-
Chương 1105
Khi ấy bà ta trông gầy yếu, gương mặt nhỏ nhắn, hốc hác đến nỗi chỉ thấy đôi mắt đen lóng lánh, rụt rè gọi một tiếng: “Chú ơi!” Hạ lão gia thở dài, nếu tất cả những điều này đều là tội nghiệt ông gây ra, vậy ông cũng không thể tránh né mãi được. Ông nói với hai vệ sĩ: “Dù cho nó có làm gì, trước khi tra ra rõ ràng mọi chuyện cũng không thể để nó chết ở Hạ gia được. Đưa tới bệnh viện đi, còn muốn cứu hay không thì để An Lan quyết định.” Hai người nhìn Hạ Như Sương, ước chừng chỗ máu chảy ra từ người bà ta cũng tương đối rồi mới đưa tới bệnh viện. Yến Thanh Ti ở viện trông thấy Hạ Như Sương đã rơi vào hôn mê, cô cười lạnh. Rõ ràng là khổ nhục kế, cô sẽ không cho Hạ Như Sương bất cứ cơ hội nào vùng lên nữa đâu. Ngự Trì bảo người trông coi bà ta, đợi sau khi Hạ Như Sương bị choáng, bác sĩ mới vào cứu. Sau cuộc phẫu thuật, bác sĩ nói máu chảy gần hết, chỉ chậm thêm hai phút nữa thôi là sẽ chết người, tại sao không cứu sớm hơn một chút? Ngự Trì mặt không chút thay đổi nói: “Muốn để bà ta bị sốc.” Bác sĩ... ... Hạ lão gia gặp lại được Yến Thanh Ti cũng đã là chuyện của hai ngày sau! Hai người gặp nhau trước cửa phòng bệnh của Hạ lão thái, một người đi vào, một người đi ra! Hạ lão gia thấy Yến Thanh Ti, ông hốt hoảng: “Thanh Ti...” Yến Thanh Ti lùi lại một bước, nói: “Ông ngoại, ông đến rồi à, ông vào trong ngồi trước đi, con đi tìm viện trưởng trước đã.” Yến Thanh Ti như quên mất chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô vẫn đối xử với ông như trước đây, không có gì khác lạ cả. Nhưng Hạ lão gia biết giờ đã khác rồi, đã khác thật rồi, Yến Thanh Ti sẽ không cười vô tư với ông như trước nữa, khi nói chuyện với ông, cô cũng tỏ ra thật tôn kính và xa cách. Mấy ngày nay, ông vẫn luôn muốn đích thân xin lỗi Yến Thanh Ti một tiếng, nhưng lần nào ông tới viện cô cũng không ở đó nữa. Ông biết, cô cố tình muốn tránh mặtông. Hạ lão gia cảm thấy đau đớn, đây là cháu ngoại của ông, ông lại tự tay đẩy nó ra xa. Yến Thanh Ti lách người qua Hạ lão gia ra ngoài, ông gọi giật cô lại: “Thanh Ti... Con đợi một chút, có thể nói chuyện với ông một chút được không?” Yến Thanh Ti ngập ngừng: “Vậy chúng ta ra ngoài đi, hôm nay trời đẹp rồi.” “Được.” Mưa lất phất hai ngày liền, Dung Thành khó khăn lắm mới có được chút nắng. Vào thu, trời trở mưa sẽ thấy lạnh, Yến Thanh Ti đã phải mặc thêm một chiếc áo khoác dày. Áo là do Nhạc phu nhân chạy tới trung tâm thương mại mua cho cô. Mấy ngày nay, Yến Thanh Ti vẫn ở chung với Nhạc Thính Phong trong khách sạn, quần áo của cô vẫn chưa lấy ra khỏi nhà họ Hạ, thế nên Nhạc phu nhân mới tới trung tâm một chuyến, nhét đầy hai xe đồ mới chịu về. Hai người ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, Hạ lão gia nhìn cô nói: “Thanh Ti, ông xin lỗi con, bất kể là vì nguyên nhân gì cũng đều không phải là lí do làm tổn thương tới con, ông xin lỗi con về chuyện ngày hôm đó.” Yến Thanh Ti nhìn khóm cỏ trong kẽ hở trên phiến đá, lá non mơn mởn, còn đọng lại vài giọt sương. Cô yên tĩnh ngồi nghe ông nói hết rồi mới mở miệng: “Con không trách ông. Con chỉ là một người bình thường, con cũng không thể khiến tất cả mọi người đều thích con được. Huống hồ, nhân phẩm của con quả thật có vấn đề, người bình thường thấy những tin tức đó đều sẽ nghĩ như vậy thôi.” Hạ lão gia đau đớn, người bình thường đều sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng Nhạc Thính Phong và mẹ cậu ta lại không thế. Từ đầu tới cuối, họ đều tin cô vô điều kiện, từ trước tới giờ chưa từng hoài nghi cô. Nhưng ông, thân là một người ông, ngay đến sự tín nhiệm cơ bản cũng không làm được.