-
Chương 908
Trước mắt Yến Thanh Ti bây giờ vẫn đang hoa hết cả lên. Trước khi nghe rõ người kia nói gì, cô ngước nhìn cái đèn được thiết kế theo hình hoa sen treo trên trần nhà, cô cảm thấy trần nhà này trang trí đẹp thật đấy. Yến Thanh Ti còn đang miên man nghĩ, chẳng lẽ… cô thực sự đã lên thiên đường rồi à? Không phải chứ? Người xấu xa như cô mà thượng đế cũng chịu thu nhận à? Đang nghĩ thì giọng nói của Hạ An Lan kéo cô quay trở về hiện thực. Ông vừa cất lời, âm thanh đó khiến Yến Thanh Ti cảm thấy bản thân mình cũng được trấn an, tất cả những lo lắng sợ hãi trong phút chốc đã biến mất. Cô muốn nhìn cho rõ ràng người đó là ai, nhưng gương mặt của người đó sao cứ có cảm giác mờ mờ ảo ảo. Trước khi mở mắt ra, Yến Thanh Ti cảm thấy bản thân mình đã đi trong bóng tối rất lâu. Cô không biết phía trước là gì, chỉ biết là rất tối, cô dùng hết sức chạy chốn khỏi đó, chạy đến mức kiệt sức, hai chân không thể nào bước nổi nữa, cô chống hai tay vào gối dừng lại. Đúng lúc cô đang muốn bước tiếp thì trước mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng,Yến Thanh Ti đứng lên mới phát hiện ra rằng, trước mặt mình là một vách đá sâu thẳm, nếu như tia sáng đó mà đến muộn chút nữa thôi thì cô sẽ rơi xuống đó. Yến Thanh Ti vỗ vỗ ngực mình, trận kinh hoàng này khiến cô hoàn toàn tỉnh lại, mở to hai mắt. Nghe thấy giọng nói hay như vậy, Yến Thanh Ti khó hiểu, không biết thế này là đã cô đã chết hay chưa? Âm thanh đó lại vang lên: “Làm sao thế? Có phải cháu… cảm thấy khó thở không? Có bị tức ngực không?” Yến Thanh Ti chớp chớp mắt, cuối cùng cùng nhìn rõ gương mặt trước mắt, đó là một gương mặt xa lại, nhưng... lại rất quen thuộc. Thật mâu thuẫn! Đây là lần đầu tiên cô không có cái cảm giác đề phòng với một người xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn có một loại cảm giác thân thiết rất mơ hồ. Trước đây cho dù là tiếp xúc với ai, chỉ cần là người lạ, dù người ta có ý tốt với cô, Yến Thanh Ti cũng sẽ vô thức mà đề phòng người ta. Giống như lần đầu tiên cô gặp Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, cô đều phải dựng lên sự phòng bị xung quanh mình trước đã, sau đó thăm dò xác định xem người đó có vô hại với mình hay không rồi mới có thể tiếp nhận. Nhưng người đàn ông lạ mặt này… Yến Thanh Ti không cảm giác được sự nguy hiểm, cô cũng không muốn đề phòng ông. Người đó nở một nụ cười ôn hoà như gió xuân với Yến Thanh Ti, ông nói: “Bây giờ cháu cảm thấy thế nào rồi?” Mắt Yến Thanh Ti dần dần trợn tròn, sau khi nhìn rõ người trước mặt, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: “Má ơi, ông chú này đẹp trai quá đi mất! Giọng ông chú này có thể so được với Du Dực.” Từ ông tỏa ra một loại khí thế khiến người khác phải kính nể, ung dung, nho nhã, hấp dẫn người đối diện. Từ đầu đến cuối, Yến Thanh Ti không hề có một chút bài xích nào, ngược lại còn càng lúc càng cảm thất thân thiết. Thấy Yến Thanh Ti vẫn mãi không nói gì, Hạ An Lan lo lắng, quay lại nói: “Mau gọi bác sĩ đến đây.” Yến Thanh Ti liếm liếm khoé miệng: “Tôi…” Vừa mở miệng đã thấy giọng mình khàn khàn như vịt đực, cổ họng đau đớn. Cô sờ sờ cổ mình, muốn ngồi dậy. Người đứng bên giường liền giơ tay ra muốn đỡ cô, nhưng Hạ An Lan thản nhiên liếc qua một cái, anh ta liền rút tay lại ngay lập tức. Hạ An Lan đỡ cô ngồi dậy, đặt một cái gối đệm đằng sau lưng cô. Yến Thanh Ti khó khăn lắm mới nói được: “Tôi… đang… ở đâu đây?” “Uống ngụm nước trước đã.” Hạ An Lan giơ tay ra, ngay lập tức có người bưng một ly nước đến cho ông. Ông cầm cốc nước đưa đến trước mặt Yến Thanh Ti, muốn giúp cô uống. Cô vội vã nhận lấy: “Để... tôi tự làm.” Hạ An Lan cười cười không nói gì, đặt cốc nước vào tay cô. Tay Yến Thanh Ti vừa cầm lấy cái cốc đã mềm nhũn chẳng còn chút sức nào. Dường như Hạ An Lan đã sớm đoán trước được điều này, nhanh chóng giơ tay ra đỡ lấy: “Để ta giúp cháu, cháu mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn còn yếu lắm.”