-
Chương 1697
Viện trưởng nghênh đón từ ngoài cửa: “Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung thiếu gia, mời.” Người tới tìm Mộ Dung Miên chính là Mộ Dung phu nhân, bà vừa đi vừa nói: “Kiểm tra lại toàn bộ thân thể của nó, nhìn xem thân thể khôi phục thế nào rồi?” “Được, mời Mộ Dung thiếu gia đi theo tôi.” Làm một đống soi chiếu, lại rút 200cc máu để xét nghiệm, mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành. Mộ Dung Miên ngồi xuống, chậm rãi mặc áo vào, những vết sẹo trên người lại một lần nữa bị giấu đi. Mộ Dung phu nhân hỏi: “Tình trạng cơ thể thế nào?” Biểu tình của bà ta lạnh lùng và nghiêm túc, tóc búi cao, dáng người rất đẹp, ngũ quan tinh tế, cho dù đã đứng tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng nhìn vẫn rất đẹp. Chỉ là khóe môi hơi nhếch, ánh mắt sắc bén là cho bà thiếu đi sự dịu dàng, nhiều thêm một phần khắc nghiệt. Bác sĩ trả lời: “Từ tình huống trước mắt có thể thấy đã khôi phục bình thường, cũng không quá khả quan nhưng chưa xuất hiện hiện tượng bài xích nào, chỉ là… chưa thể kết luận an toàn ngay được. Cần phải chú ý một chút, tôi nghĩ tốt nhất nên mằm viện, dù xuất hiện tình huống gì thì bác sĩ cũng có thể cấp cứu nhanh nhất.” Sắc mặt Mộ Dung phu nhân rất khó coi, bà nhìn mặt Mộ Dung Miên, không nói gì nhưng rõ ràng là đang rất bất mãn. Mộ Dung Miên như không phát hiện ra biểu tình đó của bà, cầm lấy áo khoác và mặc vào: “Đến giờ rồi, tôi về đây.” Anh đã đáp ứng Quý Miên Miên một giờ sau sẽ quay về, hiện tại cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Mộ Dung phu nhân quát lên: “Đứng lại.” Mộ Dung Miên như không nghe thấy gì, tiếp tục đi ra ngoài. “Randy, cậu đã quên là đã đồng ý gì với tôi sao? Tôi tin lời cậu mới để cậu quay về, nhưng cậu thì sao? Những gì cậu hứa với tôi cậu đều chưa làm chút nào.” Mộ Dung Miên dừng bước. Mộ Dung phu nhân vẫy tay: “Các người đi ra ngoài đi.” Bác sĩ và y tá cùng với vệ sĩ của bà ta cúi đầu chào rồi rút lui, cửa đóng lại, bên trong chỉ còn hai người. Sắc mặt Mộ Dung phu nhân dịu đi một chút, bà đi tới trước mặt Mộ Dung Miên: “Randy… Tôi tin tưởng cậu mới cho cậu quay về, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ không đảm bảo mình sẽ không làm gì đâu…” Sắc mặt Mộ Dung Miên lạnh như băng: “Nếu bà động vào cô ấy thì lần tới gặp lại, bà cứ chờ nhặt xác của tôi đi.” Sắc mặt Mộ Dung phu nhân trở nên giận dữ, bà ta thở ra một hơi: “Randy, cậu không thể như vậy… Nếu thân phận của cậu bị người ta nhận ra, cậu có biết mình sẽ gặp phải chuyện gì không?” Mộ Dung Miên châm biếm: “Cái này không phải vấn đề tôi nên lo lắng sao?” Mộ Dung phu nhân nhất thời nghẹn lời, lát sau mới nói: “Được, cậu không lo lắng, nhưng cậu xem cậu đã làm ra chuyện gì? Cậu nói cậu trở về chỉ vì muốn nhìn thấy mặt cô ta, cậu nói cậu sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta, cậu nói tuyệt đối sẽ không để cô ta phát hiện ra, càng không tới gần cô ta, nhưng giờ thì sao? Còn chưa vào cửa đã tình chàng ý thiếp, đây là những gì cậu đã đồng ý với tôi sao?” Thanh âm của Mộ Dung Miên đầy lạnh lùng: “Chuyện này là tôi không giữ lời, hơn nữa tôi cũng không tính sẽ giữ lời. Đó là cô gái mà tôi thích, tôi không thể nào thờ ơ khi nhìn thấy cô ấy. Thời gian bà cho tôi còn chưa hết, đợi khi tôi làm được rồi, hy vọng bà đừng có quay về đây nữa. Tôi nghĩ bà cũng không muốn bị người khác thấy đâu.” “Cậu…” Sắc mặt Mộ Dung phu nhân thay đổi: “Nếu cậu tiếp tục thế này, tôi sẽ không mặc kệ nữa.” “Cô ấy là điểm mấu chốt của tôi, nếu bà động vào cô ấy thì tôi cũng sẽ mặc kệ tất cả…”