-
Chương 1810
Anh cười nói: “Sẽ không ai cảm thấy là họ cướp đi thứ không thuộc về họ từ tay chúng ta, cũng không có ai sẽ đồng tình chúng ta, họ chỉ sẽ thấy là do chúng ta bất tài nên đáng đời bị cướp hết.” “Con quá... nóng vội rồi...” “Ba, có thể trách con sao?” Mộ Dung Miên châm chọc mà nói: “Là do sự dung túng trước kia của ba, dung túng đến mức con phải từ từ chỉnh đốn lại, nếu như không xử lý dứt khoát, nhà chúng ta đã sụp từ lâu, ba nằm trên giường bệnh, ba nghĩ rằng người thật sự có thể khống chế được đám người đó sao? Không thể được đâu, tình hình bên ngoài ba chỉ biết được chút ít, cục diện thật sự ba vốn không hề biết được. Ba cũng không thấy rõ con trai ba hiện đang ở hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào.” “Ba... ba...” Mộ Dung Miên thở dài, nói: “Ba, con không trách ba, nhưng con hy vọng ba đừng lúc nào cũng đem những suy nghĩ đó ra đánh giá con, con trai ba không vô dụng đến thế.” “Nhưng...chúng ta không thể mạo hiểm...” “Con không hề mạo hiểm, con có sự nắm chắc vừa đủ.” Nói thật, với Mộ Dung Miên mà nói, đám người đó chẳng có gì đáng sợ, kẻ nào kẻ nấy tham lam độc ác, chỉ có điều đầu óc không đủ giỏi, nếu như khôn hơn một chút, thì khi ở công ty này sớm đã bắt đầu nắm lấy quyền lực của một bộ phận rồi, chứ không như bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Mộ Dung Chí Hoành thấy Mộ Dung Miên vốn không nghe lời ông, gấp đến nỗi đổ mồ hôi đầy đầu: “Con... nghe... lời ba... một lần, về sau con kết hôn với Jessica, cho dù là...” “Nếu như làm theo những gì ba nói thì con chẳng khác nào là thằng khốn, không xứng với tình yêu của Miên Miên, cũng không xứng yêu thương cô ấy. Những lời này về sau ba đừng nói nữa, ba cứ nghỉ ngơi cho tốt, con sẽ cho ba thấy thủ đoạn của con trai ba.” So về dùng thủ đoạn, dùng tâm kế thì chẳng có mấy ai có thể thắng được anh. … Quý Miên Miên đi dạo trong vườn bệnh viện, đợi Mộ Dung Miên xuống. Nhưng không ngờ lại tình cờ đụng trúng một người: “Phu nhân Jones!” Phu nhân Jones cười nhẹ: “Thật trùng hợp, không ngờ hôm nay có thể gặp được Quý tiểu thư, à không... Mộ Dung thiếu phu nhân.” Bà ta vẫn luôn mang kiểu cao quý của quý bà, dường như đang sợ Quý Miên Miên hiểu lầm, nói tiếp: “Hôm nay cảm thấy không khỏe nên đến bệnh viện kiểm tra thử.” Quý Miên Miên ngơ ngác đáp: “A... vậy bà đi thông thả.” Cô còn lâu mới hỏi: Sao vậy? Bây giờ cơ thể cảm thấy thế nào? Hơ hơ... Phu nhân Jones: “Không ngồi xuống trò chuyện chút sao?” “Không cần đâu, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng chẳng có gì để nói.” Quý Miên Miên không phải là kẻ ngốc, dùng bàn chân nghĩ cũng biết được đối phương muốn nói điều gì. Cô xoay người rời đi, lời của phu nhân Jones từ sau lưng truyền đến: “Thích một người chẳng lẽ không phải hy vọng người đó được tốt sao? Nếu như ngay cả điều này còn làm không được thì sao có thể nói là yêu, cô thấy đúng không?” “Dù biết rõ người mình thích đang chìm vào nguy hiểm, trong khi cô biết mình có thể cứu được anh ấy mà cô vẫn nhắm mắt làm ngơ, cô nói xem đó có còn là yêu hay không?” Quý Miên Miên cuối đầu, trầm giọng: “Nếu là bà, bà sẽ làm thế nào?” Phu nhân Jones dịu dàng nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ giúp anh ấy, nếu như tôi không có năng lực thì sẽ mời người có khả năng đến bảo vệ anh ấy.” Quý Miên Miên thở dài một hơi: “Bà nói rất đúng, rất hay, tôi thấy rất cảm động.” Phu nhân Jones mừng thầm: “Vậy có nghĩa là Quý tiểu thư đồng ý rồi?” Bà ta không hề ngờ tới sẽ dễ thuyết phục Quý Miên Miên đến thế.