-
Chương 1772
Cô ta bắt đầu kể từ lúc Claude vào cửa, kể một cách chi tiết, rành mạch, bao gồm từng câu từng chữ mà hắn đã nói không thiếu một từ cũng không thêm mắm dặm muối. Chờ nữ giúp việc nói xong, Mộ Dung Miên cười nhẹ: “Anh họ… thực là uy phong nha!” Claude cũng không cảm thấy mình sai ở đâu, hắn trước giờ vẫn luôn cáo mượn oai hùm ở nhà Mộ Dung như thế, vì vậy lại kêu lên: “Tay tôi đã gãy thành thế này, chú đã nói sẽ cho anh một cái công đạo, nếu không thì cứ chờ mẹ tôi tới tính sổ với các người đi.” Mộ Dung Miên vẫn mỉm cười như cũ, trên người anh hoàn toàn biểu lộ vẻ cao quý, nho nhã càng làm cho Claude không khác gì con chuột cống cả. Anh bổ sung thêm một câu: “Ở nhà của tôi mà uy phong như thế, thực làm cho thiếu gia đứng đắn là tôi đây cảm thấy có chút xấu hổ.” Một gã họ hàng mà lại ở nhà của anh giương oai giễu võ như nhà mình, cái này còn có thể vô lý hơn được không? Claude dù là thằng ngốc cũng phải nghe ra một chút ý tứ không đúng. “Chú có ý gì?” Mộ Dung phu nhân trầm mặc đứng một bên, bà ta rất chờ mong Mộ Dung Miên thu thập tên cặn bã này. Trong năm vừa qua, thằng súc sinh này còn định không tha cả bác của mình là Mộ Dung phu nhân, điều này làm cho bà ta cảm thấy thực sự ghê tởm. “Chẳng lẽ còn cần tôi nhắc cho anh tỉnh lại sao, Claude Martin?” Rốt cuộc Claude cũng hiểu ra ý của Mộ Dung Miên, ý anh nói là ở Mộ Dung gia không có chỗ cho hắn giương oai. “Mày có gan thì mày nói rõ ràng ra cho tao chút, xem mày có con mẹ nó cái lá gan đó không?” Mộ Dung Miên chậm rãi nói: “Dĩ vãng tôi gọi anh một tiếng anh họ là nhìn ở tình cảm anh em giữa ba tôi và mẹ anh, không phải là cho anh mặt mũi. Anh nói xem tên của anh có một chữ nào liên quan tới nhà Mộ Dung hay không? Ở trong nhà này chưa tới lượt anh khóc lóc om sòm.” Mộ Dung Miên phải giúp Mộ Dung phu nhân bảo vệ tài sản thì việc đầu tiên là phải khiến cho đám thân thích cực phẩm của nhà Mộ Dung sợ một chút mới được, để bọn họ đừng có tơ tưởng nữa. Mà nhà đầu tiên thích hợp nhất để nắn gân có lẽ là Claude. Đã tự mình tới cửa tìm chết thì cần gì phải khách khí. Claude lần đầu tiên phải chịu nhục nhã bực này ở nhà Mộ Dung, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt, mày chờ, mày cứ chờ đấy, tao muốn xem xem ở nhà này có phải lời mày nói là thánh chỉ hay không?” Mộ Dung Miên nhíu mày: “Ở nhà tôi hoa tay múa chân, sỉ nhục vợ tôi, đánh chửi người hầu của nhà Mộ Dung, đánh gãy một tay anh thì đã sao? Muốn gọi mẹ anh lại đây ư? Xin lỗi, ngày bà ấy lấy chồng thì của hồi môn cho bà ấy chính là tài sản bà ấy được phân, hiện giờ nhà Mộ Dung chẳng còn liên quan gì tới bà ấy nữa. Tôi là thiếu gia của nhà này, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà Mộ Dung này, tôi còn sống thì các người đừng có mong sờ được nửa phân tài sản ở đây.” Cả nhà Claude luôn một lòng một dạ chờ Mộ Dung Chí Hoành chết đi sẽ tiến hành chia cắt nhà Mộ Dung, nay Mộ Dung Miên lại nói sẽ không có phần nào cho họ. Điều này làm hắn tức sắp chết rồi. Hắn đã coi toàn bộ tài sản ở nhà Mộ Dung này thành vật trong tay mình, coi mình như chủ ở đây, giờ lại có người nói tất cả không thuộc về hắn, điều này làm cho hắn tức điên lên. “Được, mày có gan, chúng ta liền chờ xem mày có năng lực gì… Ông đây chẳng những tài sản của mày mà còn muốn cả con đàn bà kia của mày.” Mộ Dung Miên gật đầu: “Xem ra anh họ cảm thấy gãy một tay này vẫn còn quá nhẹ, đã vậy thì tôi liền cho anh mặt mũi, thuận tiện cũng gửi cho cô một món quà lớn luôn.” Anh xoay người, dịu dàng gọi: “Miên Miên, lại đây.” Quý Miên Miên đi tới, Mộ Dung Miên lấy từ trong túi ra một cái khăn tay: “Lần này lót tay vào không bẩn.” “Làm gì?” Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mặt cô: “Bảo bối, bẻ gãy nốt tay kia của hắn đi…”