-
Chương 1763
Yến Thanh Ti từng nghĩ, sau khi sinh con cô vẫn sẽ tiếp tục phát triển sự nghiệp, tiếp tục cố gắng. Nhưng sự thật là sau khi có con, bầu không khí trong nhà cũng thay đổi, dù có ra ngoài một chút cũng thấy nhớ con ở nhà, làm việc không yên ổn một chút nào. Vì thế, Yến Thanh Ti lại tiếp tục ở nhà nuôi con, nếu có bộ phim nào quay ở Lạc Thành mà kịch bản không tệ thì cô sẽ nhận, còn lại các hoạt động, sự kiện khác cô đều từ chối hết. Sau khi Quý Miên Miên vào phòng khách Nhạc gia thì nghe thấy giọng nói bi bô của Hạnh Nhân: “Mẹ… mẹ…” Tiếng gọi rất vang, tuy mỗi lần chỉ phát ra được một tiếng, chữ “mẹ” cũng chưa được tròn, nhưng có thể nghe rõ ràng là nó đang gọi ai. Quý Miên Miên vui mừng kinh ngạc: “Oa… Hạnh Nhân biết gọi mẹ rồi sao?” Yến Thanh Ti tiếp đón họ vào nhà: “Đúng thế, đói bụng, rốt ruột, không thích chơi với ba thì đều gọi mẹ… Thằng nhóc này thực sự rất tinh quái…” “Để em ôm một cái, để em ôm một cái nào…” Quý Miên Miên vươn tay ra, sốt ruột nói. Yến Thanh Ti nhét Hạnh Nhân vào lòng cô, vẫy vẫy cánh tay: “Thằng nhóc này càng ngày càng nặng, chị sắp không bế nổi rồi.” Quý Miên Miên dùng mặt cọ cọ mặt Hạnh Nhân, cao hứng nói: “Sao Hạnh Nhân lại đáng yêu thế này? Hạnh Nhân có còn nhớ dì không? Dì là dì Miên Miên đây…” Hạnh Nhân là một thằng bé rất cao ngạo, nếu đưa nó ra ngoài, khi nhìn thấy mấy đứa cùng tuổi khác, vẻ mặt nó luôn là không ưa. Nếu có người không quen ôm nó, nói chuyện với nó thì nó còn không thèm ứng phó, chỉ nâng mắt lên nhìn đúng một lần rồi lại cúi đầu nhìn chân mình. Với Quý Miên Miên nó cũng có chút ấn tượng, vì thế cũng cho cô một chút mặt mũi, cười một cái với cô. Thằng nhóc mập mạp trắng trẻo, mắt to, mi cong, còn xinh hơn cả con gái nhà người ta, Hạnh Nhân càng lớn càng đẹp mắt, thừa hưởng hết những gen trội tốt nhất của cả cha và mẹ. “Oa, sao Tiểu Hạnh Nhân của chúng ta lại đáng yêu thế này?” Quý Miên Miên ôm Hạnh Nhân không muốn buông ra. Nay fan của Yến Thanh Ti đã chuyển hơn nửa sang thành fan của Hạnh Nhân, trên weibo của cô cũng suốt ngày chỉ có mấy tin cầu tung ảnh của Hạnh Nhân mà thôi. Hàn huyên một hồi, Yến Thanh Ti hỏi: “Sao hôm nay hai người lại tới đây, có việc gì à?” Mộ Dung Miên nhìn Quý Miên Miên thích Hạnh Nhân như thế thì trong lòng đang nghĩ tới phải nhanh chóng sinh lấy một đứa con, con trai hay con gái đều tốt. Nghe Yến Thanh Ti hỏi, anh quay đầu đáp: “Đúng, là có một việc.” “Chuyện gì?” Quý Miên Miên nắm lấy cái tay nhỏ của Hạnh Nhân, đáp: “Là… Chị Thanh Ti, em muốn đi cùng anh ấy tới Anh một chuyến.” Yến Thanh Ti sửng sốt: “Đi bao lâu?” Mộ Dung Miên thành thật trả lời: “Có lẽ là một thời gian dài, cũng có lẽ sẽ rất nhanh.” Nếu mọi chuyện thuận lợi thì hai người sẽ nhanh chóng quay về, nếu không thuận lợi thì có khi phải ở lại tới vài năm. Sự tình chưa xảy ra, không ai có thể nói trước được. Yến Thanh Ti hỏi: “Nguyên nhân là gì?” “Nguyên nhân là… bên đó có việc, tôi phải đi.” Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên rồi nói: “Em không muốn để anh ấy đi một mình, anh ấy ở đâu thì em phải ở đấy.” “Nghĩ kỹ rồi sao?” “Vâng, đã nghĩ kỹ rồi.” Yến Thanh Ti xoa xoa cằm, nhìn hai người, sau một lát liền nói: “Vậy thì đi thôi, nhưng hai người không định nói chuyện xảy ra một năm qua nói cho tôi nghe à?”