-
Chương 1808
Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung Chí Hoành, nghiêm túc nói: “Con không hiểu chuyện làm ăn kinh doanh, cũng không hiểu cách quản lý công ty, nhưng con thấy đuổi đám người kia đi chẳng có gì gọi là thiệt. Đám người đó ở công ty đã nhiều năm nhưng không hề đem lại chút lợi nhuận gì cho công ty, hơn nữa còn là thứ ăn cháo đá bát, nếu cứ nuôi họ chẳng khác nào như một vết thương nhỏ xíu trên người, ban đầu không xử lý nó sẽ viêm lên, càng để lâu không lo, nó sẽ sưng mủ rồi thối rữa, cuối cùng vùng bị thối rữa sẽ ngày càng lan rộng, nếu không xử lý hết chỗ thịt thối rữa đó, vết thương sẽ mãi mãi không lành. Nếu như người thật sự muốn bảo vệ nhà Mộ Dung, vậy việc mà Mộ Dung Miên làm là không hề sai.” “Không thể… dễ dàng thế được…” Ý của ông ấy là dù có muốn xử lý đám người đó thì cũng phải xử lý từng người một, tuần tự mà làm. Còn ra tay mạnh như thế sẽ khiến công ty trở nên hỗn loạn. Quý Miên Miên cười: “Trong mắt ba, họ sẽ như chó cùng rứt giậu mà làm ra chuyện bất lợi, nhưng trước khi họ kịp làm ra chuyện gì, Mộ Dung Miên sẽ không thể cho họ ra được khỏi nhà lao, trong số họ ai cũng dính tới công quỹ của công ty cho nên sẽ không có chuyện không vào tù.” “Nó… nó… khụ khụ… khụ khụ…” Quý Miên Miên vừa nói xong, Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên giật dữ, mỗi một lần ho như đang muốn đè nát cơ thể. Quý Miên Miên sợ đến mức vội nói: “Con… con đi kêu bác sĩ đây.” Cô nhanh chóng kêu bác sĩ tới tiêm một mũi cho Mộ Dung Chí Hoành. Bác sĩ chất vấn cô: “Cô đã nói gì mà khiến ông ấy tức đến nông nỗi này?” “Tôi… tôi cũng không biết… thật ra tôi cũng không nói gì.” Quý Miên Miên rầu rĩ, cô nói là, Mộ Dung Miên sẽ đưa hết đám người đó vào tù, thì sao nào? Chẳng lẽ, ông ấy cảm thấy quá tàn nhẫn? Đợi cảm xúc của Mộ Dung Chí Hoành từ từ bình tĩnh trở lại, bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi đi ra. Mộ Dung Miên do dự hỏi: “Ba… có thể ba cảm thấy Mộ Dung Miên ra tay quá tàn nhẫn, nhưng nếu lúc đầu không tàn nhẫn thì không biết sẽ sau này sẽ bị ép đến thế nào? Hôm nay, họ bị đuổi, người e sợ họ sẽ không còn chỗ dung thân phải không? Ba, con vẫn luôn cho rằng rác rưởi phải ở đúng nơi chứa nó, ba thấy đúng không? Ba xem họ như người nhà, nhưng người nhà đó lại chỉ xem ba như cái máy rút tiền di động mà thôi.” “Con hy vọng ba có thể hiểu con trai ba nhiều hơn. Con cũng nói với ba rằng anh ấy rất lợi hại, rất rất lợi hại. Con cảm thấy vấn đề của nhà Mộ Dung sẽ được giải quyết sạch sẽ, xin ba… chờ xem.” Quý Miên Miên tin tưởng Mộ Dung Miên vô điều kiện, cô tin rằng anh có thể làm được chuyện người khác không thể làm được.” Mộ Dung Chí Hoành giận dữ nói: “Cô đang… làm… liên lụy nó, cô sẽ… hại… nó…” “Không! Nếu như chỉ vì con khiến anh ấy không thể lấy Jessica mà làm anh ấy không thể ngồi vững vào vị trí đó, thì chỉ có thể nói anh ấy vô dụng chứ không phải lỗi do con.” Quý Miên Miên cười, lại nói: “Yêu một người, sự tôn trọng lớn nhất đối với anh ấy là không được tự cho là đúng mà quyết định toàn bộ cuộc đời anh ấy. Nếu như anh ấy cảm thấy con đang liên lụy anh ấy thì nhất định là do anh ấy không đủ yêu con, nhưng con tin con trai ba là người đàn ông con yêu nhất trên thế gian này. Mộ Dung Chí Hoành giận dữ nói: “Cô… cô, đừng… ép tôi… ra tay…” Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Mộ Dung Miên từ ngoài cửa bước vào, cười nói: “Ba, con tới đón bà xã con về nhà.”