Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Yến Thanh Ti trợn mắt: “Tất nhiên là khác rồi, so với ba năm trước... Giờ tôi đẹp hơn, mê người hơn, nếu không vậy thì sao có thể khiến anh rể không thể quên được tôi như vậy chứ.”
Điểm này Lạc Cẩm Xuyên thừa nhận: “Nói cũng phải.”
Thật sự là... Không thể quên được.
Nhớ nhung cô tới nỗi, rõ ràng biết cô cố ý dở trò, nhưng vẫn thay cô che giấu tin cô đã trở về.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Tiết Tranh mà Lạc Cẩm Xuyên cũng bị hành hạ mãi không thôi, đầu cũng sắp nổ tung rồi, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ nói chuyện của Yến Thanh Ti ra.
Một trong những nguyên nhân trong đó đúng như Yến Thanh Ti nói, hắn cần thể diện, nhưng nguyên do khác chính là hắn vẫn muốn xem xem cô còn có thể chơi tới bước đường nào nữa.
Lạc Cẩm Xuyên nói: “Nếu cô đã đóng nữ thứ trong” Tiêu Phòng Điện “thì diễn cho tử tế, ít nhất cũng đừng để phụ lòng Tiết Tranh đang nằm đó.”
Nói cho cùng, Lạc Cẩm Xuyên vẫn cảm thấy lần vu oan hãm hại này của Yến Thanh Ti cũng hơi bất công với Tiết Tranh.
Yến Thanh Ti coi thường cười khẩy: “Xì, nói như thể là anh thưởng cho tôi vậy, vai diễn đó vốn dĩ là của tôi, tôi lấy lại những gì thuộc về tôi, dựa vào cái gì phải cảm ơn anh? Tiết Tranh nằm đó thì có tính là gì, làm như anh và cô ta trong sạch lắm vậy, anh chưa từng chơi đùa với cô ta chắc.”
Lạc Cẩm Xuyên trừng mắt: “Cô...”
Yến Thanh Ti nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, à, phải rồi... Tôi khuyên anh rể một câu, tốt nhất đừng có lôi đâu ra thêm một Lí Tranh, hay Vương Tranh gì tới nữa, thứ gì của tôi, chính là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp, nếu không tôi sẽ cắn chết người đó.”
Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt, một Yến Thanh Ti hoang dã như vậy, thật khiến người ta điên cuồng muốn chiếm hữu cô, hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Nếu không phải vì đang đứng ở nơi đông người, hắn thật muốn cưỡng đoạt cô ngay tại đây.
Lạc Cẩm Xuyên nhìn bóng lưng Yến Thanh Ti, chậm nói: “Ồ, quên chưa nói với cô, tôi tới đây không phải là để thăm Tiết Tranh, mà là thăm chị cô... Cô ấy, cắt gân tay.”
Tiết Tranh bị đánh tới thảm hại, Lạc Cẩm Xuyên thật sự cảm thấy chán ghét Yến Minh Châu, quyết tâm đòi chia tay bằng được. Kết quả, Yến Minh Châu sống chết cũng không chịu, hôm qua còn cắt tay tự sát, tuy không hẳn là muốn chết, nhưng vì để dọa hắn, vết thương trên tay vẫn là thật.
Yến Thanh Ti nghe xong thấy rất vui vẻ.
Thật không ngờ, cái phản ứng dây chuyền thế này còn có thể khiến Yến Minh Châu tự sát?
“Thảo nào, bảo sao hôm nay tôi thấy tâm trạng tốt thế, thế đã chết chưa?”
“Chưa chết.”
Yến Thanh Ti: “Tiếc ghê.”
Lời này của cô là thật, nếu như Yến Minh Châu có thể chết thì cô đỡ phải ra tay rồi.
“Cô ta đang ở phòng 501.” Lạc Cẩm Xuyên nói xong liền rời đi.
...
Tiểu Từ hỏi: “Chị, mình đi thôi.”
Yến Thanh Ti bất động: “Làm xong chuyện này đã rồi đi.”
“Chuyện gì thế?”
“Đi, tìm người họ hàng kia của em kê cho chị mấy viên thuốc ngủ.”
“A...”
...
Phòng 501 chẳng có ai trong nom, bệnh nhân dường như đã ngủ.
Yến Thanh Ti muốn vào, Tiểu Từ sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệnh giữ chặt nắm cửa: “Chị, như vậy... Như vậy không tốt đâu?”
Yến Thanh Ti dừng lại: “Ừ không tốt, đi, cho một chút vào thôi.”
Tiểu Từ nghe xong lập tức nói: “Đó... Đó là... Thuốc ngủ đấy.”
Yến Thanh Ti đẩy cửa vào, sắc mặt Yến Minh Châu quả thật rất kém, đang truyền nước, trên cổ tay còn quấn một đống băng dày cộp.
Yến Thanh Ti lấy ống tiêm ra, bên trong có thứ chất lỏng đục đục.
