-
Chương 1709
Yến Thanh Ti cũng chỉ muốn cho bà ta một bài học nhỏ, để bà ta biết khó mà lui, cũng không ra chiêu gì độc cả. Mộ Dung phu nhân cắn răng, vẫn là do điều tra chưa đủ, tưởng chuyện này dễ dàng tiến hành thôi, không ngờ lại lòi ra một chướng ngại vật như thế. Xem ra chuyện này cần phải lên kế hoạch lại. Mộ Dung phu nhân siết chặt nắm đấm, bà ta phải lập tức tìm luật sư, phải mau chóng ra ngoài, nếu để chuyện này ầm ĩ lên thì sẽ hỏng việc mất. … Mộ Dung phu nhân đi rồi, Quý Miên Miên mới mang café về, thấy Yến Thanh Ti thì nói: “Chị, café của chị…” Yến Thanh Ti nhận lấy café và uống vào một ngụm, trời lạnh nên uống được ngụm café nóng thật thoải mái cả người. Mũi Quý Miên Miên đã đỏ bừng vì lạnh, cô ngoảnh đầu nhìn xung quanh: “Cái bà Mộ Dung phu nhân kia đâu rồi?” “Đi rồi…” “Đi rồi?” “Đương nhiên rồi, nói xong thì phải đi thôi chứ ở lại làm gì? Chị cũng đâu có tính mời bà ta ăn cơm.” Quý Miên Miên không yên lòng, hỏi: “Vậy… Bà ta nói gì với chị?” Yến Thanh Ti cười: “Không nói gì, nói đúng hơn là dặn em phải chăm sóc cho Mộ Dung Miên thật tốt, bà ta thấy hai người các em rất xứng đôi.” Quý Miên Miên tỏ ra không tin: “Thật sao?” Cô cảm thấy rất khó tin vào chuyện này, Mộ Dung phu nhân kia nhìn nghiêm khắc như thế, rất dọa người. “Không phải thế thì em cảm thấy sẽ là thế nào? Lời chị nói mà em cũng không tin à?” Quý Miên Miên vội vàng gật đầu: “Tin tin tin, đương nhiên tin rồi, chị Thanh Ti nói gì em cũng tin.” Yến Thanh Ti xoa xoa mái tóc ngắn của Quý Miên Miên: “Ngoan, bọn họ cũng sắp quay xong rồi, em mau đi vào với tên kia đi.” Quý Miên Miên không nhúc nhích, tò mò hỏi: “Chị… Sao hôm nay chị lại tới đây?” Cô cảm thấy Yến Thanh Ti không trùng hợp như vậy mà tới đây, hình như là cố ý tới. “À, ở nhà không có việc gì nên tới tham quan chút, thuận tiện… nói chuyện tài trợ với đạo diễn.” Yến Thanh Ti tùy tiện lấy ra một lý do: “Đi thôi, cùng vào.” “Vâng…” Quý Miên Miên đưa cho Yến Thanh Ti một túi khoai nướng nóng hầm hập: “Chị, em vừa thấy một hàng bán khoai, còn nóng lắm đấy, chị mau ăn đi.” Yến Thanh Ti sáng mắt lên: “Vẫn là Miên Miên hiểu chị nhất.” Vào đến phim trường cũng vừa lúc quay xong, Mộ Dung Miên vỗ vỗ cánh tay trúng đạn giả khi diễn, sắc mặt anh vốn đã rất trắng, thoạt nhìn như bị thương thật, không cần hóa trang chút nào cũng giống. Nữ diễn viên chính tên là Phương Duyên Duyên, là người có bộ dáng ngọt ngào, giọng nói dịu dàng, mở miệng nói như đang làm nũng, rất được các thành viên nam của đoàn làm phim chú ý. Cô ta nói với Mộ Dung Miên đầy thân thiết: “Sắc mặt anh trắng quá, người ta nhìn cũng thấy đau lòng. Ngày nào về khách sạn em cũng có mua canh, để đêm nay em đem tới phòng cho anh nhé, thuận tiện đọc lời kịch ngày mai luôn?” Mộ Dung Miên thấy Quý Miên Miên trở về liền nhanh đi tới, không hề nghe những gì Phương Duyên Duyên nói. Phương Duyên Duyên: “Này… Anh có nghe em nói chuyện không vậy?” Cô ta cắn môi nhìn Mộ Dung Miên đi xa dần, oán hận mắng: “Thật là đồ không biết tốt xấu.” Mộ Dung Miên thấy Yến Thanh Ti đi tới cùng Quý Miên Miên thì nghi hoặc: “Sao cô lại tới đây?” Yến Thanh Ti chào các thành viên trong đoàn làm phim một chút rồi ngồi xuống, cười nói: “Anh tưởng rằng tôi tới vì anh chắc?” “Miên Miên, đi vứt rác giúp chị.” Cô đưa túi đựng khoai cho Quý Miên Miên. Quý Miên Miên không nói hai lời, lập tức cầm lấy đi tới chỗ thùng rác.