-
Chương 1707
Yến Thanh Ti nói rất tùy ý như đang nói đùa, nhưng khí thế trong mắt lại không có chút vui đùa nào, trong nháy mắt áp cho Nhạc phu nhân cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được. Chưa từng có ai khi mặt đối mặt lại làm cho bà ta bị áp tới mức này. Nhưng ý của Yến Thanh Ti bà ta vẫn nghe ra, chỉ cảm thấy phẫn nộ khi mình bị nhục nhã như thế. Bà ta ở nước ngoài nhiều năm, là phu nhân của nhà Mộ Dung, trong giới quý tộc Hoa Kiều cũng rất được tôn kính, nhiều năm rồi chưa từng có một người nào dám nói với bà ta như thế. Trong hiểu biết của bà ta, Yến Thanh Ti là thiếu phu nhân của Nhạc gia, nhưng Nhạc gia cũng chỉ là một tài phiệt giàu có trong nước, chỉ có tiền, thế lực chỉ gói gọn ở Lạc Thành. Nhưng dù có thế lực thì thế nào, bà ta cũng không phải người không có thân phận, tính ra còn là công dân của Scotland, Mộ Dung gia trước giờ quan hệ với chính phủ rất tốt, tuy rằng bà ta bí mật về nước nhưng lúc nào cũng có thể liên hệ với đại sứ quán, bà ta không sợ Yến Thanh Ti. Mộ Dung phu nhân khinh thường nói: “Yến tiểu thư thật là khẩu khí quá lớn, tuổi còn trẻ lại không biết nặng nhẹ, tôi cũng không trách cô. Nhưng cô đừng có nghĩ tôi là đứa nhỏ ba tuổi mà dọa như thế. Nếu Yến tiểu thư lợi hại như vậy thì cứ việc ra tay đi, tôi rất muốn nhìn xem Nhạc gia lợi hại đến đâu.” Mộ Dung phu nhân đến Lạc Thành cũng không phải không có chuẩn bị gì, Mộ Dung gia có thể sừng sững ở nước ngoài nhiều năm không đổ, tất nhiên không phải gia đình có tiền bình thường. Chồng bà ta nhiều năm nay luôn quyên tiền cho các trường học nghèo trong nước, lúc có thiên tai hạn hán họ cũng đều gửi tiền ủng hộ, tuy bọn họ chưa từng về nước nhưng trong nước cũng không phải không nắm được tình hình. Nếu lên mạng tìm kiếm thông tin về chồng bà ta thì sẽ toàn thấy toàn là các chương trình từ thiện, công ích. Nếu Yến Thanh Ti thật sự dám đụng vào bà ta, bà ta cũng không ngại lợi dụng truyền thông để đáp trả. Yến Thanh Ti châm biếm: “Mộ Dung phu nhân nhiều năm không về nước tôi cũng không trách bà, nhưng mà… ở nước ngoài nhiều năm như thế mà bà cũng chỉ học làm ếch ngồi đáy giếng, xem ra bà thật sự không muốn nghe lời tôi thành thành thật thật rời đi?” Yến Thanh Ti không phải muốn làm gì Mộ Dung phu nhân, cô chỉ muốn biết sau khi Diệp Thiều Quang gặp tai nạn thì đã xảy ra những chuyện gì, sao lại ra nước ngoài, sao lại trở thành Mộ Dung Miên, thuận tiện đuổi bà ta rời khỏi nơi này. Bà ta ở lại trong nước đối với Quý Miên Miên mà nói chính là một quả bom nổ chậm. Mộ Dung phu nhân lạnh lùng nói: “Tôi khuyên Yến tiểu thư đừng có xen vào việc của người khác. Là một nữ diễn viên thì diễn trò là đủ rồi, có những chuyện đừng nên hỏi tới.” Yến Thanh Ti nhíu mày: “Một khi đã như thế thì không cần nói chuyện nữa.” “Tôi đã sớm nói là không có chuyện gì để nói với cô.” Mộ Dung phu nhân đứng lên, ánh mắt nhìn Yến Thanh Ti đầy khinh miệt: “Nữ ngôi sao gả vào nhà giàu không dễ, nếu Yến tiểu thư có thời gian thì nên nghĩ cách củng cố địa vị của mình ở Nhạc gia thì hơn. Chuyện của Mộ Dung gia không tới phiên cô nhúng tay.” Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Rốt cuộc là người từng trải, xem ra Mộ Dung phu nhân rất tinh thông chuyện này, đáng tiếc…” “Đáng tiếc cái gì?” Yến Thanh Ti hếch cằm: “Đáng tiếc tôi không phải bà, tôi không cần phải leo lên người bất kỳ ai.” Cô chưa bao giờ là người chỉ biết dựa vào người khác mới có thể sống sót.