Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1929
Bà Quý vuốt mặt của cô, vẻ mặt tràn đầy đau lòng: “Con gái nhà chúng ta chịu vất vả rồi, phụ nữ mang thai chính là như vậy, đều không dễ dàng, vận khí tốt một chút thì phản ứng không mấy mãnh liệt, vẫn khí nếu không tốt thì cũng liền chịu tội, có điều có mẹ ở đây, con yên tâm đi, mẹ khẳng định sẽ giúp con mấy tháng này sẽ khá hơn một chút.”
Một câu của bà Quý, lập tức làm cho lòng của Quý Miên Miên ấm áp, rốt cuộc vẫn là nhà mình thân thiết nhất.
Ở bên ngoài lâu như vậy, lại trải qua chuyện với Mộ Dung phu nhân, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Không phải người mẹ nào cũng đem con của mình đặt ở trong lòng, nâng niu trên lòng bàn tay.
Chút nữa cô nhất định phải nói với ba mẹ, đối đãi tốt với chồng cô, làm cho anh một lần nữa nhận thấy tình thương của cha mẹ.
“Đoán chừng con bây giờ không ăn được đồ ăn mặn, liền chuẩn bị cho con đều là món thanh đạm đó, con đợi ở đấy nhé, mẹ nấu cho con canh cá hầm cách thủy, ba của con sáng sớm đã chạy đi mua, mua về vẫn còn sống đó, đã sớm hầm cho con xong rồi.”
Bà Quý đứng dậy chạy vào trong bếp, trên bếp canh cá vẫn còn sôi sục, phía dưới vẫn luôn chưa tắt lửa.
Màu sắc nước trắng sữa, hương thơm bốn phía.
Bà Quý vốn muốn múc một bát, đang muốn bưng ra, chợt nhớ tới Mộ Dung Miên, lại dừng lại, lấy ra một cái bát không, đựng bát thứ hai.
Đối với cậu con rể này, bà Quý đặc biệt hài lòng, quan tâm cẩn thận, còn đặc biệt đẹp mắt.
Huống chi cậu con rể này so với mẹ vợ đúng là khá hơn một chút, đối đãi với con gái bà rất tốt.
Bà Quý đem hai bát canh cá đi ra, mời hai người.
“Con cá này mẹ đã làm hết mất mùi cá rồi, các con nếm thử, xem còn mùi không?”
Mộ Dung Miên sững sờ, không nghĩ tới bà Quý lại múc cho anh một bát, đây là cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm qua.
Trước kia lúc đi hoc, bạn học cùng lớp sau kỳ nghỉ trở về trường, liền bắt đầu nói, ái chà, vừa về nhà mẹ của tôi đã cho ăn hết cái này đến cái kia, thật vất vả mới gầy xuống, giờ lại béo lên.
Lúc ấy anh nghe chỉ cảm thấy chế nhạo, quả nhiên là đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Tuy rằng về sau anh đã không còn khát vọng cái gọi là tình thương của cha mẹ, thế nhưng anh cũng biết, những thứ người khác một mực không chịu nổi, anh vĩnh viễn sẽ không có được.
Hôm nay, Mộ Dung Miên dường như cảm nhận được cảm giác của bạn học cùng lớp.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Quý Miên Miên uống một hớp, quả thực là vô cùng ngon, có điều lúc vừa uống vào có chút không quen, nhưng mà sau đó uống hết liền tốt rồi, Quý Miên Miên liên tục gật đầu: “Con cá này nước canh thật tươi ngon, vẫn là mẹ làm cho dễ uống, ở nước ngoài căn bản đều không uống được nước canh dễ uống như thế này...”
Vẻ mặt bà Quý tràn đầy vui mừng, đồng thời cũng thả ra một hơi: “Mẹ có thể yên lòng rồi, mẹ cứ sợ canh cá con cũng không thể uống, Tiểu Mộ con uống nhanh đi, một lúc nữa đợi nước canh nguội lạnh sẽ không dễ uống đâu, con và Miên Miên lắc lư lâu như vậy, nhất định là vừa mệt vừa đói, chúng ta ăn cơm trước, sau đó hai đứa đi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mộ Dung Miên nhanh chóng bưng canh cá lên, nếm thử một ngụm: “Mẹ, canh cá của mẹ uống ngon thật.”
Bà Quý cười híp hai mắt thành hai cái khe hở: “Trong bếp vẫn còn, hai đứa các con uống nhiều chút, ở nước ngoài khẳng định cũng không có ăn được, nhìn hai đứa đều gầy cả.”
Quý Miên Miên ở một bên nói: “Yên tâm đi mẹ, con trở về chính là chờ mẹ đem con cho ăn béo lên đấy.”
