Miên Miên rụt rụt cổ, chuyện này... Thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua là, chuyện bọn họ là anh em cũng không phải là chuyện không thể tồn tại, tại sao anh vẫn không chịu nói ra?
Xem ra, lúc này vẫn còn nhiều ẩn tình khác.
Cô muốn tiếp tục nghe, nhưng bên trong thật lâu cũng không có động tĩnh.
Quý Miên Miên trong lòng lo lắng nhưng lại không dám đi vào, ở bên ngoài lo lắng suông.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy được tiếng cười của Mộ Dung Miên.
Tiếng cười kia cô nghe như trẻ nhỏ đang run rẩy, khí lạnh dường như có thể tiến vào trong xương.
Mộ Dung Miên xoay người, nhìn Mộ Dung phu nhân sắp chết.
“Bây giờ nói những lời này đã muộn rồi, tôi nghĩ bà đã quên lúc đó bà đã nói gì, thế nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Ban đầu anh vừa tỉnh dậy phát hiện mặt mình thay đổi, ngay cả thân phận cũng đã không phải là của mình, anh đã biết tất cả những gì xảy ra trong lúc hôn mê, những thứ này cũng không phải là anh mong muốn, anh phải về, anh muốn đi tìm Quý Miên Miên.
Nhưng lúc đó, Mộ Dung phu nhân lại quỳ trước mặt anh, không để cho anh đi.
Lời bà nói, đến bây giờ anh vẫn nhớ được rõ ràng.
Lúc đó bà nói: “Chí Hoành không biết Randy đã chết, cũng không thể để ông ấy biết, nếu như ông ấy biết thì coi như kết thúc.”
Lúc ấy, anh còn châm chọc nói: “Nếu như ông ta chết thì Mộ Dung gia cùng sản nghiệp lớn này đều không thể về trong tay bà đúng không?”
“Không phải vậy, trong lòng mẹ mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng mẹ lo lắng ông ấy sẽ không chịu nổi nhiều hơn. Con không biết em trai con đối với ông ấy mà nói rất quan trọng, nó là sinh mạng của Mộ Dung gia, nếu biết nó đã chết, chỉ sợ Chí Hoành cũng sẽ không chịu được mà đi cùng nó.
“Thiều Quang, mẹ van con... Van con...”
Anh vốn là loại người có máu lạnh, cho dù là Mộ Dung phu nhân quỳ xuống đất van xin, anh cũng không có mềm lòng nửa phần, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, trở về, trở về, trở về...
Thế nhưng sau đó Mộ Dung phu nhân đã tàn nhẫn nói: “Mặt của con, trái tim của con, giác mạc của con đều là của em trai con, con phải dùng thân phận em trai con để sống cho mẹ, sống cho Mộ Dung gia, đây là con mắc nợ nó... Con phải luôn luôn nhớ rõ là mẹ sinh ra con, cho ngươi một mạng, là em trai con tặng cho con mạng thứ hai, con đừng nghĩ trở lại như trước kia nữa, đừng nghĩ muốn tiếp tục làm Diệp Thiều Quang, con còn có cái gì không yên tâm thì thoải mái khi dùng mặt của nó để sống tiếp.”
Cho nên, anh đồng ý từ Diệp Thiều Quang biến thành Mộ Dung Miên.
Bởi vì đây là anh thiếu nợ Mộ Dung Miên.
Trên người anh có quá nhiều thứ là của hắn, anh muốn lấy xuống trả lại cũng không thể, cho nên anh chỉ có thể giữ lấy.
Những lời nói trước đây của Mộ Dung phu nhân nói với Mộ Dung Miên tới giờ vẫn rõ mồn một.
Sắc mặt Mộ Dung phu nhân đã lộ ra màu tro tàn, bà yếu ớt nói: “Mẹ nói như vậy là bởi vì mẹ không muốn để cho con nhìn thấy mẹ không vững tâm, mẹ không muốn để cho con cảm thấy mẹ áy náy... Mẹ sợ... Sợ đối mặt với con...”
Mộ Dung Miên châm biếm: “A, cần gì kiếm cớ cho riêng mình? Hơn nữa là bà sợ tôi không đồng ý, đúng lúc bà ở Mộ Dung gia này đang có cuộc sống tốt, trong khoảnh khắc sẽ trở thành đống tro tàn ngay lập tức? Bà lần đầu tiên vì mình mà bỏ lại tôi, lần thứ hai vẫn là vì mình.”
“Bà để cho tôi thay thế Mộ Dung Miên, khiến cho sau khi nó chết cũng không có một cái bia mộ một cách quang minh chính đại, cho dù là chôn cất cũng phải lén lén lút lút. Bà lại khiến cho Diệp Thiều Quang thành một người chết, thật ra thì, nói chính xác, một lúc bà đã hại chết hai người, cho tới bây giờ bà lại đem trách nhiệm đổ trên thân người khác, bà chưa từng cảm thấy mình đã sai sao?”
