-
Chương 512
Nhạc Thính Phong xoa xoa cái đầu đau nhức, nghiến răng nói: “Thật đúng là, mẹ bị cô ấy hớp hồn rồi, ngay cả con trai cũng không cần nữa.” Nhạc phu nhân thả tay xuống: “Con trai bây giờ là hàng khuyến mại tặng kèm của con dâu.” Nhạc Thính Phong: “…” Nhạc phu nhân hỏi: “Vậy đôi cẩu nam nữ đó bây giờ đang ở đâu?” Nhạc Thính Phong: “Ở trong cục cảnh sát rồi.” “Đi báo án xong vẫn chưa ra à?” “Không phải.” “Thế tại làm sao?” Nhạc Thính Phong sờ sờ chóp mũi: “Cảnh sát… tạm thời đã bắt tạm giam họ rồi…” Nhạc phu nhân buồn bực: “Bị bắt? Bọn họ bị lột sạch thành như thế mà còn bị bắt à? Chẳng lẽ bọn họ không phải là người bị hại à?” “Có phải con… động tay động chân làm cái gì đó đúng không?” Hiếm có khi nào Nhạc phu nhân thông minh được như lần này. Nhạc Thính Phong hắng giọng: “Cái này không thể trách con được, là do bọn họ đấy chứ… Bị cảnh sát điều tra ra họ mang theo chất cấm nhập cảnh mà, chỉ là đúng lúc bị… kiểm tra mà thôi.” Nhạc phu nhân trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới vỗ vai Nhạc Thính Phong. “Con trai… làm tốt lắm!” … Lại nói đến Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù… Chỉ sợ cả đời này của hai người bọn họ không có lúc nào bi thương hơn bây giờ, càng không có lúc nào đen đủi như hiện tại. Rõ ràng là người bị hại, nhưng mà cảnh sát lại nói tìm thấy thuốc cấm trong hành lý của bọn họ, buộc bọn họ phải tiếp nhận điều tra. Quan trọng nhất là bọn họ vừa mới về nước, cảnh sát lại càng hoài nghi động cơ về nước của bọn họ. Nếu không, đang định cư yên ổn ở nước ngoài hơn ba mươi năm, trong quãng thời gian đó lại không hề về nước lần nào, tại sao bây giờ lại đột nhiên trở về làm gì? Tâm lý của Nhạc Bằng Trình suy sụp hoàn toàn, ông ta thật sự không biết gì hết. Sám sớm ngày hôm nay hai người tỉnh dậy vì quá lạnh, chỉ cảm thấy cả người run lên cầm cập, mở mắt ra liền nhìn thấy một đám người vây kín mít xung quanh, toàn bộ đều là những bác già trung niên, đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ. Nhạc Bằng Trình lúc đó hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cả người rét run, lạnh cóng, ông ta ôm lấy mình mới phát hiện ra cả người mình đang trần truồng, vội vã lấy tay che bộ phận quan trọng ở dưới. Sau đó liếc mắt nhìn sang Đinh Phù, phát hiện ra bà ta cũng đang trần truồng như mình, trên người còn viết một dòng chữ rất to: Tiểu Tam chuyên nghiệp ba mươi năm! Hơn nữa khắp người bà ta lại đầy dấu vết ám muội, sau một đêm đã tím bầm lại, nhìn trông như bị đánh. Nhạc Bằng Trình ngay lập tức nghĩ đến đêm hôm qua, Đinh Phù bị bao nhiêu thằng đàn ông cưỡi lên, ánh mắt ông ta thoắt cái đã thay đổi. Đinh Phù tỉnh lại muộn hơn Nhạc Bằng Trình một lát, bà ta phát hiện ra bản thân không mặc gì, hét toáng lên, cuộn người lại tự ôm lấy mình sau đó bắt đầu khóc lóc. Sau đó, Nhạc Bằng Trình nhờ mấy bác gái khiêu vũ ở quảng trường báo cảnh sát, một lát sau cảnh sát đến đưa bọn họ đi. Nhạc Bằng Trình trong lòng tràn đầy phẫn nộ, muốn cảnh sát nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt hung thủ, nhất định phải bắt được Tô Ngưng Mi. Nhưng mà, sau khi cảnh sát thẩm tra, lại phát hiện ngoài trừ chính bọn họ nói rằng hung thủ là Tô Ngưng Mi ra, không có bất kì chứng cứ nào cả, hơn nữa ngay cả dáng vẻ hung thủ như thế nào bọn họ cũng không biết, chỉ nói có mấy người đàn ông, thế thì bảo cảnh sát tìm kiểu gì? Kế đó thì cảnh sát tìm được hành lý của hai người bọn họ, lại phát hiện ra trong hành lý của bọn họ có chất được xếp vào danh mục cấm, bọn họ từ người bị hại biến thành đối tượng bị tình nghi. May mắn là hai người đang bị thương nên được chuyển đến bệnh viện để được chữa trị trước. Nằm trên giường bệnh, Nhạc Bằng Trình chỉ cảm thấy vừa nhục nhã, lại vừa khuất nhục. Cái cảm giác nhục nhã này thậm chí còn vượt qua cả cảm giác lúc ông ta bị đuổi ra khỏi gia tộc năm xưa. Nhìn sang Đinh Phù đang ngồi khóc rưng rức bên cạnh, Nhạc Bằng Trình chỉ muốn tát cho bà ta một cái. Trước nhìn bà ta thuận mắt bao nhiêu, bây giờ nhìn lại thấy dơ bẩn bấy nhiêu. Con rùa màu xanh trên đầu như một cái đèn giao thông xanh lè ở ngã tư, lúc nào cũng nhắc nhở ông ta, con đàn bà này đã bị một đám đàn ông khác cưỡi lên. Con tiện nhân, đêm hôm qua lên giường với bao nhiêu thằng, kêu rên sướng lắm cơ mà, bây giờ còn có mặt mũi mà khóc lóc nữa à?