-
Chương 905
Chương 907CHÚNG TÔI PHẢI ĐƯA CÔ YẾN THANH TI ĐI Tóc Quý Miên Miên ướt nhẹp, mồ hôi hoà cùng nước mưa chảy ròng ròng. Cô thở phào một hơi, sao cái xe cấp cứu này đến chậm thế? Người trong đoàn làm phim vội vã nhường đường cho nhân viên y tế, nhân viên y tế đặt Yến Thanh Ti lên cáng rồi nhanh chóng chuyển lên xe cấp cứu. Tiểu Từ kéo Quý Miên Miên đứng dậy từ trên mặt đất, hai người đuổi theo nhân viên y tế, lúc đến gần thì bị người đã cứu Yến Thanh Ti chặn lại. “Chúng tôi phải đưa cô ấy đi, không ai được đi theo.” Người nói câu này chính là người cầm đầu, anh ta khoảng tầm hai lăm hai sáu tuổi, cao khoảng mét chín, da màu nâu đồng, dáng vẻ sáng sủa khôi ngô, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, người khác nhìn vào cũng khiếp sợ. “Các người là ai? Các người dựa vào đâu mà đưa chị ấy đi?” Quý Miên Miên sốt ruột, nếu như không phải những người này vừa mới cứu nữ thần, cô thật muốn xông lên đánh cho bọn họ một trận. Tiểu Từ đứng bên cạnh Quý Miên Miên nói: “Chúng tôi là trợ lý của chị ấy, các anh dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi theo?” “Việc này không phải là chuyện các người có thể hỏi đến.” Nói rồi, anh ta quay người bước lên xe, nói với nhân viên y tế: “Ngay lập tức lái xe đến bệnh viện.” Quý Miên Miên và Tiểu Từ muốn lao lên nhưng lại bị những người khác chặn lại. Đợi đến lúc xe cứu thương đi rồi, những người khác cũng lên xe đi mất. Tiểu Từ lo lắng vò đầu bứt tai: “Làm thế nào bây giờ?” Quý Miên Miên siết chặt nắm đấm, nói: “Đi, chúng ta tự mình lái xe đến bệnh viện.” Đạo diễn ngăn hai người lại: “Tôi khuyên hai người tốt nhất là đừng có đuổi theo, không nhìn thấy bên hông bọn họ có cái gì à? Đó là súng đấy!” Quý Miên Miên nói: “Có súng thì sao? Tôi không tin bọn họ dám giết người ở bệnh viện. Chúng tôi là trợ lý của chị Thanh Ti, mấy người có thể không cần quan tâm, nhưng chúng tôi thì không thể.” Tiểu Từ gật đầu, hai người đội mưa chạy đến chỗ xe của họ, lái thẳng một mạch đến bệnh viện. Hai người đi rồi, đạo diễn dặn dò với những người còn lại trong đoàn làm phim: “Chuyện hôm nay, nếu còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình thì im miệng hết cho tôi, không ai được phép nói chuyện này ra ngoài, ngậm miệng cho chặt vào.” Những người khác vội vàng gật đầu. Có quỷ mới biết cái đám người đột nhiên xuất hiện đó chui từ đâu ra, còn có cả súng nữa, đúng là sợ muốn chết! Trên xe cứu thương, bác sĩ cho Yến Thanh Ti thở oxy, tiêm cho cô một mũi trợ tim. Lúc kiểm tra huyết áp, một y tá ngạc nhiên kêu lên: “Cô ấy không chỉ bị đuối nước đâu, trên cổ hình như có vết… giống như là bị siết cổ?” Người cứu Yến Thanh Ti lên lập tức đến xem, anh ta kéo cổ áo của Yến Thanh Ti xuống, quả nhiên nhìn thấy dấu lằn đỏ hồng hiện rõ ràng trên làn da trắng bệch, thậm chí có những chỗ còn bị rách cả da. Người đó ngay lập tức biến sắc, vết siết trên cổ vẫn còn đỏ như vậy chứng tỏ là mới xảy ra, cũng chứng minh một chuyện, cô ấy không phải bị chết đuối ngoài ý muốn mà là có người muốn giết cô ấy. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra: “Báo cáo, tình huống có khác thường, đây không phải sự việc ngoài ý muốn, có khả năng đây là mưu sát. Tôi đề nghị lập tức giám sát toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim và còn phải điều tra tất cả những người xuống nước tìm kiếm ngày hôm nữa…” Cúp điện thoại, anh ta phát hiện tất cả nhân viên y tế trên xe đều ngây hết cả ra. Anh ta lạnh giọng nói: “Tiếp tục đi, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại.” … Đuổi theo sau xe cứu hộ, Quý Miên Miên vò đầu bứt tóc, đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Thôi chết rồi, chị Thanh Ti xảy ra chuyện mà mình còn chưa báo cho sếp biết.” Quý Miên Miên vội vã tìm điện thoại của mình, thấy túi áo trống không: “Điện thoại, điện thoại đâu rồi?” Tiểu Từ nói: “Chắc lúc nãy cậu làm hô hấp nhân tạo cho chị Thanh Ti nên không cẩn thận làm rơi mất rồi. Cậu lấy điện thoại của mình mà gọi.”