-
Chương 866
Hạ Lan Tú Sắc giễu cợt nói: “Người ta sẽ chỉ nói, mẹ nó là tiểu tam, là đồ đê tiện...” Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên nở nụ cười ngây thơ, giọng nói đè thật thấp: “Còn có... mẹ nó chính là một con đĩ, dựa vào bán thân mà đổi lấy vinh hoa phú quý...” “Không được mắng mẹ tôi...” Tiểu Hiên đột nhiên lao tới đánh Hạ Lan Tú Sắc, một đứa trẻ mười tuổi mập mạp, dùng sức đẩy một cái đã làm Hạ Lan Tú Sắc ngã lăn ra. Cô ta ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay đè lên đống mảnh gốm vỡ vụn, lòng bàn tay bị đâm rách dần dần chảy ra máu tươi. Hạ Lan Tú Sắc tội nghiệp nói: “Dì Tĩnh Di, Tiểu Hiên chỉ là một đứa bé không phân biệt thị phi thiện ác, sao dì lại dạy em như thế? Em ấy dù sao cũng là con trai của dì, không phải là một quân cờ, tiếp tục như vậy thì đứa bé tốt đẹp cũng bị dì làm hỏng. “Đang làm cái gì? Tiểu Hiên, mau nói xin lỗi Tú Tú, ai dạy con quy củ như thế, có thể vô lễ với chị mình như thế sao?” Giọng nói của Hạ Lan Minh Đức từ phía sau vang lên. Lý Tĩnh Di với Tiểu Hiên giật mình, trong lòng bà ta hoảng hốt, vội vàng muốn giải thích. Nhưng mà bà ta còn chưa kịp nói gì, Hạ Lan Tú Sắc đã cướp lời: “Không... không sao. Ba... Tiểu Hiên vẫn chỉ là trẻ con, em nó cũng mới có mười tuổi thôi, ba đừng trách em nó, em ý cũng không phải cố ý... Chỉ là, dì Tĩnh Di, mười tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lúc anh con mười tuổi đã nhảy lớp đến bậc trung học cơ sở rồi, còn là đại biểu thành phố tham gia thi học sinh giỏi cấp cả nước giành được hạng nhất, dì đừng chiều Tiểu Hiên quá...” Hạ Lan Minh Đức vốn đang phiền lòng, chuyện làm ăn đã không thuận lợi, chuyện gia đình cũng không như ý, ban đầu chỉ là muốn đón mẹ con Lý Tĩnh Di về, dùng bọn họ đả kích Trương Thanh Nhã. Nhưng bây giờ ông ta cảm thấy không những không đả kích được Trương Thanh Nhã mà ngược lại ông ta lại ngày càng có nhiều chuyện để đau đầu. Nhất là khi nhìn thấy con trai cả ưu tú, rồi lại thấy đứa út béo đến lú não, bảng cửu chương còn không thuộc lại càng phiền lòng. Lý Tĩnh Di cắn răng, căm hận trừng Hạ Lan Tú Sắc một cái: “Minh Đức, Tiểu Hiên mới mười tuổi, em sẽ... dạy nó thật tốt.” Hạ Lan Minh Đức cả giận nói: “Mười tuổi, mười tuổi mà nhìn xem nó ra cái dạng gì? So với Phương Niên hồi đó thật quá ngu ngốc, ngu như heo.” Khóe miệng Lý Tĩnh Di co rúm, có người ba nào lại nó con mình giống như heo? Còn tưởng có thể dùng Tiểu Hiên để dỗ Hạ Lan Minh Đức vui vẻ, ai ngờ... Hạ Lan Tú Sắc dịu dàng nói: “Ba... không phải ai cũng được như anh hai.” Hạ Lan Phương Niên nghe bọn họ nói mà không chịu nổi nữa, xoay người rời khỏi nhà, cái nhà này anh thật sự không ở nổi nữa. Lý Tĩnh Di: “Đúng thế, không phải ai cũng như Phương Niên được, Tiểu Hiên về sau nhất định sẽ lấy anh hai của nó ra làm tấm gương mà học theo.” Hạ Lan Tú Sắc vất vả đứng lên: “Có học cũng chẳng so được với anh hai, chỉ hy vọng sau này không thành một công tử quần là áo lụa là tốt rồi. Ba, ba ngồi đi, con đi rót cho ba ly trà...” Hạ Lan Minh Đức nói: “Tay con đang bị thương, để người hầu làm đi.” “Không sao, con chỉ bị thương ngoài da, cũng không đau.” Lý Tĩnh Di nhìn Hạ Lan Tú Sắc đỡ Hạ Lan Minh Đức rời đi, bà ta cười lạnh một tiếng thấp giọng nói: “Tiểu tiện nhân, cho rằng đổi kết quả giám định ADN thì thật sự có thể lừa gạt được sao, hừ... để cho mày vui vẻ thêm vài ngày...” ... Hạ Lan Phương Niên lái xe, không biết vòng vo bên ngoài không biết bao lâu những cuối cùng vẫn đến Bích Lan Đình. Cũng lâu rồi anh không tới đây, lần này tới tâm tình đã hoàn toàn không giống những lần trước. Lúc đầu, khi đó trong lòng vẫn đầy hi vọng, nói với bạn tốt về phần tình yêu hoàn mĩ kia, mong bạn tốt có thể chia sẻ hạnh phúc với mình.