Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Yến Thanh Ti dừng bước, quay người cười đến là yêu mị nói: “Tôi chỉ hẹn lên giường với đàn ông thôi.”
Vũ Phóng...
“Xoảng” một tiếng cực lớn, Giang Lai với Vũ Phóng quay phắt đầu lại. Chiếc laptop ở trên bàn đã bị ném xuống đất, vỡ thành hai phần, màn hình vỡ vụn, để lại một mớ hỗn độn.
Nhạc Thính Phong vẫn ngồi đó điềm nhiêm như không có gì xảy ra, trên người vẫn hoàn hảo, nét mặt thản nhiên, tuấn tú ưu nhã, lạnh lùng xa cách, làm cho người khác hoàn toàn không nghĩ đến cái laptop vừa bị đập nát bét kia là tác phẩm của anh ta.
Nhạc Thính Phong liếc mắt, nói: “Vũ Phóng, qua đây”
Giọng của anh ta rất bình thường, nhưng Giang Lai lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Nhạc thiếu lúc này rất đáng sợ, anh ta càng bình tĩnh lạnh nhạt bao nhiêu thì lại càng doạ người bấy nhiêu.
Yến Thanh Ti đã đi xa rồi, Vũ Phóng vẫn giữ chặt cửa, không muốn vào, Giang Lai đã nhìn ra chuyện này có “cứt mèo”, lẽ nào anh ta lại không nhận ra.
Nhạc Thính Phong nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Vào”
Giang Lai biết, đây là giới hạn cuối cùng rồi, trăm ngàn lần đừng để anh nói lần thứ ba, nếu không đến mình cũng chết chắc.
Giang Lai thúc giục: “Giám đốc Vũ, vào thôi”
Vũ Phóng sợ hãi: “Không phải... Tôi...”
Giang Lai không phúc hậu liền mở cửa, đẩy giám đốc Vũ vào trong phòng họp.
Theo quán tính giám đốc Vũ liền tiến vào trong.
Vũ Phóng ngay lập tức liền phanh chân lại: “Anh họ..., có chuyện gì vậy”
Anh là bạn học từ thời đại học với Nhạc Thính Phong, trong nhà có chút quan hệ ngoằn nghèo với nhà họ Nhạc, theo bối phận anh phải gọi Nhạc Thính Phong một tiếng anh họ.
Ngón giữa và ngón trỏ của Nhạc Thính Phong không biết từ lúc nào kẹp một đồng tiền xu, đồng xu đó không ngừng chuyển động linh hoạt trong ngón tay của anh ta.
Nhạc Thính Phong: “Ngồi”
Vũ Phóng một thân đàn ông cao 1.87m thế mà trên trán lại toàn mồ hôi lạnh. Anh dè dặt ngồi xuống. Ngoài ý muốn là Nhạc Thính Phong toàn hỏi những câu liên quan đến công việc dạo này của công ty, với cả đại loại hỏi ý kiến của anh về tình hình kinh doanh của công ty năm nay, hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.
Vũ Phóng nói một lúc liền buông lỏng cảnh giác, trong lòng nghĩ có thể là Nhạc tổng đã chán ngấy cô gái kia rồi, cho nên không để tâm nữa, chẳng qua chỉ là một đứa đàn bà thôi mà, lẽ nào có thể làm cho Nhạc Thính Phong phí nhiều tâm tư vậy.
Nói xong chuyện công việc, Vũ Phóng cũng to gan hơn rồi, hỏi: “Anh họ, anh lúc nào lại động đến loại phụ nữ mãnh như vậy a? Thật kinh khủng, khí thế cũng thật dã man, dáng người cũng thật bốc lửa, trước lồi sau lõm, em thấy ngực cô ta ít nhất cũng phải cúp C...”
Nhạc Thính Phong hạ mi quét qua cái áo mà Yến Thanh Ti vừa vứt lại: “Còn gì nữa”
Vũ Phóng xoay chuyển tròng mắt: “Tối qua anh thực sự cùng cô ta làm cái đó, cái đó à? Cô ta còn nói anh trộm điện thoại của cô ta, anh họ, anh cầm thật à?”
Nhạc Thính Phong đột nhiên dừng tay, đồng tiền xu liền lọt thỏm vào lòng bàn tay, anh ngẩng đầu nói: “Vũ Phóng, tôi rất hài lòng đối với thái độ và thành tích trong công việc của cậu dạo gần đây.”
Vũ Phóng đơ ra một lúc, sao lại đột nhiên nói đến công việc rồi.
Thế nhưng, anh vẫn vội vàng nói: “Cảm ơn lời khen của Nhạc tổng, về sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa”
Tiếp theo Nhạc Thính Phong lại nói: “Gần đây công ty quyết định xây dựng từ thiện 50 trường tiểu học trên cao nguyên, tôi thấy cậu làm người phụ trách dự án này là hợp lý nhất.”
Ánh mắt Vũ Phóng ngay lúc đó liền dại ra, “Anh họ, không,..., Nhạc tổng...”
“Có ý kiến sao?” Nhạc Thính Phong liếc Vũ Phóng một cái.
Ánh mắt đó làm Vũ Phóng cả người phát lạnh, liên tục lắc đầu: “Không... Hoàn toàn không... Tôi làm sao lại có ý kiến được.”
“Chiều nay 1h cậu theo đoàn xuất phát đi.”
“Cái gì? Chiều nay?” Vũ Phóng vốn cho rằng ít nhất còn mấy hôm nữa mới đi, anh liền đi tìm cứu trợ, hoặc là chờ cho vị tổ tông này nguôi giận lại nói, kết quả là..., anh ta ngay cả chút thời gian cũng không cho.
