Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù: “Nhạc Bằng Trình, từ nay về sau đừng nói ông có bất kì quan hệ gì với tôi, hiện tại ông cũng không còn là người của Nhạc gia nữa. Những chuyện mà hôm nay các người đã nói, đã làm đối với mẹ tôi thì hy vọng các người sẽ nhớ kĩ lấy, bởi vì, tôi sẽ trả lại cho mấy người.” Lời nói của Nhạc Thính Phong cũng không quá độc ác, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, giống như không có chút sức uy hiếp nào, nhưng đối với người hiểu rõ anh như Yến Thanh Ti thì lại biết, Nhạc Thính Phong đã tức giận đến cực hạn. Vẻ mặt giận mà như không giận, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là hơi khó chịu thôi. Kiểu người đem sự tức giận ở áp chế ở trong lòng như Nhạc Thính Phong mới là kiểu người đáng sợ nhất. Nhạc Thính Phong nâng tay lên: “Người đâu, đuổi họ ra ngoài.” Đinh Mộc Liên đứng sau lưng Đinh phù kêu gào: “Anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi? Anh có quyền gì mà đuổi chúng tôi? Quốc gia này có còn nhân quyền hay không?” Nhạc Thính Phong đến cả vẻ mặt chán ghét đều không buồn quăng cho cô ta, chỉ nói một câu: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào nơi cô đang đứng là chỗ của tôi.” Giám đốc khách sạn vội vàng kêu bảo vệ kéo Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù và Đinh Mộc Liên quăng hết ra bên ngoài. Nhạc Bằng Trình sững sờ: “Nhạc Thính Phong, tao là cha của mày, là cha ruột của mày đấy, mày dám đối xử với tao như vậy... Mày là đồ bất hiếu...” Đinh Phù tức đến đỏ bừng cả mặt, lúc còn ở nước ngoài, tất cả mọi người đều cung kính gọi bà ta một tiếng Nhạc phu nhân, sống mấy chục năm trong nhung lụa, chưa bao giờ bà ta phải chịu nhục nhã như vậy. Một nhà ba người đáng kinh tởm kia sau khi bị đuổi ra ngoài thì mọi người vẫn không giải tán, tất cả đều nhìn Yến Thanh Ti. Trong lòng Yến Thanh Ti biết vụ ồn ào này sẽ lại trèo lên top hot search cho mà coi, nhưng cô không muốn Nhạc phu nhân bị đám cư dân mạng chỉ chỏ bới móc. Dù họ có đồng tình hay thương hại Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti đều không muốn để người khác biết tình cảnh của bà, bởi vì chuyện này chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.