-
Chương 426
Nhìn thấy tấm hình của Nhiếp Thu Phinh, Nhạc Thính Phong rốt cuộc cũng biết được vẻ đẹp kinh diễm của Yến Thanh Ti là từ đâu tới. Trong một thời đại thiếu thốn vật chất, đồ trang điểm khan hiếm, lại không có Meitu, Xiuxiu*, không có PS, không có phẫu thuật thấy mỹ như thế này, một tấm ảnh đen trắng đơn giản, thậm chí còn không cần phải trang điểm, vậy mà cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của Nhiếp Thu Phinh. *Là những ứng dụng chụp và chỉnh sửa ảnh ở TQ Nhưng trong thời đại như thế, quá đẹp có lẽ cũng không phải là chuyện tốt đẹp. Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy tên khốn Yến Tùng Nam thật đúng là chết cũng không đáng tiếc, chết như vậy thật quá dễ dàng cho ông ta rồi. Ông ta bỏ mặc một người phụ nữ xinh đẹp như Nhiếp Thu Phinh để ở bên loại rác rưởi như Diệp Linh Chi. Đầu óc... con mẹ nó có phải là bị máu chó tạt đầy đầu rồi không. Yến Thanh Ti lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cô nhẹ lau đi nước mưa trên tấm ảnh, cô nói: “Chào mẹ tôi đi.” Nhạc Thính Phong luống cuống cả chân tay: “Vậy.... Nên gọi thế nào?” “Tùy anh.” Nhạc Thính Phong buột miệng nói: “Gọi là mẹ được không?” Yến Thanh Ti ngẩng lên nhìn anh, Nhạc Thính Phong ho nhẹ một cái, anh tóm tóm tóc mình: “Con chào dì, con là Nhạc Thính Phong, là bạn trai của Thanh Ti con gái dì, năm nay 28 tuổi, không có sở thích xấu, biết kiếm tiền.” Yến Thanh Ti bĩu môi: “Anh cứ phải thêm ba chữ cuối cùng vào làm cái gì vậy?” Nhạc Thính Phong vội giải thích: “Biết kiếm tiền, sẽ không khiến em phải chịu khổ, mẹ vợ chẳng phải đều sợ nhất việc con gái mình chịu khổ sao?” Yến Thanh Ti vê trán, sao cô lại quên mất việc tên này có hơi “ngốc” nhỉ. Yến Thanh Ti thụi Nhạc Thính Phong một cái: “Nghiêm túc vào!” Nhạc Thính Phong đứng thẳng, rồi khom người xuống, nói: “Dì...... Đây là lần đầu tiên con tới thăm dì, con không kịp chuẩn bị gì cả, mong dì đừng trách cứ, sau này con với Thanh Ti sẽ thường xuyên tới thăm dì.......” Nhạc Thính Phong nói rất nhiều, Yến Thanh Ti nghe xong khóe miệng nhếch lên, khi cô cười, thật sự rất giống với người trong tấm ảnh trên bia mộ kia. Đợi Nhạc Thính Phong lải nhải xong, anh hỏi Yến Thanh Ti: “Anh còn gì chưa nói không nhỉ?” Yến Thanh Ti nhịn cười: “Chắc là....... hết rồi đấy.” “Sao em không nói với anh trước một tiếng? Cũng phải để anh chuẩn bị chứ, hôm nay anh chỉ ăn mặc tùy tiện xong tới đây.......” “Rất đẹp trai mà.” Nhạc Thính Phong đắc ý hất cằm: “Tất nhiên rồi! Anh được người lớn yêu thích lắm đấy.” Yến Thanh Ti quỳ xuống mở bó cẩm chướng ra, bày trước bia mộ. “Mẹ tôi không thích hoa cẩm chướng, bà thích bồ công anh, bà nói, bà giống như mầm bồ công anh vậy, không có rễ, không biết sẽ lạc về đâu...... Nhưng vào mùa này, tôi không tìm được bồ công anh, nên chỉ có thể mua chút cẩm chướng này thôi.” Nhạc Thính Phong ngồi xổm xuống cạnh Yến Thanh Ti, anh ôm cô: “Lần sau anh sẽ tìm cho em, chẳng phải chỉ là bồ công anh thôi sao? Muốn bao nhiêu cũng có hết.” Yến Thanh Ti không đáp lại Nhạc Thính Phong, cô nhìn tấm ảnh trên bia mộ, cô muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc, cô nói: “Mẹ, ông ta chết rồi, chết đúng vào lúc không nên chết....... Con đã từng nghĩ tới vô số cách để giết chết ông ta, nhưng con cũng không ra tay, con chỉ muốn rửa sạch mọi sự oan khuất của mẹ trước rồi mới giết ông ta, nhưng hiện tại..... Con mà sớm biết như vậy thì đã sớm tự tay giải quyết ông ta rồi.” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mông lung, hỏi Nhạc Thính Phong: “Tôi hận Yến Tùng Nam, hận đến nỗi không thể tự tay đâm chết ông ta, nhưng ông ta chết rồi...... trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất buồn, anh nói xem tại sao vậy?” Nhạc Thính Phong hôn lên đôi mắt cô, anh kéo cô đứng dậy, nói trước bia mộ: “Mẹ, con muốn gọi người một tiếng mẹ trước, dù sao sớm muộn gì con cũng phải gọi........” --------- Nhạc ma ma: Con trai, làm tốt lắm, mau đưa linh vật về nhà nào!