Cô nghiền nát thuốc ngủ rồi pha với đường Gluco, tiêm vào ống truyền.
Mũi kim đâm vào, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điểm này Lạc Cẩm Xuyên thừa nhận: “Nói cũng phải.”
Thật sự là... Không thể quên được.
Nhớ nhung cô tới nỗi, rõ ràng biết cô cố ý dở trò, nhưng vẫn thay cô che giấu tin cô đã trở về.
Mấy ngày nay, vì chuyện của Tiết Tranh mà Lạc Cẩm Xuyên cũng bị hành hạ mãi không thôi, đầu cũng sắp nổ tung rồi, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ nói chuyện của Yến Thanh Ti ra.
Một trong những nguyên nhân trong đó đúng như Yến Thanh Ti nói, hắn cần thể diện, nhưng nguyên do khác chính là hắn vẫn muốn xem xem cô còn có thể chơi tới bước đường nào nữa.
Lạc Cẩm Xuyên nói: “Nếu cô đã đóng nữ thứ trong” Tiêu Phòng Điện “thì diễn cho tử tế, ít nhất cũng đừng để phụ lòng Tiết Tranh đang nằm đó.”
Nói cho cùng, Lạc Cẩm Xuyên vẫn cảm thấy lần vu oan hãm hại này của Yến Thanh Ti cũng hơi bất công với Tiết Tranh.
Yến Thanh Ti coi thường cười khẩy: “Xì, nói như thể là anh thưởng cho tôi vậy, vai diễn đó vốn dĩ là của tôi, tôi lấy lại những gì thuộc về tôi, dựa vào cái gì phải cảm ơn anh? Tiết Tranh nằm đó thì có tính là gì, làm như anh và cô ta trong sạch lắm vậy, anh chưa từng chơi đùa với cô ta chắc.”
Lạc Cẩm Xuyên trừng mắt: “Cô...”
Yến Thanh Ti nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây, à, phải rồi... Tôi khuyên anh rể một câu, tốt nhất đừng có lôi đâu ra thêm một Lí Tranh, hay Vương Tranh gì tới nữa, thứ gì của tôi, chính là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp, nếu không tôi sẽ cắn chết người đó.”
Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt, một Yến Thanh Ti hoang dã như vậy, thật khiến người ta điên cuồng muốn chiếm hữu cô, hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Nếu không phải vì đang đứng ở nơi đông người, hắn thật muốn cưỡng đoạt cô ngay tại đây.
Lạc Cẩm Xuyên nhìn bóng lưng Yến Thanh Ti, chậm nói: “Ồ, quên chưa nói với cô, tôi tới đây không phải là để thăm Tiết Tranh, mà là thăm chị cô... Cô ấy, cắt gân tay.”
Tiết Tranh bị đánh tới thảm hại, Lạc Cẩm Xuyên thật sự cảm thấy chán ghét Yến Minh Châu, quyết tâm đòi chia tay bằng được. Kết quả, Yến Minh Châu sống chết cũng không chịu, hôm qua còn cắt tay tự sát, tuy không hẳn là muốn chết, nhưng vì để dọa hắn, vết thương trên tay vẫn là thật.
Yến Thanh Ti nghe xong thấy rất vui vẻ.
Thật không ngờ, cái phản ứng dây chuyền thế này còn có thể khiến Yến Minh Châu tự sát?
“Thảo nào, bảo sao hôm nay tôi thấy tâm trạng tốt thế, thế đã chết chưa?”
“Chưa chết.”
Yến Thanh Ti: “Tiếc ghê.”
Lời này của cô là thật, nếu như Yến Minh Châu có thể chết thì cô đỡ phải ra tay rồi.
“Cô ta đang ở phòng 501.” Lạc Cẩm Xuyên nói xong liền rời đi.
...
Tiểu Từ hỏi: “Chị, mình đi thôi.”
Yến Thanh Ti bất động: “Làm xong chuyện này đã rồi đi.”
“Chuyện gì thế?”
“Đi, tìm người họ hàng kia của em kê cho chị mấy viên thuốc ngủ.”
“A...”
...
Phòng 501 chẳng có ai trong nom, bệnh nhân dường như đã ngủ.
Yến Thanh Ti muốn vào, Tiểu Từ sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệnh giữ chặt nắm cửa: “Chị, như vậy... Như vậy không tốt đâu?”
Yến Thanh Ti dừng lại: “Ừ không tốt, đi, cho một chút vào thôi.”
Tiểu Từ nghe xong lập tức nói: “Đó... Đó là... Thuốc ngủ đấy.”
Yến Thanh Ti đẩy cửa vào, sắc mặt Yến Minh Châu quả thật rất kém, đang truyền nước, trên cổ tay còn quấn một đống băng dày cộp.
Yến Thanh Ti lấy ống tiêm ra, bên trong có thứ chất lỏng đục đục.
Cô nghiền nát thuốc ngủ rồi pha với đường Gluco, tiêm vào ống truyền.
Mũi kim đâm vào, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận facebook