-
Chương 518
Đinh Phù là một người cực kì biết ăn nói, đặc biệt am hiểu nghệ thuật nói chuyện. Đinh Mộc Liên tìm sự giúp đỡ từ bà ta, bà ta biết, nếu giờ mình nói đỡ cho con gái trước mặt Nhạc Bằng Trình là tự hại chính bản thân mình. Đinh Mộc Liên và Đinh Cẩm Quỳ không biết uẩn khúc trong chuyện này, nhưng bà lại biết. Bà ta sẽ không ngu gì mà tự đi tìm đường chết, tuy vậy bà ta cũng muốn giữ vững uy phong của mình trước Đinh Cẩm Quỳ và Đinh Mộc Liên, để hai người bọn họ vẫn tiếp tục nghe lời mình, cho nên bà ta đường hoàng nói một đống những lời hay lẽ phải. Nghe qua thì đúng là một bà mẹ suy nghĩ sâu xa, dường như hết lòng hết dạ nghĩ vì con cái. Hơn nữa, bà ta còn khéo đưa đầy giải thích hộ Nhạc Bằng Trình, mà lời giải thích này nghe như thể đúng là như thế thật. Đinh Phù biết địa vị của bà ta trong lòng Nhạc Bằng Trình đã không thể như cũ được nữa, nhưng bà ta không thể buông tha được, bà ta và Nhạc Bằng Trình giờ đã bị trói vào với nhau. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế thì câu này có nghĩa là: mau cút con mẹ mày đi đầu thú đi, bà đây đếch giúp được mày đâu. Giờ tao còn không bảo vệ được chính mình, ai hơi đâu mà quản mày được? Đinh Mộc Liên càng khóc thảm thiết hơn, sắc mặt Nhạc Bằng Trình mới có vẻ dịu đi chút ít, trong lòng ông ta nghĩ thầm: Xem ra, Đinh Phù vẫn còn biết điều, ít nhất còn hiểu được phải nói đỡ cho hắn. Đinh Mộc Liên nức nở: “Con xin lỗi, con đã làm cho mọi người thất vọng rồi. Con xin lỗi… nhưng mà con thật sự không muốn…” Đinh Cẩm Quỳ nói: “Mộc Liên, em không cần tuyệt vọng, đây nhiều nhất cũng chỉ mang theo một vài loại thuốc cấm mà thôi, chứ đâu có phải là thuốc phiện đâu, cho nên xử phạt cũng không nặng lắm đâu. Đến lúc đó em nói là thuốc này dùng để chữa trị chứng bệnh thần kinh của em, kiên quyết không chịu thừa nhận là được.” Đinh Mộc Liên mở to hai mắt: “Như thế cũng được sao?” “Đương nhiên là có thể rồi! Đi thôi, đừng làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi nữa.” Đinh Cẩm Quỳ đưa Đinh Mộc Liên đến cục cảnh sát. Trước khi ra khỏi phòng bệnh, anh ta còn liếc nhìn Đinh Phù và Nhạc Bằng Trình, cố đè nén sự hoài nghi xuống đáy lòng. Rốt cuộc đã xảy chuyện gì mà khiến cha mẹ nuôi trở nên bất hoà với nhau như thế? Trong phòng chỉ còn lại Đinh Phù và Nhạc Bằng Trình, trong lòng bà ta đang nghĩ xem nên nói với Nhạc Bằng Trình như thế nào? Nhạc Bằng Trình là một thằng đàn ông ích kỉ, tự phụ, lại còn rất sĩ diện, tuyệt đối không thể cứng rắn đối đầu với ông ta, phải tâng bốc ông ta, để ông ta cảm thấy ông ta là người lợi hại nhất trên thế giới này, trái đất thiếu ông ta thì không thể quay được nữa. Đinh Phù cảm thấy ánh mắt Nhạc Bằng Trình nhìn bà ta càng lúc càng trở nên hung ác, bà ta không dám chần chừ nữa, vội vã điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, ngẩng đầu lên, trong mắt ngập nước, nhìn ông ta đầy ngưỡng mộ, giống như đang coi ông ta là một loại tín ngưỡng. Trước đây khi bà ta nhìn Nhạc Bằng Trình bằng ánh mắt như thế này, mọi việc từ trước đến nay đều thuận lợi. Giọng nói run rẩy của Đinh Phù vang lên: “Bằng Trình, anh như thế nào rồi? Không sao chứ? Anh phải chịu nhiều khổ sở như thế, chắc chắn rất đau đúng không?” Đinh Phù không biết phải làm thế nào, nhưng bà ta chỉ có thể cố gắng liều mạng mà xông lên thôi. Trước đây Đinh Phù chỉ tuỳ tiện cau mày buồn rầu, Nhạc Bằng Trình liền cảm thấy đau lòng. Hôm nay bà ta vẫn xinh đẹp như thế, nhìn vào đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ ấy, trong khoảng khắc Nhạc Bằng Trình lại thất thần, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi. Rất nhanh, bởi khi nhìn hai chữ “con điếm” trên mặt bà ta, gương mặt của Nhạc Bằng Trình ngay lập tức lại lạnh đi. Con tiện nhân này vẫn còn tưởng ông ta vẫn nghe lời bà ta răm rắp như trước đây nữa à? Nằm mơ đi. Cái thứ đồ chơi dơ bẩn bị đàn ông chơi tã rồi mà vẫn còn bày cái vẻ thanh khiết đó ra cho ai xem? Kể cả hai chữ “con điếm” trên mặt bà ta có xoá sạch thì vẫn không rửa sạch được sự dơ bẩn trên người bà ta. Nhạc Bằng Trình cười lạnh một tiếng: “Tao đau, nhưng mà không sao, mày sướng là được rồi chứ gì?”