-
Chương 1953
Hạ Lan Tú Sắc chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như bị rơi vào trong một hầm băng lạnh giá, dòng nước lạnh và khối đá trong hầm có thể dìm chết, đông chết cô bất kỳ lúc nào. Cả người cô ta đang rung lên, bàn tay cầm điện thoại giống như tay của người già bị mắc chứng parkinson, run rẩy không ngừng. Trợ lý nhìn thấy cả người Hạ Lan Tú Sắc run rẩy không ngừng nên vội hỏi: “Sao vậy? Có phải thấy lạnh không? Sao lại run dữ dội như vậy?” Hạ Lan Tú Sắc siết chặt điện thoại trong tay, đứng lên nói: “Không, không sao....đột nhiên tôi muốn đi vệ sinh, tôi đi một lát rồi về.” Không đợi trợ lý nói gì, cô ta xoay người chạy đi Ở phía sau trợ lý với gọi theo: “Nhà vệ sinh không ở bên đó đâu!” Nhưng Hạ Lan Tú Sắc vốn không nghe thấy, cô ta ta hoảng sợ chạy đi, cô ta sợ bị người khác nhìn thấy bức hình chụp lại khoảnh khắc nhục nhã nhất của cô ta. Điện thoại trong tay vẫn đang rung lên, lại có thêm tin nhắn được gửi qua, Hạ Lạ Tú Sắc không dám xem, cô biết trong đó sẽ có gì, nhưng cô lại không thể không xem. Cô dừng lại, run rẩy muốn mở điện thoại ra, nhưng do tay run quá dữ dội nên điện thoại rơi xuống đất, cô ta vội vàng khom người nhặt lên. Hôm qua điện thoại bị cô ta ném hư, sáng sớm hôm nay cô liền kêu trợ lý mua hộ một chiếc điện thoại mới, cô không biết tên khôn kia sao lại có được số điện thoại của cô, tiếc là bây giờ cô ta như bị một con đỉa bám theo dai dẵng. Hắn ta đang giữ bức ảnh của cô ta, chỉ cần đối phương uy hiếp cô ta, mặc kệ là gì cô ta đều phải làm theo. Cuối cùng Hạ Lan Tú Sắc cũng mở được điện thoại ra, tên kia tiếp tục gửi tới 2 tấm hình, nhìn thấy 2 tấm hình đó, Hạ Lan Tú Sắc rất muốn lột hết da trên người mình xuống, quá dơ bẩn, cực kỳ dơ bẩn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ rửa sạch được. Cuối cùng hắn ta gửi tới một đoạn tin: “Em gái cưng, nhìn những tấm hình của cưng, anh thật sự không thể kiềm chế được, cưng biết anh đang làm gì không? Anh đang tự sướng trước tấm hình của cưng.” …… “Ọe....”, Hạ Lan Tú Sắc ói ra một đống nước chua, cô cảm thấy thật buồn nôn, hôm qua sau khi về đến khách sạn, cô hầu như gian mình trong phòng tắm, không ngừng tẩy sạch cơ thể mình, cô hy vọng có thể tẩy đi sạch sẽ, nhưng vô dụng, mùi hôi thối của tên khốn đó dường như mãi mãi lưu lại trên làn da của cô. Từ hôm qua đến giờ Hạ Lan Tú Sắc không thể ăn được bất cứ món gì, ngay cả uống nước cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn, khó chịu, dạ dàng cô đang bài xích tất cả thức ăn. Điện thoại vẫn đang rung lên không người, tên kia lại gửi thêm một tin nhắn: “Em gái dù sao cũng là một đại minh tinh, được ăn ngon, mặc đẹp, ở sang, còn anh đây chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, em sẽ không nhẫn tâm thế chứ? Gửi ít tiền vào thẻ của anh, rồi dắt anh đi mua quần áo mới, dù sao anh cũng phải gọn gàng tươm tất để đi ra mắt nhạc phụ của anh chứ.” Hạ Lan Tú Sắc ói ra hết tất cả nước cô đã uống, cô rất muốn băm nát tên khốn đê tiện dơ bẩn đó. Cô nghĩ rằng hôm qua sau khi quay lại từ địa ngục, chỉ cần cô cố gắng không nghĩ tới thì cô có thể quên nó đi, cố có thể sống lại một cuộc sống mới, nhưng không ngờ được, địa ngục của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Hạ Lan Tú Sắc nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, cô cắn chặt răng mình. Chuyện cô sợ nhất đã xuất hiện, tên khốn kia dùng hình khỏa thân đến uy hiếp cô, cô lo lắng đây mới chỉ là bắt đầu, về sau... Cô run rẩy trả lời lại một câu: “Tôi có thể chuyển tiền cho ông, nhưng ông phải xóa hết tất cả những tấm hình đó, tuy tôi rất sợ ông tung những tấm hình đó lên, nhưng nếu như ông cứ ép tôi thì dù có chết tôi cũng sẽ lôi ông chết chung!”