-
Chương 1867
Giọng nói của phu nhân Jones thật sự rất nhu hoà, chỉ cần nghe giọng nói này sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, cho rằng bà ta là một người phụ nữ hiền lành, thiện lương. Nhưng Quý Miên Miên lại nghe thấy trong giọng nói bà ta chứa từng đợt, từng đợt âm lãnh. Người phụ nữ này không tốt lành gì cả, bà ta gọi điện nếu không có mục đích thì cũng chính là làm bộ làm tịch. Đến cả Mộ Dung Miên cũng nói, người phụ nữ này không phải người dễ đối phó, chỉ cần thấy bà ta lừa gạt một người khôn khéo như Mộ Dung Chí Hoành suốt nhiều năm là có thể biết, bà ta không phải đèn cạn dầu bình thường. Nếu không phải Mộ Dung Miên đã là người khác, chỉ sợ hiện tại Jessica đã yên ổn vào nhà Mộ Dung. Nhiều người trong gia tộc Mộ Dung từ lâu đã bị bà ta gây sức ép để ủng hộ bà ta. Đáng tiếc, ai bảo Mộ Dung Miên hiện giờ không phải Mộ Dung Miên trước kia, điều này khiến cho các âm mưu của phu nhân Jones không có đất dụng võ. Quý Miên Miên có thể tự hiểu đây là âm mưu của bà ta, cô tuyệt đối không thể đấu lại được bà ta, cho nên cô cơ bản không muốn tiếp xúc với người này, cô cười châm chọc: “Đúng thế, bà đây không có hứng thú!”. Quý Miên Miên không định cùng phu nhân Jones tán gẫu, loại phụ nữ này tốt nhất cứ để lại cho Mộ Dung Miên xử lý, như vậy là biện pháp tốt nhất. Nhưng khi cô đang muốn tắt điện thoại, lại nghe thấy mấy câu: “Tiểu như, chồng cô thực ra là đồ giả, cô nghe xong cũng thấy không có hứng thú sao?” Lòng Quý Miên Miên chợt căng thẳng. Mộ Dung Miên đã phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện này bà ta làm sao biết được chứ? Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Tôi nhổ vào, đồ bà tám chết tiệt nhà bà, nếu có bản lĩnh thì bà tới trước mặt tôi, xem tôi làm sao xử lý bà, sao bà không nói là con gái của bà là do chồng bà có tình nhân bên ngoài rồi ôm con riêng về đi?” “Tôi thấy đầu bà có phải chỉ toàn hai chữ “hãm hại” hay không, loại phụ nữ ti tiện như bà, sao chồng bà không ly hôn với bà luôn đi, còn giữ bà lại làm gì, không lẽ để hắn ta nhờ vả tiếp sao? Nhìn bà đã đến cái tuổi này rồi, không lẽ bà còn có thể giúp ông ta “đi khách”?”. Quý Miên Miên một thôi một hồi tuôn ra chuỗi lời mắng chửi nhằm chọc giận đối phương. Bên kia, phu nhân Jones không biết đang thử cô hay là thật sự biết, nhưng mà mặc kệ bà ta là biết thật hay giả vờ biết, bọn họ không thể để lộ ra sơ hở, cô sẽ giả vờ làm bộ dạng thô lỗ, tuỳ tiện, tuyệt đối sẽ không buột miệng nói ra cái gì. Trước hết chuyện phải làm là khiến Jones phu nhân bùng nổ, như vậy bà ta sẽ không thể quan tâm đến lời của cô nữa. Nhưng điều khiến lòng Quý Miên Miên không an tâm chính là – không lẽ Jones phu nhân đã tra được giấu vết gì để lại sao? Ngay lúc lòng cô đang vô cùng không yên, phu nhân Jones đã tức giận đến mức thở phì phò: “Cô... cô không cần chọc giận tôi, cũng không cần phải lái sang chuyện khác. Quý tiểu thư, tôi nghĩ so với tôi, cô càng rõ Mộ Dung Miên hiện tại là giả mạo đúng không? Nếu cô còn chưa biết, tôi có thể nói với cô vài điều, cô có muốn nghe không?” Quý Miên Miên nắm chặt di động: “Tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn hỏi bà một câu... sau này, bà có muốn mỗi ngày khoả thân trên đường không? Hay bà muốn... nhẹ nhàng cút đi?” Cô nói dứt lời, phu nhân Jones đột nhiên hét lên: “Chuyện lần trước là do cô làm?” Lần trước bà ta bồi một lão nhà giàu ăn cơm để giúp chồng vận động tài trợ. Nhưng lão già kia tuổi thì cao, đã không còn năng lực làm nên chuyện nhưng sắc tâm lại không đổi, mà bà ta lại không thể đắc tội với lão, chỉ có thể ứng phó. Vì bà ta muốn giúp chồng mình làm nên chuyện lớn nên chỉ có thể nghĩ biện pháp đền bù, nếu không, khi bà ta trở về, bà ta sẽ không có tháng ngày yên ổn. Nhưng không ai nghĩ tới, vừa từ nhà hàng đi ra, lão già kia lại muốn đưa bà ta tới khách sạn tình thú để qua đêm. Nhưng mà còn chưa kịp lên xe, bà ta đã bị một lũ ăn mày vây quanh, tất cả đồ trang sức đáng giá trên người đều bị cướp đi, quần áo cũng bị cướp mất...