Bà Quý cười nói: “Chẳng những phải đem con mập lên, còn phải đem cháu ngoại của mẹ cho ăn để khỏe mạnh cường tráng đó.”
Một câu của bà Quý, lập tức làm cho lòng của Quý Miên Miên ấm áp, rốt cuộc vẫn là nhà mình thân thiết nhất.
Ở bên ngoài lâu như vậy, lại trải qua chuyện với Mộ Dung phu nhân, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Không phải người mẹ nào cũng đem con của mình đặt ở trong lòng, nâng niu trên lòng bàn tay.
Chút nữa cô nhất định phải nói với ba mẹ, đối đãi tốt với chồng cô, làm cho anh một lần nữa nhận thấy tình thương của cha mẹ.
“Đoán chừng con bây giờ không ăn được đồ ăn mặn, liền chuẩn bị cho con đều là món thanh đạm đó, con đợi ở đấy nhé, mẹ nấu cho con canh cá hầm cách thủy, ba của con sáng sớm đã chạy đi mua, mua về vẫn còn sống đó, đã sớm hầm cho con xong rồi.”
Bà Quý đứng dậy chạy vào trong bếp, trên bếp canh cá vẫn còn sôi sục, phía dưới vẫn luôn chưa tắt lửa.
Màu sắc nước trắng sữa, hương thơm bốn phía.
Bà Quý vốn muốn múc một bát, đang muốn bưng ra, chợt nhớ tới Mộ Dung Miên, lại dừng lại, lấy ra một cái bát không, đựng bát thứ hai.
Đối với cậu con rể này, bà Quý đặc biệt hài lòng, quan tâm cẩn thận, còn đặc biệt đẹp mắt.
Huống chi cậu con rể này so với mẹ vợ đúng là khá hơn một chút, đối đãi với con gái bà rất tốt.
Bà Quý đem hai bát canh cá đi ra, mời hai người.
“Con cá này mẹ đã làm hết mất mùi cá rồi, các con nếm thử, xem còn mùi không?”
Mộ Dung Miên sững sờ, không nghĩ tới bà Quý lại múc cho anh một bát, đây là cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm qua.
Trước kia lúc đi hoc, bạn học cùng lớp sau kỳ nghỉ trở về trường, liền bắt đầu nói, ái chà, vừa về nhà mẹ của tôi đã cho ăn hết cái này đến cái kia, thật vất vả mới gầy xuống, giờ lại béo lên.
Lúc ấy anh nghe chỉ cảm thấy chế nhạo, quả nhiên là đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Tuy rằng về sau anh đã không còn khát vọng cái gọi là tình thương của cha mẹ, thế nhưng anh cũng biết, những thứ người khác một mực không chịu nổi, anh vĩnh viễn sẽ không có được.
Hôm nay, Mộ Dung Miên dường như cảm nhận được cảm giác của bạn học cùng lớp.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Quý Miên Miên uống một hớp, quả thực là vô cùng ngon, có điều lúc vừa uống vào có chút không quen, nhưng mà sau đó uống hết liền tốt rồi, Quý Miên Miên liên tục gật đầu: “Con cá này nước canh thật tươi ngon, vẫn là mẹ làm cho dễ uống, ở nước ngoài căn bản đều không uống được nước canh dễ uống như thế này...”
Vẻ mặt bà Quý tràn đầy vui mừng, đồng thời cũng thả ra một hơi: “Mẹ có thể yên lòng rồi, mẹ cứ sợ canh cá con cũng không thể uống, Tiểu Mộ con uống nhanh đi, một lúc nữa đợi nước canh nguội lạnh sẽ không dễ uống đâu, con và Miên Miên lắc lư lâu như vậy, nhất định là vừa mệt vừa đói, chúng ta ăn cơm trước, sau đó hai đứa đi nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mộ Dung Miên nhanh chóng bưng canh cá lên, nếm thử một ngụm: “Mẹ, canh cá của mẹ uống ngon thật.”
Bà Quý cười híp hai mắt thành hai cái khe hở: “Trong bếp vẫn còn, hai đứa các con uống nhiều chút, ở nước ngoài khẳng định cũng không có ăn được, nhìn hai đứa đều gầy cả.”
Quý Miên Miên ở một bên nói: “Yên tâm đi mẹ, con trở về chính là chờ mẹ đem con cho ăn béo lên đấy.”
Bà Quý cười nói: “Chẳng những phải đem con mập lên, còn phải đem cháu ngoại của mẹ cho ăn để khỏe mạnh cường tráng đó.”
Bình luận facebook