Có lẽ là bởi vì cô đã cứu người này, cũng có lẽ vì không lâu trước anh vừa cứu con gái cô, lại hoặc là, anh là một người đàn ông phi thường tốt, cho nên Nhiếp Thu Sính tin tưởng anh, không hề nghi ngờ mà tin tưởng anh. Điểm này chính cô cũng cảm thấy lạ lùng.
Nhiếp Thu Sính cắn môi, hỏi: “Anh... Thật sự có thể giúp tôi sao?”
Du Dực nghiêng người về phía trước, đem khoảng cách giữa mình và Nhiếp Thu Sính kéo gần lại, chăm chú nhìn ánh mắt của2cô: “Bất luận chuyện gì tôi cũng đều có thể làm giúp cô được, tôi có năng lực làm được.”
Anh còn muốn nói cho Nhiếp Thu Sính, bất cứ chuyện gì anh đều có thể giúp cô hoàn thành, nếu cô muốn thu thập tên cặn bã kia cũng không cần phải mở miệng, cũng không cần phải làm cái gì, cứ để anh xử lý.
Nhưng anh lại sợ mình biểu hiện quá chủ động khiến cho Nhiếp Thu Sính thêm cảnh giác, làm cho cô hoài nghi mục đích của anh.
Nhiếp Thu Sính cắn cắn môi,5hiện tại có thể nói là cô đã đến bước đường cùng rồi, Yến Tùng Nam đã hạ quyết tâm nhất định phải đưa cô cùng Thanh Ti đến Lạc Thành, một khi tới nơi chính là rơi vào địa bàn của Diệp gia, cô chỉ sợ chưa kịp lấy hơi lấy sức đã bị giết chết rồi.
Cô nhìn nhìn Du Dực, còn do dự, nếu mình mở miệng chẳng khác nào kéo anh xuống nước, dù sao anh cũng vô can. Du Dực nhìn thấy vẻ giãy dụa đấu tranh trên mặt Nhiếp Thu Sính, thấy6cô không mở miệng, trong lòng có chút chùng xuống hỏi: “Cô không tin tôi sao?”
Nhiếp Thu Sính vội lắc đầu: “Không phải tôi không tin anh, chỉ là tôi sợ anh sẽ bị liên lụy vào chuyện này.”
Du Dực cảm giác tim mình bay lên tận mây xanh, thì ra là cô lo lắng cho mình. Anh vốn không quá để ý phụ nữ, trước giờ tâm anh vẫn lặng như nước, người ngoài thì nói anh lạnh lùng vô tình, cơ bản là ở thời điểm nào tâm trí anh cũng đều không bị dao5động. Chỉ là từ sau khi gặp được Nhiếp Thu Sính, chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm, một câu nói của cô đều có thể làm cho trong lòng anh cuộn sóng phập phồng.
Anh lắc đầu: “Giúp cô thì cho dù là bị liên lụy, tôi cũng cam lòng.”
Anh muốn nói với Nhiếp Thu Sính, dù chuyện gì cũng không cần phải cố kỵ, dù chuyện gì cũng không cần sợ hãi, cứ nói ra, hết thảy đã có anh, anh giúp cô thu phục tất cả. Chỉ là, anh lo lắng nếu mình nói3như vậy, có vẻ không hợp hoàn cảnh cho lắm.
Nhiếp Thu Sính thật sự cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi muốn ly hôn với Yến Tùng Nam.”
Du Dực nghe được câu này nháy mắt cảm giác cả người như bay lên mây. Ly hôn, ly hôn, ly hôn, đây chắc chắn là từ đẹp nhất mà anh từng nghe. Anh nhịn không được muốn xác định lại, nghiêm túc hỏi: “Cô chắc chứ?”
Du Dực chính là kiểu người như vậy, mặc kệ nội tâm dao động mạnh thế nào thì biểu hiện trên mặt anh đều phi thường bình tĩnh, làm cho người ta chẳng thể đoán ra.
Nhiếp Thu Sính nghiêm túc gật đầu: “Tôi xác định, vô cùng xác định, đại khái là đây là chuyện dũng cảm nhất tôi làm trong đời, cũng là quyết định chính xác nhất.”
Câu trả lời củ cô làm cho Du Dực cảm xúc mênh mông, “Được, tôi giúp cô, nhất định giúp cô. Loại cặn bã như thế căn bản không xứng với cô.” Cô nên được một người đàn ông tốt - như tôi - đến bảo vệ.
Nửa sau câu này, Du Dực không có nói ra. Một câu đơn giản của Du Dực làm cho lòng Nhiếp Thu Sính cảm thấy được ủng hộ rất lớn. Nhưng cô tưởng tượng đến chuyện tình sắp sửa gặp phải, lại bắt đầu lo lắng: “Nhưng mà hiện tại tôi gặp phải vấn đề, hắn không chịu ly hôn với tôi, còn bắt tôi và Thanh Ti tới Lạc Thành.”
Sắc mặt Du Dực nháy mắt liền trầm xuống: “Vì sao? Hắn còn mặt mũi nào mà đòi bám lấy cô?”
Đồ cặn bã kia còn muốn đeo bám cô ư? Hiện tại trong đầu Du Dực chỉ nghĩ, mình nên làm thế nào khiến cho một tên khốn nạn sống không bằng chết...
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM
Bình luận facebook