-
Chương 460
Yến Thanh Ti vừa tức lại vừa thương, cô nghĩ tới mẹ mình, bà và Nhạc phu nhân đều là những người phụ nữ bị loại đàn ông cặn bã như thế này phụ lòng. Hai người họ đều là những người phụ nữ vô tội cả. Yến Thanh Ti dừng bước, không được, cô không thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy được, cô nheo mắt, xoay người quay trở lại. Đinh Phù đang trấn an Nhạc Bằng Trình, hai người họ không ngờ Yến Thanh Ti lại quay trở lại, vừa kinh ngạc lại vừa nhìn cô với ánh mắt chẳng vui vẻ gì. Yến Thanh Ti mỉm cười: “Chào mừng hai người về nước, lần đầu gặp, tôi có chút quà mọn muốn tặng hai người.” Đinh Phù nhíu mày, trực giác của bà ta cho thấy Yến Thanh Ti nhất định sẽ không làm ra loại chuyện tốt đẹp gì. Đúng lúc ấy, một phục vụ nam trong nhà hàng bưng lên hai ly rượu nho, Yến Thanh Ti ngăn lại, cô bưng hai ly rượu lên, đổ vào thành một ly. Yến Thanh Ti đưa rượu tới trước mặt Đinh Phù, nói một cách nghiêm túc: “Cùng là kẻ thứ ba với nhau, dù gì bà cũng là máy bay chiến đấu hạng nặng giữa các tiểu tam, là tiền bối, tôi kính bà một ly, không biết tiền bối có thể nói cho tôi biết bí quyết quyến rũ đàn ông mấy chục năm qua của bà là gì được không, để sau này tôi còn có cái mà truyền lại cho thế hệ sau nữa.” Đinh Phù lạnh lùng nói: “Cô Yến, xin cô hãy tự trọng......” Yến Thanh Ti mỉa mai nói: “Tự trọng? Đợi tới khi bà truyền lên cái quần lót mà bà lột ra rồi hãy nói với tôi hai chữ này, mông của bản thân thì phơi bày cho cả thiên hạ ngắm mà còn mặt mũi đi nói người khác à.” Nhạc Bằng Trình tức tới tái xanh cả mặt: “Cô cút ngay cho tôi.” Ông ta muốn giơ tay ra đẩy Yến Thanh Ti, nhưng cô vẫn nghiêng người tránh được, lật cổ tay một cái, cả ly rượu đầy hất hết lên mặt Đinh Phù. Yến Thanh Ti đặt mạnh ly rượu xuống, nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi thấy bà không biết xấu hổ như vậy nên giúp bà rửa mặt chút thôi.” Rốt cuộc trên khuôn mặt của Đinh Phù cũng lộ ra sự tức giận: “Cô... Tôi niệm tình cô trẻ tuổi không hiểu chuyện, không tính toán với cô, thật không ngờ cô lại không biết lễ độ như vậy, không hiểu lễ giáo, Tô Ngưng Mi chọn con dâu cái kiểu như vậy đấy hả......” Vốn dĩ Yến Thanh Ti đã định bỏ đi luôn rồi, nhưng nghe thấy lời này, cô cười lạnh một tiếng rồi giáng một cái tát đau điếng xuống mặt bà ta. Cô đánh bà ta rất mạnh, giống như bị một chiếc roi da quật lên mặt, Đinh Phù bị đánh thẳng vào mặt, mặt mũi choáng váng, cơ thể hơi chao đảo, ngồi phệt mông xuống ghế. Nhạc Bằng Trình kinh hoảng hét lên: “Tiểu Phù........” Yến Thanh Ti chầm chậm thu tay lại: “Nếu đã làm đĩ, thì đừng có tự coi mình là người, bà không có tư cách nhắc tới tên của bác Nhạc đâu.” “Lần này tôi chỉ tạt rượu vang lên mặt bà, lần sau.......bà cứ cẩn thận đấy, vì tôi sẽ tạt axit lên mặt bà, xem bà còn có thể vờ thanh cao được nữa không, chắc các người từng điều tra về tôi rồi đúng không, vậy các người nên biết, tôi không có cái gì là không dám làm.” Nhạc Bằng Trình vốn định tới ra oai phủ đầu với Yến Thanh Ti, xem xem rốt cuộc cô là người như thế nào, ông ta không tin một người sống quá nửa đời người, trải qua bao sóng to gió lớn như mình lại không xử lí được một con nhãi ranh. Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ được rằng, đây lại là một đứa lưu manh, vô lại, không được dạy dỗ gì hết. Dù cho biết ông ta là cha của Nhạc Thính Phong, cô cũng không hề nể mặt ông chút nào, vừa đánh vừa chửi, sắc bén như một con dao, hơn nữa còn là một con dao đã được tẩm kịch độc. Ông ta định giơ tay lên đánh Yến Thanh Ti, nhưng cô lại tránh được. “Để tôi xem xem, không có sự cho phép của tôi, cô làm thế nào vào được nhà họ Nhạc, loại phụ nữ như cô, bước vào bẩn cửa nhà tôi.” Yến Thanh Ti khinh thường nói: “Tôi nể Nhạc Thính Phong gọi ông một tiếng là ba, nên hôm nay tôi mới giữ chút thể diện cho ông, ông Nhạc, người ta có câu “biết thân biết phận”, ông chê tôi bẩn thỉu, vậy phải nghĩ trước xem bản thân mình có làm ra chuyện sạch sẽ gì không đã, trong lòng con trai ông, phỏng chừng ông còn không bằng chết luôn rồi đấy.”