-
Chương 1093
Một phe lại cảm thấy cách làm của Yến Thanh Ti không tầm thường chút nào, một ngôi sao mới lại chạy đi kết hôn? Nếu là loại con gái như thế, làm sao có thể kết hôn sớm được? Người ta xinh đẹp không có nghĩa có thể suy đoán ác độc cho người ta đúng không? Trong lòng Nhạc Thính Phong thở phào, mặc dù không thể ló mặt nhưng vẫn không tồi, dù sao cũng là người được nhà nước công nhận đó. Anh ôm chặt lấy Yến Thanh Ti: “Đừng suy nghĩ nhiều, em là bà chủ của anh, vài phút nữa là giết chết được bọn họ rồi.” Yến Thanh Ti cười khẽ: “Ừm.” ... Chỉ có điều, trời còn chưa sáng, Yến Thanh Ti đã bị gọi về Hạ gia. Vừa vào cửa đã thấy bên trong mọi người đông đủ, kể cả những người bên Tô gia cũng ở đây, bọn họ còn chưa đi. Nhưng vừa mới kết hôn đã có chuyện thế này, bất kể bọn họ vừa ý Yến Thanh Ti như thế nào nhưng vẫn có chút e ngại. Chẳng nhà nào muốn cưới một cô con dâu mà cứ hai bà ngày lại gây ra chuyện, hơn nữa loại scandal kiểu, mà cho dù có là giả vẫn gây ảnh hưởng vô cùng lớn. Nhạc phu nhân đau lòng mà nhìn Yến Thanh Ti, bây giờ cô chính là con dâu của bà: “Thanh Ti còn chưa ăn sáng đi, ăn chút gì đã.” Yến Thanh Ti lắc đầu: “Con vẫn chưa đói.” Hạ lão gia nhìn Yến Thanh Ti có chút thất vọng: “Hai nhà kết hôn, để tránh mâu thuẫn về sau, chuyện này... vẫn nên nói rõ.” Sắc mặt Yến Thanh Ti hơi tái đi, Hạ lão gia rốt cuộc vẫn có cái nhìn không tốt với cô. “Được, nói rõ ràng, mấy người muốn hỏi gì cứ hỏi đi.” Nhạc phu nhân tức giận: “Có cái gì mà hỏi, rõ ràng có người vu oan cho Thanh Ti. Nó còn đang khó chịu, mấy người lại muốn làm cái gì? Đây là con dâu của tôi, tôi còn chưa nói cái gì, ai khiến mấy người lo nghĩ bậy bạ?” Nhạc Thính Phong nắm chặt tay Yến Thanh Ti: “Con cưới cô ấy, con biết cô ấy là người thế nào, con tin tưởng cô ấy, mọi người không cần giống như đang thẩm vấn tội phạm như thế. Cô ấy không nợ bất cứ một ai trong mọi người.” Hạ An Lan nói: “Thanh Ti lên tầng nghỉ ngơi đi, chuyện này bác đã cho người xử lý, con không cần nghĩ cái gì, ngủ dậy là xong hết.” Ông nhìn vành mắt đen dưới mắt Yến Thanh Ti cũng biết tối hôm qua căn bản cô không hề ngủ. Yến Thanh Ti vẫn không động đậy: “Con không muốn lừa ai cả, luôn muốn nói cho rõ ràng. Hỏi đi.” Cô sớm biết vết sẹo này giấu không được, hôm nay cho dù là muốn nói hay không muốn nói cũng phải làm cho rõ ràng. Tô lão đại do dự một chút, hỏi: “Người trong ảnh là con sao?” Yến Thanh Ti ngăn lại Nhạc phu nhân, nói: “Không sai, là tôi.” Ánh mắt mọi người trở nên khác thường, Yến Thanh Ti nói: “Tôi trốn ở đó hai tháng. Bất kể mọi người có tin hay không nhưng tôi ở nơi đó chỉ vì để trốn sát thủ do Yến Tùng Nam phái tới. Lúc ấy tôi trốn trong phòng trọ của một người tên Lộ Ti, phòng rất nhỏ, tôi chỉ có thể nằm ở phía dưới giường, lúc cô ấy tiếp khách tôi nằm ngay dưới giường cô ấy.” Chỗ đó rất bẩn, rất ẩm ướt, có lúc phải nằm cả ngày, cái giường cũ kĩ phát ra thanh âm kẽo kẹt rất lâu, cô còn cho rằng cái giường kia sẽ sập xuống, đè chết cô. Nhạc phu nhân nắm chặt tay Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, đừng nói gì cả, mẹ tin con, con mau đi nghỉ đi.” Yến Thanh Ti không động, mợ của Nhạc Thính Phong nói: “Nhưng, một cô gái lại trốn ở nơi đó cũng không tốt lắm.” Yến Thanh Ti cười khẽ: “Vậy bà nói cho tôi biết, tôi phải làm sao? Không ai giúp tôi, mà tôi còn phải sống.”