-
Chương 958
Chương 960CHIỀU CHUỘNG EM, CHIỀU CHUỘNG EM, CHIỀU CHUỘNG EM! Nụ cười trên gương mặt Du phu nhân trở nên gượng gạo, Yến Thanh Ti thì không đổi sắc mặt, vẫn tiếp tục ăn, vẻ mặt của Hạ lão gia và Hạ An Lan lại trở nên khó coi hơn. Đặc biệt là Hạ An Lan, ông nhìn Du phu nhân với ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén. Tay Du phu nhân run lên, Nhạc Thính Phong cười ha ha rồi nói: “Thật không ngờ lại có thể gặp được mẹ của Du đại thiếu gia ở đây. Thật là... thất kính, thất kính rồi!” Hạ lão gia buông đũa xuống, hỏi: “Chuyện này là sao?” Du Hí từng theo đuổi Thanh Ti? Hơn nữa còn mặt dày vô liêm sỉ quấn lấy? Hạ An Lan và Hạ lão gia dù sao cũng không phải là người nhà họ Du, họ không sống tại Hải Thành, hàng năm rất ít khi gặp được Du Hí, hơn nữa lần nào Du Hí ở trước mặt họ cũng biểu hiện rất tốt, thế nên họ cũng không quá quan tâm tới đời sống cá nhân của anh ta. Thỉnh thoảng nghe Du phu nhân nói mới biết Du Hí là một đứa rất ham chơi, cũng thay khá nhiều bạn gái rồi. Họ cũng không để tâm những chuyện này, trẻ con bây giờ có đứa nào là không mải chơi, quen vài cô bạn gái cũng là chuyện bình thường. Nhưng... Du Hí có bạn gái mà lại để mắt tới Thanh Ti là sao? Hơn nữa, vừa rồi Nhạc Thính Phong còn nói Du Hí rất thích chơi đùa với các nữ minh tinh và người mẫu, là thành phần có tiếng trong giới, có tiếng này chắc chắn là danh tiếng playboy rồi? Danh tiếng bôi bác như thế còn dám theo đuổi Thanh Ti? Hai người đàn ông của Hạ gia bỗng thấy chán ghét Du Hí đi vài phần. Du phu nhân vội giải thích: “Chuyện này... Sao có thể như vậy được chứ? Thính Phong, có phải cháu nhầm rồi không? Du Hí... nó không phải là người như vậy đâu.” Nhạc Thính Phong nhếch mày: “Không phải sao? Nhưng... những người bên cạnh cháu đều nói như vậy đấy. Tháng 2 năm nay, cậu ta không chỉ tranh người mẫu với người khác mà còn chơi cả đổ thạch, vung tiền như rác, tiêu xài phung phí, mở lời một cái là bao tất toàn bộ số đá nguyên thạch ở đó, kết quả mở ra chẳng có lấy một mảnh ngọc nào. Chuyện này gây xôn xao khắp nơi. Dù sao thì đó cũng là một khoản tiền lớn, kể cả ở Nhạc thị cũng phải có được sự cho phép của phòng tài vụ mới được. Khi ấy, tất cả mọi người đều nghĩ, Du gia quả nhiên là trọc phú.” Sắc mặt Hạ An Lan và Hạ lão gia đều lạnh như sương, không hé răng lấy một lời. Du phu nhân giờ đang rất hối hận vì nhắc tới Du Hí. Bà ta chỉ muốn sau khi Hạ lão gia có Thanh Ti rồi thì đừng quên Du Hí, cho nên mới nhắc suốt, nhưng không ngờ Nhạc Thính Phong lại chẳng nể mặt bà ta tí nào. Du phu nhân hốt hoảng nói: “Cô biết Du Hí ham chơi, nhưng cũng là một đứa không phải không có nguyên tắc. Hơn nữa, sao nó lại quen với Thanh Ti được? Trước đây cô từng hỏi Thanh Ti rồi mà, cô hỏi cháu có biết Du Hí không, cháu bảo cháu không biết, cháu quên rồi sao?” Yến Thanh Ti nhún vai: “Cháu không quen thật, cháu cũng không nói dối. Cháu không hề có ấn tượng với cái tên Du Hí nào hết. Có điều, hồi cháu quay phim ở Hải Thành, quả thật có một người ngày nào cũng tới quấn lấy cháu. Cháu nói cháu có bạn trai rồi nhưng anh ta vẫn không chịu đi, nói chỉ cần cháu ngủ với anh ta một đêm thì sẽ cho cháu rất nhiều, rất nhiều tài nguyên. Cháu cũng không biết anh ta có phải là Du Hí không, thường thì tên của mấy hoa hoa công tử thế này cháu sẽ không nhớ. Ngày nào cháu cũng bận quay phim đến thời gian ngủ còn chẳng có, sao phải nhớ tới những chuyện không quan trọng này làm gì? Hay đợi tới khi anh họ tới, để cháu xem anh ấy thế nào, nói không chừng lại nhớ ra thì sao?” Vẻ mặt Yến Thanh Ti không hề giống giả vờ, cô tỏ ra chẳng quan tâm, trong mắt còn lộ ra chút khinh bỉ. Đối với Du Hí, từ đầu tới cuối cô đều không hề quan tâm, không hề để ý tới anh ta. Khóe miệng Du phu nhân giật giật, “Thanh Ti.... Du Hí dù gì cũng là anh họ cháu... Cháu... đừng vu oan cho nó...”