Hạ lão gia tử nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau đón Trung thu.” Du Hí ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy bà cũng cúi đầu, hai tay siết lại thật chặt, trong lòng anh ta cũng có chút căng thẳng. Anh ta vẫn biết mẹ mình rất lợi hại, Du Hí thật sự rất lo lắng, nhỡ đâu bà lại đang âm mưu làm chuyện gì đó thì sao? Du Hí thở dài một tiếng, hai ngày nay ở nhà họ Hạ, mỗi giây anh ta đều cảm thấy dài như một năm, như đang ngồi trên đống lửa ấy. Trước đây không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, cái cảm giác này, con mẹ nó thật khó chịu. Bây giờ người nhà họ Hạ đang dồn toàn bộ sự chú ý vào Yến Thanh Ti, nhìn vào bọn họ rõ ràng cảm giác được đây mới là người một nhà. Nhưng có như thế Du Hí cũng chẳng nghĩ nhiều, bởi vì anh ta đích xác không phải là người nhà họ Hạ mà, anh ta việc gì phải đi ghen tị hay ngưỡng mộ làm gì? Người ta muốn cho cháu ngoại người ta cả nhà họ Hạ, đây hoàn toàn là chuyện bình thường. Anh ta thực sự chẳng hiểu nổi mẹ mình, nhà anh ta cũng đâu có thiếu tiền, hà cớ gì cứ phải làm thế? Hạ lão gia nói: “Đúng rồi, nhà lão La nghe nói em đã ra viện liền đến thăm. Dù sao cũng là chỗ quen biết bao nhiêu năm, anh cũng không từ chối.” Lão thái thái nắm chặt tay Yến Thanh Ti: “Đến thì cứ đến thôi, Thanh Ti đã trở về cũng nên giới thiệu con bé với mọi người.” Buổi chiều, La lão phu nhân cùng cháu gái mang quà đến thăm. Nhìn thấy Hạ lão thái, La lão phu nhân vành mắt đỏ hoe, khóc một hồi. Hạ lão thái có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì, cầm tay Thanh Ti, kéo cô lại, nói: “Đây, cho bà gặp cô cháu ngoại Thanh Ti của tôi này.” La Lão phu nhân nhìn thấy Thanh Ti thì kinh ngạc: “Đúng là một cô bé xinh đẹp, ôi… Tôi… sao tôi nhìn cứ thấy giống giống cái cô ở trong phim truyền hình dạo này đang chiếu…” Hạ lão thái cười nói: “Bộ phim Tiêu Phòng Điện đó là do Thanh Ti nhà tôi đóng đấy.” “Ái chà, không ngờ nha… Mà con bé giống bà hồi trẻ thật đấy, vừa nhìn là biết là bà cháu rồi.” Trên gương mặt của Hạ lão thái tràn đầy kiêu ngạo: “Còn không phải thế à?” “Thanh Ti, đây là La Thường nhà bà, hai đứa tuổi tác cũng sàn sàn nhau, sau này làm bạn với nhau nhé?” Cô gái xinh xắn đứng bên cạnh La lão phu nhân cười nói với Yến Thanh Ti: “Chào cô, tôi là La Thường, tôi rất thích phim của cô.” Yến Thanh Ti: “Cám ơn.” “Thanh Ti, La Thường, hai đứa ra vườn hoa đi dạo đi. Thanh niên các con thường chẳng thích nghe mấy bà già này nói chuyện.” Yến Thanh Ti biết Hạ lão thái muốn cô có nhiều bạn bè hơn nên cũng đưa La Thường ra vườn hoa, kết quả chưa nói được câu nào đã nghe thấy Hạ An Lan gọi: “Thanh Ti.” Yến Thanh Ti lập tức chạy đến, khoác tay ông: “Sao hôm nay bác về sớm thế ạ?” Hạ An Lan dí dí lên trán cô: “Không phải là con bảo bác hôm nay về sớm một chút để ăn cơm còn gì?” La Thường đứng đằng xa nhìn theo bọn họ. Trong mắt cô ta, người đó như một vị thần, hào quang vạn trượng! “Hâm mộ không? Tôi ở trong nhà họ Hạ bao nhiêu năm rồi mà chưa bao giờ anh ấy cười với tôi lấy một lần.” Giọng nói bất thình lình vang lên khiến La Thường giật bắn, cô ta hoảng loạn nói: “Chuyện này thì có gì mà phải ngưỡng mộ?” “Tôi thì rất ngưỡng mộ, cực kì ngưỡng mộ. Lúc nhỏ, tôi thực sự rất vui mừng vì có thể có một người anh trai như thế. Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào xuất sắc hơn anh ấy, chắc cô cũng chưa từng gặp đúng không? Tôi từng vô số lần muốn thân cận với anh ấy, nhưng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ để tôi vào mắt chứ đừng nói là cười với tôi. Trước đây Thanh Ti đã nói, người đàn ông ưu tú như vậy, phụ nữ trẻ tuổi thích anh ấy là chuyện bình thường, bởi vì anh ấy đáng giá để thích, cho nên cô cũng không cần giấu giếm.” Mặt của La Thường đỏ hết lên, mím môi nói: “Thanh Ti gọi chú An Lan là bác, chú ấy đối tốt với Thanh Ti là chuyện thường tình mà.” Du phu nhân cười nhạt một tiếng: “Ha… có phải là ruột thịt hay không, ai mà biết được?”
Bình luận facebook