-
Chương 204
Yến Thanh Ti lấy một cái bình xịt dạng phun sương dưỡng ẩm ra, nhân lúc Diệp Linh Chi còn đang hoa mắt chóng mặt, cô xịt lên mặt bà ta hai cái: “Nóng nảy như thế, phun cho bà ít nước để bà hạ hoả.” Diệp Linh Chi ngửi thấy một mùi hương tươi mát, giống như mùi thơm ngọt của hoa cúc hoạ mi, bà ta muốn mắng cho Yến Thanh Ti một trận nhưng điện thoại đột ngột reo lên. Yến Thanh Ti nhét chai xịt vào trong túi, cười hì hì nhăc nhở: “Dì ơi, dì có điện thoại kìa, không xem thử xem à?” Diệp Linh Chi bám vào tường đứng lên, nhìn Yến Thanh Ti chỉ thấy lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt, đầu càng đau đớn, trong lòng càng rối rắm, dường như sắp nổ tung đến nơi. Bà ta sờ sờ vết sưng đang đau đớn bỏng rát trên đầu, nghiến răng nói: “Yến Thanh Ti, mày đợi đấy cho tao…mày đừng hòng động đến con gái tao, sớm muộn gì tao cũng đưa mày đi gặp bà mẹ đê tiện của mày.” Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Vậy thì cứ thử xem, một bà già như bà có thể có bao nhiêu bản lĩnh.” Điện thoại của Diệp Linh Chi lại reo lên, bà ta nghiến răng lấy điện thoại ra: “Mày cứ đợi đấy…” Kéo màn hình mở khoá, Diệp Linh Chi thấy là tin nhắn, mở ra xem, năm sáu cái tin nhắn đều là ảnh. Mở bức ảnh đầu tiên ra xem, tay của Diệp Linh Chi run lên, bà ta thấy càng choáng váng hơn, vẻ mặt thoáng cái đã trở nên xám ngắt, đôi môi run run, bà ta cũng chằng thèm để ý đến Yến Thanh Ti đang đứng trước mặt, vội vã mở hết những tin nhắn còn lại ra, xem kĩ từng bức ảnh một. Giọng nói có phần hả hê của Yến Thanh Ti vang lên: “Ồ, hoá ra cha tôi cũng nuôi bồ nhí nha, chậc chậc…cũng bình thường thôi, người cha tốt của tôi nhẫn nhịn bà nhiều năm như vẫn cũng đã là có bản lĩnh lắm rồi, bà xem bà đi, hoa tàn ít bướm, cả người đầy sẹo lồi, thế này ở trên giường làm sao thoả mãn được ông ta?” “Câm mồm, mày cút ngay đi.” Diệp Linh Chi muốn giết luôn Yến Thanh Ti nhưng bây giờ khi nhìn thấy những bức ảnh đó, bà ta càng muốn giết chết con đ* trong bức ảnh đó hơn, Yến Tùng Nam lại dám ra ngoài cặp bồ, ông ta làm sao dám, nếu như không có bà ta, Yến Tùng Nam sao có được ngày hôm nay. Yến Thanh Ti bĩu môi: “Chậc, thật đáng thương, phát điên với tôi làm cái gì, có tức thì đi mà tìm cô bồ nhí của Yến Tùng Nam mà trút, nhưng mà, để tôi đoán xem, ba tôi hiện giờ ngay cả chạm vào bà thôi cũng cảm thấy bồn nôn ấy chứ, tìm một cô gái trẻ khác là chuyện bình thường thôi mà, ồ, cô gái này cũng xinh xắn thật đấy, bà nhìn xem cái vòng cổ mà cô ta đang đeo đi, chắc cũng phải mấy trăm vạn ấy nhỉ? Ba tôi cũng thật hào phóng đó nha!” Đôi mắt của Diệp Linh Chi đỏ ngầu, bà ta đầy Yến Thanh Ti ra: “Cút đi…” Bước chân của bà ta lảo đảo, cả người giận dữ lao ra khỏi phòng vệ sinh. Thanh Ti đứng đằng sau lưng bà ta cười lạnh, chuẩn bị lâu như vậy, tiếp theo mới là vở kịch hay quan trọng nhất. Yến Thanh Ti lấy cái bình phun sương vừa nãy ra, vặn nắp bình, đổ toàn bộ dung dịch bên trong xuống công, mở vòi nước xả sạch chất lỏng vừa rồi xuống cống, Yến Thanh Ti hứng nước súc sạch cái bình, sau đó lau sạch rồi cất vào trong túi xách. Chất lỏng đựng trong bình là một loại thuốc kích thích, có thể khiến cho tinh thần của người ngửi nó nhanh chóng đạt được trạng thái phấn khích, khiến cho người ta không thể khống chế được tình trạng của bản thân, càng trở nên điên cuồng, dễ dàng bộc phát cơn giận. Cộng thêm việc cô cố tình kích Diệp Linh Chi, không ngừng khiêu khích bà ta khiến bà ta hoàn toàn mất đi lí trí, cuối cùng là có thể làm ra những việc điên cuồng. Yến Thanh Ti chỉnh trang lại đầu tóc, điện thoại trong túi xách reo vang, cô móc cái điện thoại ra xem là Nhạc Thính Phong, cô kéo sang để nghe: “A lô?” “Em đang ở đâu?” giọng nói của Nhạc Thính Phong âm trầm. Yến Thanh Ti hất tóc, nụ cười đầy gian xảo: “Tôi đang… ở sau lưng anh, đi dụ dỗ gã đàn ông.” —— Nhạc thổ hào: nội tâm của ông đây giờ đã sụp đổ mất rồi, đời trước tạo cái nghiệt gì không biết mà giờ gặp phải một đứa khó chơi thế này!