Vũ Phóng...
“Xoảng” một tiếng cực lớn, Giang Lai với Vũ Phóng quay phắt đầu lại. Chiếc laptop ở trên bàn đã bị ném xuống đất, vỡ thành hai phần, màn hình vỡ vụn, để lại một mớ hỗn độn.
Nhạc Thính Phong vẫn ngồi đó điềm nhiêm như không có gì xảy ra, trên người vẫn hoàn hảo, nét mặt thản nhiên, tuấn tú ưu nhã, lạnh lùng xa cách, làm cho người khác hoàn toàn không nghĩ đến cái laptop vừa bị đập nát bét kia là tác phẩm của anh ta.
Nhạc Thính Phong liếc mắt, nói: “Vũ Phóng, qua đây”
Giọng của anh ta rất bình thường, nhưng Giang Lai lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Nhạc thiếu lúc này rất đáng sợ, anh ta càng bình tĩnh lạnh nhạt bao nhiêu thì lại càng doạ người bấy nhiêu.
Yến Thanh Ti đã đi xa rồi, Vũ Phóng vẫn giữ chặt cửa, không muốn vào, Giang Lai đã nhìn ra chuyện này có “cứt mèo”, lẽ nào anh ta lại không nhận ra.
Nhạc Thính Phong nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Vào”
Giang Lai biết, đây là giới hạn cuối cùng rồi, trăm ngàn lần đừng để anh nói lần thứ ba, nếu không đến mình cũng chết chắc.
Giang Lai thúc giục: “Giám đốc Vũ, vào thôi”
Vũ Phóng sợ hãi: “Không phải... Tôi...”
Giang Lai không phúc hậu liền mở cửa, đẩy giám đốc Vũ vào trong phòng họp.
Theo quán tính giám đốc Vũ liền tiến vào trong.
Vũ Phóng ngay lập tức liền phanh chân lại: “Anh họ..., có chuyện gì vậy”
Anh là bạn học từ thời đại học với Nhạc Thính Phong, trong nhà có chút quan hệ ngoằn nghèo với nhà họ Nhạc, theo bối phận anh phải gọi Nhạc Thính Phong một tiếng anh họ.
Ngón giữa và ngón trỏ của Nhạc Thính Phong không biết từ lúc nào kẹp một đồng tiền xu, đồng xu đó không ngừng chuyển động linh hoạt trong ngón tay của anh ta.
Nhạc Thính Phong: “Ngồi”
Vũ Phóng một thân đàn ông cao 1.87m thế mà trên trán lại toàn mồ hôi lạnh. Anh dè dặt ngồi xuống. Ngoài ý muốn là Nhạc Thính Phong toàn hỏi những câu liên quan đến công việc dạo này của công ty, với cả đại loại hỏi ý kiến của anh về tình hình kinh doanh của công ty năm nay, hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.
Vũ Phóng nói một lúc liền buông lỏng cảnh giác, trong lòng nghĩ có thể là Nhạc tổng đã chán ngấy cô gái kia rồi, cho nên không để tâm nữa, chẳng qua chỉ là một đứa đàn bà thôi mà, lẽ nào có thể làm cho Nhạc Thính Phong phí nhiều tâm tư vậy.
Nói xong chuyện công việc, Vũ Phóng cũng to gan hơn rồi, hỏi: “Anh họ, anh lúc nào lại động đến loại phụ nữ mãnh như vậy a? Thật kinh khủng, khí thế cũng thật dã man, dáng người cũng thật bốc lửa, trước lồi sau lõm, em thấy ngực cô ta ít nhất cũng phải cúp C...”
Nhạc Thính Phong hạ mi quét qua cái áo mà Yến Thanh Ti vừa vứt lại: “Còn gì nữa”
Vũ Phóng xoay chuyển tròng mắt: “Tối qua anh thực sự cùng cô ta làm cái đó, cái đó à? Cô ta còn nói anh trộm điện thoại của cô ta, anh họ, anh cầm thật à?”
Nhạc Thính Phong đột nhiên dừng tay, đồng tiền xu liền lọt thỏm vào lòng bàn tay, anh ngẩng đầu nói: “Vũ Phóng, tôi rất hài lòng đối với thái độ và thành tích trong công việc của cậu dạo gần đây.”
Vũ Phóng đơ ra một lúc, sao lại đột nhiên nói đến công việc rồi.
Thế nhưng, anh vẫn vội vàng nói: “Cảm ơn lời khen của Nhạc tổng, về sau tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa”
Tiếp theo Nhạc Thính Phong lại nói: “Gần đây công ty quyết định xây dựng từ thiện 50 trường tiểu học trên cao nguyên, tôi thấy cậu làm người phụ trách dự án này là hợp lý nhất.”
Ánh mắt Vũ Phóng ngay lúc đó liền dại ra, “Anh họ, không,..., Nhạc tổng...”
“Có ý kiến sao?” Nhạc Thính Phong liếc Vũ Phóng một cái.
Ánh mắt đó làm Vũ Phóng cả người phát lạnh, liên tục lắc đầu: “Không... Hoàn toàn không... Tôi làm sao lại có ý kiến được.”
“Chiều nay 1h cậu theo đoàn xuất phát đi.”
“Cái gì? Chiều nay?” Vũ Phóng vốn cho rằng ít nhất còn mấy hôm nữa mới đi, anh liền đi tìm cứu trợ, hoặc là chờ cho vị tổ tông này nguôi giận lại nói, kết quả là..., anh ta ngay cả chút thời gian cũng không cho.
Bình luận facebook