Quý Miên Miên rụt rụt cổ, chuyện này... Thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua là, chuyện bọn họ là anh em cũng không phải là chuyện không thể tồn tại, tại sao anh vẫn không chịu nói ra?
Xem ra, lúc này vẫn còn nhiều ẩn tình khác.
Cô muốn tiếp tục nghe, nhưng bên trong thật lâu cũng không có động tĩnh.
Quý Miên Miên trong lòng lo lắng nhưng lại không dám đi vào, ở bên ngoài lo lắng suông.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy được tiếng cười của Mộ Dung Miên.
Tiếng cười kia cô nghe như trẻ nhỏ đang run rẩy, khí lạnh dường như có thể tiến vào trong xương.
Mộ Dung Miên xoay người, nhìn Mộ Dung phu nhân sắp chết.
“Bây giờ nói những lời này đã muộn rồi, tôi nghĩ bà đã quên lúc đó bà đã nói gì, thế nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Ban đầu anh vừa tỉnh dậy phát hiện mặt mình thay đổi, ngay cả thân phận cũng đã không phải là của mình, anh đã biết tất cả những gì xảy ra trong lúc hôn mê, những thứ này cũng không phải là anh mong muốn, anh phải về, anh muốn đi tìm Quý Miên Miên.
Nhưng lúc đó, Mộ Dung phu nhân lại quỳ trước mặt anh, không để cho anh đi.
Lời bà nói, đến bây giờ anh vẫn nhớ được rõ ràng.
Lúc đó bà nói: “Chí Hoành không biết Randy đã chết, cũng không thể để ông ấy biết, nếu như ông ấy biết thì coi như kết thúc.”
Lúc ấy, anh còn châm chọc nói: “Nếu như ông ta chết thì Mộ Dung gia cùng sản nghiệp lớn này đều không thể về trong tay bà đúng không?”
“Không phải vậy, trong lòng mẹ mặc dù có nghĩ như vậy, nhưng mẹ lo lắng ông ấy sẽ không chịu nổi nhiều hơn. Con không biết em trai con đối với ông ấy mà nói rất quan trọng, nó là sinh mạng của Mộ Dung gia, nếu biết nó đã chết, chỉ sợ Chí Hoành cũng sẽ không chịu được mà đi cùng nó.
“Thiều Quang, mẹ van con... Van con...”
Anh vốn là loại người có máu lạnh, cho dù là Mộ Dung phu nhân quỳ xuống đất van xin, anh cũng không có mềm lòng nửa phần, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, trở về, trở về, trở về...
Thế nhưng sau đó Mộ Dung phu nhân đã tàn nhẫn nói: “Mặt của con, trái tim của con, giác mạc của con đều là của em trai con, con phải dùng thân phận em trai con để sống cho mẹ, sống cho Mộ Dung gia, đây là con mắc nợ nó... Con phải luôn luôn nhớ rõ là mẹ sinh ra con, cho ngươi một mạng, là em trai con tặng cho con mạng thứ hai, con đừng nghĩ trở lại như trước kia nữa, đừng nghĩ muốn tiếp tục làm Diệp Thiều Quang, con còn có cái gì không yên tâm thì thoải mái khi dùng mặt của nó để sống tiếp.”
Cho nên, anh đồng ý từ Diệp Thiều Quang biến thành Mộ Dung Miên.
Bởi vì đây là anh thiếu nợ Mộ Dung Miên.
Trên người anh có quá nhiều thứ là của hắn, anh muốn lấy xuống trả lại cũng không thể, cho nên anh chỉ có thể giữ lấy.
Những lời nói trước đây của Mộ Dung phu nhân nói với Mộ Dung Miên tới giờ vẫn rõ mồn một.
Sắc mặt Mộ Dung phu nhân đã lộ ra màu tro tàn, bà yếu ớt nói: “Mẹ nói như vậy là bởi vì mẹ không muốn để cho con nhìn thấy mẹ không vững tâm, mẹ không muốn để cho con cảm thấy mẹ áy náy... Mẹ sợ... Sợ đối mặt với con...”
Mộ Dung Miên châm biếm: “A, cần gì kiếm cớ cho riêng mình? Hơn nữa là bà sợ tôi không đồng ý, đúng lúc bà ở Mộ Dung gia này đang có cuộc sống tốt, trong khoảnh khắc sẽ trở thành đống tro tàn ngay lập tức? Bà lần đầu tiên vì mình mà bỏ lại tôi, lần thứ hai vẫn là vì mình.”
“Bà để cho tôi thay thế Mộ Dung Miên, khiến cho sau khi nó chết cũng không có một cái bia mộ một cách quang minh chính đại, cho dù là chôn cất cũng phải lén lén lút lút. Bà lại khiến cho Diệp Thiều Quang thành một người chết, thật ra thì, nói chính xác, một lúc bà đã hại chết hai người, cho tới bây giờ bà lại đem trách nhiệm đổ trên thân người khác, bà chưa từng cảm thấy mình đã sai sao?”
Bình luận facebook