Nó nhìn Tiểu Cửu lên xe rời đi, rất nhanh mất hút, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ rồi quay đầu đi vào trong nhà.
Yến Thanh Ti sớm nhìn ra nó có vấn đề, véo véo cái mặt nhỏ nhắn của nó, nói: “Thằng nhóc thối này, con không biểu hiện cho tốt thì sau này ba mẹ vợ sẽ không thích con đâu. Bọn họ mà không thích con thì con cũng đừng hòng mà lấy được vợ. Tiểu Cửu còn nhỏ xinh đẹp đáng yêu như thế, không biết có bao nhiêu thằng bé thích nó đâu nhé.”
Hạnh Nhân: “Xí…”
“Đừng có tỏ vẻ kiêu căng nữa đi, một thằng bé như con sẽ không làm cho mấy cô bé vui vẻ được đâu.”
“Hừ…”
Yến Thanh Ti dí tay lên trán nó: “Còn muốn hừ nữa, mẹ nói gì con đã nhớ kỹ chưa?”
Hạnh Nhân dừng lại, khoanh tay như người lớn, nói: “Con không tin em ấy gặp con rồi còn có thể thích một thằng nhóc nào khác.”
Yến Thanh Ti sửng sốt, Nhạc Thính Phong ở bên cạnh cười to thành tiếng: “Rất đúng, rất đúng, không hổ là con trai ba, phải khí phách thế này mới đúng chứ.”
Yến Thanh Ti lấy lại tinh thần, nhìn thằng con mới chỉ có bốn tuổi của mình, đột nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng sau này của nó.
Chuyện của mỗi người họ vẫn tiếp tục, nhưng chương mới về cuộc đời của bọn trẻ cũng lặng lẽ mở ra.
Qua mười năm sau, thế hệ bọn họ sẽ dần lui lại phía sau, mà những đứa con của họ sẽ lớn lên, sẽ trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện mới.
Yến Thanh Ti cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Hạnh Nhân.
“Nhóc con, nhớ kỹ những lời con nói hôm nay, sau này nhất định phải cưới Tiểu Cửu về đấy.”
Hạnh Nhân: “Biết rồi, còn phải chờ mẹ nói sao?”
Đột nhiên, có người gõ cửa, sau đó thím Ngũ mang vào một món đồ chuyển phát nhanh.
Yến Thanh Ti mở ra, thấy bên trong có rất nhiều ảnh chụp, tấm nào cũng được dùng vải dầu bọc lại, tấm nào cũng đều rất đẹp.
Trong ảnh là cảnh đẹp ở trong nước, đẹp đẽ, tráng lệ, thê lương, nguy nga, còn có cả cảnh tan hoang, tiêu điều, bốn mùa xuân hạ thu đông, thời tiết nào cũng có.
Sắp xếp lại các ảnh này sẽ trở thành một bản đồ trong nước hoàn chỉnh.
Hơn trăm tấm ảnh, Yến Thanh Ti xem xét rất cẩn thận.
Cô nhìn, nước mắt không tự chủ được mà rơi ra.
Ông ấy nói muốn mang mẹ cô đi thăm những nơi bà chưa từng tới, tới những nơi mà bà muốn đi, ông ấy đã làm được rồi…
Mỗi tấm ảnh chụp đều có thể nhìn thấy con đường mà ông đã đi, đường núi, hồ nước, con sông, sa mạc, còn có cả biển khơi mênh mông bát ngát nữa.
Yến Thanh Ti như đang nhìn thấy ông dùng máy ảnh chụp từng tấm hình một, ông cố gắng hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô, lời hứa với bà ấy ông đã hoàn thành rồi.
Đã gần năm năm rồi Yến Thanh Ti chưa gặp lại ông, cô không bảo Nhạc Thính Phong đi tìm ông, cô biết ông không muốn bị quấy rầy, cho nên ông vẫn không chịu xuất hiện.
Yến Thanh Ti rất muốn gặp lại ông, rất muốn hỏi xem ông có khỏe không?
Nước mắt rơi xuống một tấm ảnh.
Yến Thanh Ti xem ngày ở sau bức ảnh, là bức ảnh gần đây nhất mà ông chụp, đó là một dãy núi cao lớn, nguy nga, giống như con người không thể nắm lấy vận mệnh của mình, không biết phải đi về phương nào.
Yến Thanh Ti nghĩ tới ông chỉ có một mình, cô linh đi qua mấy ngàn ki-lô-mét thì trong lòng chua xót, khổ sở không nói nên lời.
Xem xong, Nhạc Thính Phong lặng lẽ giúp cô thu lại những tấm ảnh.
Yến Thanh Ti vẫn cầm bức ảnh được chụp gần đây nhất kia, nếu ông trời có thể đáp ứng nguyện vọng của cô, Yến Thanh Ti thật hy vọng mẹ có thể sống lại, chú Hai có thể hạnh phúc, bọn họ mới là người bị vận mệnh bạc đãi nhất.
Hết
Bình luận facebook