-
Chương 1913
Mộ Dung Miên trong mắt người ngoài là một tổng giám đốc trẻ tuổi vừa mới kế thừa Mộ Dung gia, thời điểm này không toàn tâm ổn định tập đoàn, mà lại rời đi, chung quy có chút không hài hòa, lý do anh nói với bên ngoài đặc biệt đơn giản, về nước cùng bà xã gặp ba mẹ vợ. Mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao anh chính là muốn về nhà cùng bà xã, về phần người khác, anh mới chẳng muốn quản. Hơn nữa, anh đã quyết định, đợi sau khi về nước làm xong các thủ tục, liền chầm chậm đem tổng bộ chuyển đến trong nước. Anh chắc chắn sẽ không sống ở Anh cả đời, anh vẫn thích sống ở trong nước hơn. Ngày về nhà rất nhanh đã đến, Mộ Dung Miên đem người làm nữ ở khu nhà tổ tiên cho nghỉ, chỉ còn lại quản gia là người làm việc lâu năm, lưu lại quét dọn kiểm kê trạch viện. Cuối cùng đã tới thời gian nên trở về nhà, chỉ là, trước lúc xuất phát từ nhà đến sân bay, đột nhiên xuất hiện bốn người cảnh sát cục địa phương. Quý Miên Miên nhìn qua lúc ấy trong lòng liền bắt đầu thấp thỏm không yên, suy nghĩ đầu tiên của cô là bọn họ tới đây vì chuyện cái chết của Jones phu nhân. Mộ Dung Miên để cô đi thu dọn đồ đạc, không cho cô ở đây, một mình anh ngồi cùng bốn người cảnh sát kia trong phòng khách nói chuyện mười lăm phút. Đợi Quý Miên Miên xuống, vừa vặn trông thấy Mộ Dung Miên đứng dậy tiễn bọn họ rời đi. Cô nhìn biểu lộ của mấy cảnh sát, cả đám đều tươi cười trên mặt, tuy rằng không biết bọn họ đến cùng là nói chuyện gì, nhưng nhìn họ đứng lên giống như cùng Mộ Dung Miên nói vô cùng vui sướng, trong lòng cô hơi an tâm, có lẽ tình huống cũng không có tệ như cô tưởng tượng. Sau khi bọn họ rời đi, Mộ Dung Miên vẫy tay với cô. “Thu dọn xong rồi sao?” Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, xong rồi, bọn hó tới làm gì vậy, có phải...” “Đại khái là hoài nghi anh cùng cái chết của hai vợ chồng Jones phu nhân có liên quan.” “Vậy bọn họ...” Mộ Dung Miên xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Yên tâm, nhiều lắm là chỉ hoài nghi, không có bất kỳ chứng cớ nào, bọn họ có thể bắt anh như thế nào được, đi, chúng ta tới sân bay.” Quý Miên Miên trong lòng có chút bất an: “Bọn họ sẽ để cho chúng ta đi sao?” “Chúng ta bây giờ vẫn là công dân hợp pháp, bọn họ có thể làm gì chứ.” Chẳng là chỉ có một chút ít hoài nghi mà thôi, hôm nay mấy cảnh sát tới đây chính là muốn nói suông, có một người trong bốn cảnh sát có hơi biểu lộ là chuyên viên, bọn họ chính là xem anh đến cùng có nói gì sai không, có phải người có hiềm nghi hay không. Có điều bọn họ không có chứng cứ, quan sát của họ cũng chỉ hữu hiệu với người bình thường mà thôi. Lái xe đưa bọn họ đến sân bay, trên đường đi Quý Miên Miên trong lòng thấp thỏm không yên, sợ sẽ bị cản lại. Mãi cho đến khi lên phi cơ, máy bay bay lên, lòng Quý Miên Miên mới thả lỏng. Cô nhìn thấy thành thị càng ngày càng xa, nhẹ nhõm thở dài: “Chuyến này đến Anh, thực sự như là một giấc mộng.” Mộ Dung Miên đắp lên cho cô một cái chăn nhỏ: “Tỉnh mộng rồi chúng ta về nhà sẽ trải qua thời gian chân thực.” “Vâng...” Máy bay chui vào tầng mây, thành thị phía dưới rốt cuộc không còn nhìn thấy, Quý Miên Miên trong đầu thoáng hiện qua lần lượt từng khuôn mặt người. Những người kia cuối cùng trở nên giống nhau, cũng chỉ là trong cuộc sống của bọn họ lướt qua ngắn ngủi như khách qua đường. Đột nhiên tay bị Mộ Dung Miên nắm chặt, cô quay đầu, đáp lại ánh mắt của anh. Hai người nhìn nhau cười cười. ... Trải qua chuyến bay dài buồn chán, rốt cuộc lúc chạng vạng tối đáp xuống sân bay thủ đô. Bọn họ lúc rời đi là mùa đông, lúc trở lại, mùa xuân cũng đã chuẩn bị kết thúc rồi. Sau khi lấy hành lý, Mộ dung Miên một tay đẩy hai cái vali, một tay lôi kéo tay Quý Miên Miên.