-
Chương 739
Yến Thanh Ti vịn bia mộ từ từ đứng lên. Cô phơi nắng đã lâu nên có chút quáng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ, lảo đảo một hồi mới đứng vững được. Cô lắc đầu, chờ tỉnh táo một chút mới buông bia mộ ra. Cô nói với Du Dực: “Hôm nay ông đã thấy mẹ tôi, coi như nguyện vọng nhiều năm qua của ông đã hoàn thành. Ông đi đi thôi, trở về Hải Thành tiếp tục làm Du nhị gia của ông, cũng quên người tên Nhiếp Thu Sính này đi.” Tình cảm của Du Dực đối với mẹ cô sâu sắc như vậy, Yến Thanh Ti cũng ông nỡ làm khó ông ta, coi như là bạn cũ của bà đến thăm bà. Yến Thanh Ti nói: “Mẹ, con phải đi, sau này sẽ trở lại thăm mẹ.” Vừa bước chân đi xuống, chưa được hai bước Yến Thanh Ti đã nghe thấy thanh âm khàn khàn: “Vậy còn cô? Về sau vẫn tiếp tục báo thù sao?” Yến Thanh Ti cười: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi phải để những người đã hại bà tiếp tục sống hay sao?” Xem ra, Du Dực đã điều tra hoặc đã đoán được những chuyện cô đã làm. Du Dực tiến từ sau lưng tới trước mặt cô. Trên đôi mắt ông vẫn còn lưu lại nước mắt, ánh mắt đã đỏ ửng nhưng đã không còn bình tĩnh như trước, thay vào đó là sự tuyệt vọng đến điên cuồng, thống khổ, còn có... sự tối tăm. Ông tìm mười bảy năm, vẫn một mực tin rằng người mình yêu còn sống. Khi nhìn thấy Yến Thanh Ti, trong lòng ông có một niềm hi vọng to lớn, hi vọng có thể gặp lại người mà ông tâm tâm niệm niệm suốt bao năm qua. Nhưng sau tất cả, sự thật lại quá đau lòng. Niềm tin chống đỡ ông nhiều năm qua, người tốt đẹp nhất trong cõi lòng ông đã chết, lại còn chết thê thảm đến vậy. Tất cả những mộng tưởng tốt đẹp của Du Dực đã bị xé nát khi nghe tin Nhiếp Thu Sính đã chết. Những lời Yến Thanh Ti nói nghe rất bình thản, nhưng vào tai của Du Dực lại hóa thành trăm ngàn mũi tên đâm nát trái tim ông. Ông nhắm mắt, tựa như có thể tưởng tượng ra hình dáng của Nhiếp Thu Sính khi chết đi. Không có ông ở bên cạnh, bà còn mang theo một đứa trẻ không nơi nương tựa, không có ai giúp đỡ, cuối cùng bà bị sự độc ác của thế giới này giết chết, thậm chí sau khi chết cũng không có ai vì bà mà nói giúp được một lời. Nghĩ đến những điều này, Du Dực cảm thấy những năm qua ông sống thật uổng phí. Yến Thanh Ti nói đúng, những năm nay ông đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu “đặc sắc”! Ông không chỉ muộn một chút, mà là muộn hẳn mười bảy năm. Trong mười bảy năm này, ông không hề biết tin bà đã chết, cũng không biết những gì bà phải trải qua. Nhưng mà, ít nhất ông đã có thể thực hiện nguyện vọng của bà. Du Dực nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti, cô với Nhiếp Thu Sính là mẹ con, hai người có khuôn mặt tương tự đến vậy nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Ông nghĩ đến việc sau khi Nhiếp Thu Sính chết rồi, nhiều năm như vậy, không biết con bé làm cách nào để tự mình vùng vẫy mà sống sót giữa cái thế giới độc ác này? Đây là con gái của bà ấy, lúc bà ấy qua đời thì nguyện vọng duy nhất có lẽ là mong con bé có thể sống hạnh phúc. Du Dực nói: “Sau này cô không cần làm gì hết, cô chỉ cần sống thật tốt để cho bà ấy an tâm.” Yến Thanh Ti cười, mồ hôi chảy vào trong mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ, cô chỉ thẳng vào tấm bia kia nói: “Đó là mẹ của tôi, tôi là con gái bà, đương nhiên tôi sẽ sống thật tốt. Nhưng mà... chuyện nên làm vẫn tiếp tục phải làm.” Du Dực nhìn cô gái quật cường, cố chấp, thậm chí có chút cực đoan trước mặt, đột nhiên cảm thấy nếu Nhiếp Thu Sính còn sống thì việc khiến bà đau đầu nhất chắc cũng là đứa bé này. Ông rút một chiếc khăn tay từ túi quần ra, đưa cho Yến Thanh Ti khiến cô hết sức sửng sốt. Du Dực liếc nhanh qua đôi mắt đã nhòe nhoẹt mascara của cô nói: “Cháu phải nghe lời, đây không phải chuyện cháu nên làm.”