-
Chương 614
Tên béo vốn tưởng Diệp Thiều Quang không dám đâm, nên khi thấy xe lao tới thì hắn sợ tới nỗi không nói một lời liền xoay người chạy mất dép, nhưng hai chân sao có thể chạy đua được với bốn bánh chứ. Diệp Thiều Quang đạp chân ga, chỉ dùng một tay lái vô lăng, tay còn lại thì nhàn nhã quàng lên ghế phó lái. Sắc mặt anh ta cực kì bình tĩnh như thể đang làm một chuyện nhỏ nhặt thường ngày, đúng vậy, là chuyện nhỏ nhặt. “Bịch” một tiếng, tên béo bị đâm bay xa hơn một mét, ngã xuống đất, nằm co quắp, kêu thảm thiết. Gã không chết nhưng cũng không bò dậy nổi nữa, đại khái là gãy chân rồi, phỏng chừng xương sườn cũng không nằm ngoài số mệnh. Tên gầy đang tóm lấy Quý Miên Miên thấy cảnh này liền sững sờ, run cầm cập kêu lên: “Giết người, giết người... Cứu tôi với...” Trong quán bar thì ầm ĩ, huyên náo, nhưng con hẻm ở cửa sau lại yên tĩnh đến cực điểm, không hề nghe thấy tiếng ồn ào trong bar, xung quanh cũng không có lấy một bóng người, thế nhưng giọng hét của gã vô cùng yếu ớt, phối hợp với tiếng rên rỉ đau đớn của tên béo kia, nghe thê thảm vô cùng. Diệp Thiều Quang gạt cần xe, xe lùi về phía sau, ra tới giữa đường, chậm rãi nói: “Mày muốn chạy hay muốn chờ chết đây?” Tên gầy quăng Quý Miên Miên xuống, quỳ thụp xuống đất, dập đầu cầu xin: “Xin tha mạng cho tôi, đại ca xin anh hãy tha mạng, bọn tôi có mắt không thấy thái sơn, xin lỗi, xin lỗi... Đáng lẽ không nên động vào người của đại ca, cầu xin đại ca... tha cho cái mạng nhỏ này của tôi, xin anh đấy.” Con người khi đứng trước nguy hiểm, việc đầu tiên tất nhiên là lựa chọn mạng sống của mình. Danh dự, tiền bạc là cái gì, tất cả đều không thể quan trọng bằng việc còn mạng mà sống. Diệp Thiều Quang khởi động xe, hỏi: “Mày nói cho tao biết, vừa rồi chúng mày định đưa cô ta đi đâu?” Trong đêm tối, giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thiều Quang không hề khiến người ta thấy áp lực, ngược lại lại có tác dụng trấn an, nếu đơn thuần chỉ nghe giọng thôi căn bản sẽ không thể tưởng tượng được cái việc tàn nhẫn mà anh ta vừa làm ra. “Chúng tôi... chúng tôi... chỉ là thấy cô gái này dáng dấp cũng được, lại còn non, muốn bán cô ấy lấy chút tiền tiêu. Đại ca, đại ca... đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi làm chuyện này, cầu xin anh tha mạng cho chúng tôi đi, xin anh đấy.” “Chúng tôi... chúng tôi cũng chỉ là có chuyện gấp cần dùng tiền, nếu không... nếu không, ai lại làm cái chuyện thất đức này chứ.” Tên này nói nghe như lẽ đương nhiên, Diệp Thiều Quang gật gật đầu, ngón tay lướt nhẹ qua cằm: “Nói nghe có vẻ như... đứa ngốc này dễ xuống tay như vậy, không ra tay với cô ta mới là lạ đúng không?” “Đại ca, đại ca... cầu xin anh tha mạng cho tôi một lần, sau này chắc chắn tôi không dám tái phạm nữa.” Diệp Thiều Quang cười cười: “Lần đầu ra tay mà ra tay chuyên nghiệp như vậy, cũng... lợi hại phết đấy, có vẻ như rất hợp với cái nghề này thì phải?” Quý Miên Miên và Tiểu Từ từ lúc vào bar đã bị người ta nhắm rồi, lơ ngơ láo ngáo như thể đang viết trên người dòng chữ “lần đầu tôi đến đây, mau tới làm thịt”. Loại người này nếu không bị nhắm tới mới là chuyện lạ. Lúc Tiểu Từ đi vào toilet, cô gái kia đã cố tình va vào cậu, sau đó thừa cơ la lối, dọa dẫm, rồi lừa cậu ta uống rượu, đây là bài cả rồi. Con nhỏ kia đều cùng một giuộc với hai tên này, là một nhóm tội phạm buôn người, phân công nhiệm vụ cũng rất chuyên nghiệp. Những kẻ này thường tìm các cô gái trẻ đẹp để ra tay, nếu gặp được người phù hợp chúng sẽ bắt luôn, một cô gái như Quý Miên Miên rất dễ bị bọn chúng nhắm tới.