-
Chương 519
Đinh Phù rùng mình một cái, đây là câu đầu tiên mà Nhạc Bằng Trình nói với bà ta sau khi bọn họ tỉnh lại ở đài phun nước. Câu nói này có thể gọi là đâm thẳng vào trái tim bà. Ông ta đau, còn bà thì sướng! Đinh Phù có thể cảm nhận được một thứ còn đáng sợ hơn là đau khổ thất vọng trong câu nói ấy. Nhạc Bằng Trình đối với bà ta… đã không chỉ dừng lại ở sự tức giận phẫn nộ, mà đã đạt đến sự căm hận. Đinh Phù cảm thấy tất cả sự cố gắng ba mươi năm qua của mình có thể đã bị trôi xuống sông xuống biển sạch sành sanh. Bà ta phải nhanh chóng khiến Nhạc Bằng Trình tin tưởng đêm ngày hôm qua bà ta không hề bị đám đàn ông đó làm nhục, thân thể của bà ta chỉ có một mình ông ta chạm vào mà thôi. Đinh Phù làm ra vẻ kinh ngạc cực kì khiếp sợ, hai mắt trợn to, nhìn Nhạc Bằng Trình. Đinh Phù thương tâm tuyệt vọng, đau khổ khóc lên: “Bằng Trình… anh… anh… anh… sao có thể nói như thế được? Em ở với anh bao nhiêu năm, em chung chăn chung gối với anh bao nhiêu lâu, em ngưỡng mộ anh, coi anh như là mặt trời duy nhất của em, bình thường quần áo anh mặc, cơm anh ăn, đồ dùng trong sinh hoạt hằng ngày đều do một tay em chuẩn bị, có bao giờ em không tận tâm, hết lòng hết sức với anh? Em là người như thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết?” Quả thật ba mươi năm qua, Đinh Phù đã tận tâm tận lực với Nhạc Bằng Trình, nhưng bây giờ Nhạc Bằng Trình nghĩ lại trước đây lại càng phẫn nộ. “Hừ, trước đây tao vẫn không nhìn rõ bản chất thật sự của mày, giờ tao mới phát hiện, mày đúng là một con đàn bà đê tiện. Cái mùi khai thối của hồ ly từ trên người mày toả ra, cách xa mười dặm vẫn còn ngửi thấy kìa.” Sắc mặt của Đinh Phù trắng bệch, những lời này lại có thể thốt ra từ miệng của Nhạc Bằng Trình, bà ta chỉ cảm thấy cả người như thể vừa bị hắt cả một chậu nước lạnh. Ngay cả một con chó, nuôi bao nhiêu năm như thế ít nhất cũng còn có chút cảm tình, nhưng Nhạc Bằng Trình lại vì chuyện đêm hôm qua coi “cảm tình” bao nhiêu năm qua toàn bộ đều biến thành không khí, rốt cuộc người đàn ông này vô sỉ đến mức nào, máu lạnh đến mức nào? Nếu như là người bình thường, dù cho người phụ nữ của mình có bị người khác làm nhục đi chăng nữa, lẽ nào không phải là nên phẫn nộ vì những tên cầm thú làm ra chuyện đó hay sao? Nhưng Nhạc Bằng Trình lại không hề như thế, ông ta ức hiếp kẻ yếu, ông ta là kẻ miệng cọp gan thỏ, là một thằng vô dụng không hơn không kém, chẳng trách Tô Ngưng Mi căn bản không cần thằng đàn ông này. Đinh Phù thật đố kị với Tô Ngưng Mi, đố kị rằng bà ta đã sớm nhìn thấu tất cả, bà ta thật may mắn. Đinh Phù ôm ngực khóc một cách im lặng, dáng vẻ đau đớn ấy khiến cho người ta nhìn thấy phải đau lòng. “Bằng Trình… anh thật sự muốn để em chết oan sao? Nếu thật sự bị lăng nhục, em đã sớm tự sát rồi, em căn bản không còn mặt mũi mà sống đến tận bây giờ. Đêm hôm qua đám đàn ông đó không hề chạm vào em, bọn họ chỉ cấu véo để tạo ra những dấu vết giả trên người em thôi, để người khác thực sự cho rằng em bị người… bị người ta… cưỡng hiếp.” Nhạc Bằng Trình hừ lạnh một tiếng: “Cô coi tôi là thằng ngốc chắc? Cô cho rằng tôi sẽ tin những gì cô nói à? Tối hôm qua cô rên sướng lắm có mà, cô nghĩ tôi điếc thật đấy à?” Đinh Phù xuống giường, lảo đảo bổ nhào vào bên chân Nhạc Bằng Trình khóc lóc nói: “Em không có thật mà. Nếu như em là loại đàn bà như thế, em đã sớm cuỗm tiền của anh chạy trốn rồi, sao em còn không một lời oán trách mà ở bên cạnh anh bao nhiêu năm như thế? Có người phụ nữ nào muốn làm kẻ thứ ba, ai mà không muốn có một gia đình chân chính chứ, em đã từng cầu xin anh điều gì hay chưa?” Câu nói của Đinh Phù khiến Nhạc Bằng Trình đột nhiên nhớ ra, tiền của ông ta vẫn còn một phần đang ở trong tay của Đinh Phù. Không được, tiền của ông ta tuyệt đối không thể để con tiện nhân này cầm được, ông ta phải nghĩ cách lấy lại mới được, tạm thời phải trấn an bà ta trước đã. Nếu không thực sự làm ầm ĩ lên, bà ta ôm tiền chạy trốn thì làm thế nào? Gương mặt của Nhạc Bằng Trình lập tức thay đổi: “Anh xin lỗi, là anh tức quá nên hồ đồ mất rồi! Anh xin lỗi, Tiểu Phù em yên tâm đi, cho dù em có biến thành thế nào, trong lòng anh em vẫn là người mà anh yêu nhất.”